Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 7 : Lưu Quang Kiếm

Dịch: Phong Nguyệt Lâu *** Cách trạch viện Cảnh gia không xa có cái chợ, trong Đông Lâm thành người ta gọi chợ này là chợ phường Tố Tây khu, do Cảnh gia quản lý, thật ra thuộc sản nghiệp của Cảnh gia. Đông Lâm thành có bốn chợ gồm chợ khu đông, chợ khu tây, chợ khu nam, chợ khu bắc. Bốn chợ nằm trong tay bốn gia tộc, nhiều võ giả gọi là tứ đại gia tộc Đông Lâm thành, Cảnh gia nằm trong tứ đại gia tộc. Cảnh Ngôn rời khỏi trạch viện Cảnh gia nhanh chóng đi vào chợ, hắn cố gắng né chốn đông người, chuyên đi đường nhỏ nên không gây chú ý. Hơn nữa chợ đông đúc võ giả nhìn hoa cả mắt, dù là người Cảnh gia cần có ánh mắt rất sắc bén nếu muốn nhìn thoáng qua nhận ra Cảnh Ngôn ngay. Cảnh Ngôn ngừng lại bên ngoài một tiệm vũ khí: - Tiệm vũ khí Huy Hoàng! Tên cửa tiệm nghe rất hào khí nhưng thật ra chẳng chút bắt mắt trong khu chợ, hơn nữa vị trí khá hẻo lánh, hầu như không có võ giả ghé đến. Tiệm vũ khí buôn bán không được tốt lắm, Cảnh Ngôn đi vào tiệm không thấy một vị khách nào là biết. Một nam nhân trung niên đứng sau quầy, mặt râu ria xồm xoàm trông thô kệch. Cảnh Ngôn cười chào hỏi: - Thần Tinh thúc thúc! Cảnh Ngôn quen nam nhân trung niên này, hắn chẳng những quen mà còn vô cùng quen thuộc. Nam nhân trung niên tên Cảnh Thần Tinh, cũng là người Cảnh gia. Cảnh Ngôn nhớ hồi mình còn nhỏ Cảnh Thần Tinh hay ôm hắn vào lòng, trí nhớ về phụ thân của hắn hơn một nửa là nghe Cảnh Thần Tinh kể. Cảnh Thần Tinh nói chơi rất thân với phụ thân của Cảnh Ngôn. Cảnh Ngôn không có nhiều ký ức về phụ thân, lúc hắn còn bé xíu phụ thân đã mất tích, gia tộc từng tìm kiếm rất lâu nhưng chẳng được manh mối gì. Sau khi phụ thân mất tích Cảnh Ngôn hầu như được Cảnh Thần Tinh chăm sóc đến lớn. Cảnh Thần Tinh là một võ giả có thiên tư siêu cao, nhưng mấy năm trước bị thương rất nặng, tuy cuối cùng còn sống nhưng mất một chân. Từ đó Cảnh Thần Tinh mở tiệm vũ khí trong chợ, gã trở thành thợ rèn. Cảnh Thần Tinh nhìn Cảnh Ngôn, cười toe toét hiển nhiên vui vẻ từ tận đáy lòng: - Cảnh Ngôn, sao ngươi đến đây? Nhìn biểu tình của Cảnh Thần Tinh làm lòng Cảnh Ngôn dâng lên cay đắng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Vì sau khi hắn được đào móc ra thiên phú, hắn ở trong Cảnh gia như vầng trăng được đàn sao quay quanh, vô số người sum xoe hắn, Cảnh Ngôn ít đến thăm Cảnh Thần Tinh thúc thúc. Giờ nhớ lại Cảnh Ngôn cảm thấy mình tệ quá, hắn buông tiếng thở dài, khóe mắt ươn ướt. Cảnh Thần Tinh chống gậy vòng ra khỏi quầy: - Tiểu tử mau lại đây cho thúc thúc xem, lại cao lên nhiều rồi. Cảnh Thần Tinh biết Cảnh Ngôn liên tục rớt cảnh giới, từng là thiên tài hầu như thành phế vật. Nhưng thái độ của gã không vì Cảnh Ngôn lên voi xuống chó mà lạnh nhạt với hắn. Cảnh Ngôn đến trước mặt Cảnh Thần Tinh: - Thần Tinh thúc thúc, hình như cửa tiệm buôn bán không đắt khách lắm? Cảnh Thần Tinh phẩy tay hờ hững nói: - Ha ha, đúng là không quá tốt nhưng cũng đủ sống, không chết đói. Bộ dạng của ta thế này nếu đông khách quá cũng khó ứng đối. Cảnh Thần Tinh dợm bước ra sau quầy: - Cảnh Ngôn đến tìm ta có chuyện gì phải không? A, ngươi tu luyện cần linh thạch đúng không? Chờ chút, ta đi lấy một ít cho ngươi. Thật ra Cảnh Thần Tinh không có nhiều linh thạch, từ sau khi bị thương nặng con đường Võ Đạo của gã gần như kết thúc rồi, nếu không gã cũng chẳng kinh doanh tiệm vũ khí bình thường này. Cửa tiệm không thể nào đem đến nhiều lợi nhuận cho Cảnh Thần Tinh, dù gã có linh thạch cũng sẽ không nhiều, toàn là tích lũy từ từ. Cảnh Ngôn ngăn Cảnh Thần Tinh lại: - Thần Tinh thúc thúc chờ đã. Cảnh Thần Tinh khó hiểu nhìn Cảnh Ngôn. Cảnh Ngôn nói: - Thần Tinh thúc thúc, đúng là ta có chuyện tìm thúc thúc nhưng không cần linh thạch. Ta định vào Hắc Thạch sơn mạch săn giết linh thú nên cần vũ khí. Vũ khí cũ của ta đã bị gia tộc lấy lại. Cảnh Thần Tinh nghe Cảnh Ngôn nói xong kinh ngạc kêu lên: - Cái gì? Ngươi định vào Hắc Thạch sơn mạch? Cảnh Thần Tinh lắc đầu, kiên quyết không cho: - Không được, quá nguy hiểm! Cảnh Ngôn, nếu lúc cảnh giới Võ Đạo của ngươi chưa bị rơi xuống, ngươi vì muốn rèn luyện mà vào Hắc Thạch sơn mạch chắc chắn ta không ngăn cản. Nhưng bây giờ ngươi tuyệt đối không thể vào Hắc Thạch sơn mạch! Vết thương của Cảnh Thần Tinh cũng là từ Hắc Thạch sơn mạch mang về. Hắc Thạch sơn mạch là sơn mạch khổng lồ phía tây Đông Lâm thành, bên trong ẩn giấu nhiều linh thú siêu hung dữ, dù là võ giả cảnh giới Tiên Thiên cũng không dám vào sâu. Cảnh Ngôn rớt cảnh giới xuống Võ Đạo tam trọng thiên, Cảnh Thần Tinh không yên lòng để hắn vào sơn mạch săn giết linh thú. Cảnh Ngôn nghiêm túc nói: - Thần Tinh thúc thúc, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ta sẽ không lấy mạng nhỏ của mình đùa giỡn. Thúc thúc yên tâm, ta cùng lắm là hoạt động vòng ngoài sơn mạch, nếu gặp linh thú nào không thể chống lại chắc chắn ta sẽ né nó. Thúc thúc cũng không hy vọng ta cứ sa đọa đúng không? Bản thân ta không cam lòng! Cảnh Thần Tinh nhìn Cảnh Ngôn chăm chú, lắng nghe hắn giải thích xong gã trầm ngâm giây lát. Cuối cùng Cảnh Thần Tinh chậm rãi gật đầu nói: - Cảnh Ngôn, ngươi có chí khí như vậy ta rất mừng. Được rồi, ta sẽ cho ngươi vũ khí. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ lời mình nói, nhất định hết sức cẩn thận. Cảnh Ngôn mỉm cười nói: - Biết. Cảnh Thần Tinh mở hộp gỗ lấy ra một thanh trường kiếm màu đen: - Cảnh Ngôn, lấy trường kiếm này đi. Cảnh Ngôn nhìn thanh kiếm, nín thở. Không phải vì thanh kiếm này tốt đến đâu mà vì nó từng là vũ khí tùy thân của Cảnh Thần Tinh. Thanh kiếm này có tên, tên của nó là Lưu Quang kiếm. Cảnh Ngôn biết ý nghĩa thanh kiếm này đối với Cảnh Thần Tinh, giờ gã giao kiếm cho hắn. Cảnh Thần Tinh thấy Cảnh Ngôn đứng ngây ra nửa ngày, cao giọng quát: - Nhận lấy! Cảnh Ngôn không biết có nên nhận Lưu Quang kiếm không: - Thần Tinh thúc thúc... Cảnh Thần Tinh mỉm cười nhìn Cảnh Ngôn, nói: - Cảnh Ngôn, nó đã không có tác dụng gì với ta, nó nằm trong tay ngươi sẽ phát huy lớn hơn. Cảnh Ngôn vươn hai tay nhận lấy Lưu Quang kiếm. Lưu Quang kiếm, một vũ khí thượng phẩm, về phẩm chất đương nhiên không bằng vũ khí cực phẩm mà hắn từng có, nhưng Cảnh Ngôn bây giờ sử dụng vũ khí thượng phẩm cỡ này đã dư dả. Giá trị món vũ khí thượng phẩm cũng rất lớn.