Càn Khôn Kiếm Thần
Chương 216 : Thử mở hàng
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
- Hoan nghênh chọn mua!
- Hoan nghênh ngươi chọn mua!
Hôm nay Huy Hoàng đan lâu khai trương ngày đầu nên chỉ có lầu một buôn bán.
Đằng sau quầy hàng tinh trí đặt nhiều bình sứ đủ loại, các nữ võ giả trẻ tuổi xinh đẹp đứng trước hàng bình sứ. Các nàng mỉm cười, giọng ngọt ngào. Khi có võ giả đến quầy hàng là các nàng sẽ nhiệt tình mời chào.
Nhiều võ giả đi vào đan lâu liền ngây ra như phỗng.
Trước khi đi vào bọn họ tưởng tượng đan lâu quy mô lớn như vậy trang sức bên trong chắc chắn không giống bình thường, nhưng không ngờ sẽ quý khí khiếp người như vậy.
Bàn về trang hoàng dù là Đông Lâm Đệ Nhất Lâu cũng kém xa Huy Hoàng đan lâu. Đương nhiên trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu có một số cửa hàng trang hoàng không thua gì Huy Hoàng đan lâu, thậm chí hơn hẳn, ví dụ Kỳ Trân Hiên. Nhưng Kỳ Trân Hiên là chỗ nào? Võ giả bình thường có tư cách vào sao?
Đa số võ giả, mạo hiểm giả có kiến thức bất phàm khi vào Huy Hoàng đan lâu cũng xoe tròn mắt. Đặc biệt những nữ nhân viên rất bắt mắt.
Tô Tử Huyên xinh đẹp động lòng người nhìn võ giả không ngừng ùa vào, nhíu mày nói:
- Tổng quản, quá nhiều võ giả đi vào.
Tô Tử Huyên lúc trước là thị giả của Kỳ Trân Hiên, bây giờ nàng thành chủ quản chuyên phụ trách tiêu thụ của Huy Hoàng đan lâu, là Cảnh Ngôn tự mình kéo Tô Tử Huyên từ Kỳ Trân Hiên qua.
Tô Tử Huyên luôn cảm kích Cảnh Ngôn, khi hắn đưa ra lời mời nàng liền quyết định đến Huy Hoàng đan lâu, không hề hỏi đãi ngộ thế nào.
Cảnh Thần Tinh lắc đầu nói:
- Đa số xem náo nhiệt thôi, không có nhiều người thật sự mua dược tề.
Tô Tử Huyên gật đầu, hỏi:
- Ừm! Tổng quản, dược tề chúng ta hình như định giá hơi cao?
Ngày hôm qua Tô Tử Huyên mới chính thức vào Huy Hoàng đan lâu làm việc. Tô Tử Huyên không hiểu nhiều về phẩm chất dược tề của Huy Hoàng đan lâu, nàng là võ giả nên rất rành giá thị trường các loại dược tề. Khi Tô Tử Huyên biết Cảnh Ngôn tự định giá cho các loại dược tề thì giật nảy mình.
Dù Huy Hoàng đan lâu trang hoàng hạng nhất, phục vụ hạng nhất nhưng giá dược tề cao như vậy thật sự có thể móc tiền túi đám võ giả sao? Đa số võ giả ước gì bẻ đôi khối linh thạch ra dùng, bọn họ chịu trả giá cao mua dược tề của Huy Hoàng đan lâu không?
Tô Tử Huyên cảm thấy không thể nào.
Cảnh Thần Tinh cười nói:
- Không cao, không cao chút nào. Tạm thời dược tề chúng ta cung ứng số lượng có hạn, đặc biệt dược tề phẩm cấp hơi cao, sau này bán chính thức vẫn giới hạn số lượng.
Tô Tử Huyên không biết nên nói cái gì, Cảnh Ngôn công tử về thiên phú Võ Đạo khiến người toàn Đông Lâm thành ngưỡng mộ, nhưng có lẽ không chút tài năng buôn bán. Tô Tử Huyên lo Huy Hoàng đan lâu có thể chống chọi được bao lâu, có khi nào được vài tháng sẽ đóng cửa không?
Tuy rầu lo nhưng Tô Tử Huyên không tiện nói ra, đi một bước tính một bước đi.
***
Một mạo hiểm giả khôi ngô đứng trước quầy, lớn tiếng nói với thị giả ở bên trong:
- Cho ta năm bình dược tề trị thương cấp thấp!
Bộp!
Mạo hiểm giả ném năm khối linh thạch lên mặt quầy, ra vẻ ta rất giàu:
- Đây là năm khối linh thạch!
Thị ứng xinh đẹp xin lỗi nói:
- Tiên sinh, rất xin lỗi, dược tề trị thương cấp thấp của Huy Hoàng đan lâu chúng ta mỗi bình giá ba khối linh thạch.
Mạo hiểm giả sửng sốt, tưởng mình nghe lầm:
- Cái gì?
Giá dược tề trị thương cấp thấp trong chợ hầu như thống nhất, mua chỗ nào cũng là một khối linh thạch một bình.
Khi thị ứng xinh đẹp nói cho mạo hiểm giả biết dược tề trị thương cấp thấp giá ba khối linh thạch một bình thì gã ngây ra.
Các võ giả há hốc mồm.
Mèn ơi, cắt cổ chết!
Dược tề trị thương cấp thấp chỗ khác một khối linh thạch được một bình, mua dược tề trị thương cấp thấp ở đây phải trả ba khối linh thạch, khác gì cướp linh thạch?
Võ giả khôi ngô trợn to mắt trâu, biểu tình khoa trương la lên:
- Các ngươi muốn làm gì? Huy Hoàng đan lâu các ngươi đen quá vậy? Dù các ngươi kiếm những tiểu mỹ nhân mát mắt đến tiếp khách nhân cũng không thể bán một bình dược tề trị thương cấp thấp ba khối linh thạch!
Võ giả khôi ngô nhanh tay cầm lại năm khối linh thạch nhét vào ngực.
Bốn phía rộ lên tiếng bàn tán.
- Quá đen, thật là quá đen!
- Giá cao quá mức! Trong chợ giá thuốc trị thương trung cấp mới có năm khối linh thạch.
- Đi thôi, dược tề nơi này không thể mua.
- Ngươi muốn đi cứ đi, ta không đi. Nơi này có nhiều mỹ nhân vậy còn chưa xem đã mắt!
Cảnh Thần Tinh hít sâu, vận chuyển nguyên khí thanh âm át qua các tiếng bàn tán:
- Các vị!
Cảnh Thần Tinh cười nói:
- Các vị không biết về Huy Hoàng đan lâu chúng ta. Huy Hoàng đan lâu bán ra dược tề trị thương cấp thấp tuy giá ba khối linh thạch nhưng hiệu quả bằng dược tề trị thương trung cấp ngoài chợ. Các vị mua dược tề của chúng ta là được lợi lớn chứ không phải chịu thiệt.
Bây giờ Cảnh Thần Tinh tràn đầy tự tin, tại sao? Vì Cảnh Thanh Nham nhi tử của gã giờ là dược tề sư trung cấp, gã có lý do gì không tin tưởng dược tề của nhi tử?
Khi biết hiệu quả những dược tề trị thương cấp thấp này bằng dược tề trị thương trung cấp ngoài chợ, Cảnh Thần Tinh cảm thấy giá ba khối linh thạch là còn thấp.
Một võ giả nghe Cảnh Thần Tinh nói thế thì gầm lên chất vấn:
- Lão già nói giỡn cái gì? Dược tề trị thương cấp thấp là cấp thấp, ngươi nói dược tề trị thương cấp thấp của các ngươi hiệu quả bằng dược tề trị thương trung cấp ngoài chợ, tưởng chúng ta dễ bị lừa sao?
Cảnh Thần Tinh cười nói:
- Ha ha, bằng hữu có mặt ở đây nhiều người là mạo hiểm giả, tuy không phải dược tề sư nhưng chắc rất quen thuộc hiệu quả của dược tề. Các vị cứ thử xem, hãy tự thử nghiệm hiệu quả của dược tề chúng ta như thế nào.
Một nam nhân vóc dáng nhỏ gầy nhưng nhanh nhẹn hét to:
- Tốt, vậy ta sẽ thử! Nếu hiệu quả dược tề không đến mức như ngươi nói thì đừng trách chúng ta đập biển Huy Hoàng đan lâu!
Nam nhân nhỏ gầy nói rồi mua một bình dược tề trị thương cấp thấp.
Hành động này hấp dẫn nhiều người chú ý, tập thể yên lặng nhìn nam nhân nhỏ gầy.
Võ giả nhỏ gầy nuốt một ngụm dược tề trị thương xong biểu tình siêu kích động nói:
- Oa! Đây... đây là dược tề trị thương cấp thấp? Hiệu quả này bằng dược tề trị thương trung cấp, không kém chút nào! Nó thật ra là dược tề trị thương trung cấp đúng không?
Võ giả nhỏ gầy rối rít thúc giục nữ thị ứng:
- Mau mau mau, lại cho ta mười bình!
Những người khác thấy võ giả nhỏ gầy dứt khoát mua mười bình dược tề trị thương cấp thấp thì thầm thắc mắc. Bọn họ nghi ngờ hiệu quả của dược tề trị thương cấp thấp bằng dược tề trị thương trung cấp, họ chưa từng nghe có chuyện như vậy. Không lẽ Huy Hoàng đan lâu bán dược tề trị thương trung cấp trong lớp vỏ dược tề trị thương cấp thấp? Chắc Huy Hoàng đan lâu sẽ không làm chuyện sai lầm vậy đi?
Có người cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Huy Hoàng đan lâu các ngươi thật buồn cười, tưởng tìm đại ai đến diễn kịch là chúng ta sẽ tin sao? Ha ha, diễn kịch như con nít, rác rưởi.
Ý người đó là võ giả nhỏ gầy được Huy Hoàng đan lâu thuê diễn kịch.
Những người khác nghe vậy gật gù, nhìn võ giả nhỏ gầy càng xem càng thấy giống.
Cảnh Thần Tinh đen mặt, đúng là gã thuê võ giả nhỏ gầy diễn trò nhưng không ngờ bị vạch mặt mau vậy.
Một giọng ồm ồm vang lên:
- Để ta thử xem!
- Tiêu Mãnh đội trưởng?
- Tiêu Mãnh đội trưởng trở về từ Hắc Thạch sơn mạch rồi?
- Tiêu Mãnh đội trưởng cũng đến đây?
Nghe giọng ồm ồm kia nhiều võ giả lên tiếng chào hỏi.
Tiêu Mãnh cười chắp tay nói với mọi người:
- Nhờ các vị bằng hữu nhớ, lần này vào Hắc Thạch sơn mạch hai tháng, hôm qua mới về Đông Lâm thành. Vừa về nghe nói Huy Hoàng đan lâu mở nên tò mò đến xem.
Tiêu Mãnh là võ giả cao cấp, võ giả cửu trọng thiên siêu mạnh, cũng là đội trưởng một đội mạo hiểm. Đội mạo hiểm này rất nổi tiếng trong Đông Lâm thành, nên nhiều mạo hiểm giả đều biết Tiêu Mãnh. Cá tính Tiêu Mãnh rất hào sảng, nghĩa khí, có nhiều bằng hữu. Một số thế lực gia tộc trong Đông Lâm thành thường nể mặt Tiêu Mãnh ba phần.
Tiêu Mãnh hôm qua vừa ra Hắc Thạch sơn mạch, gã dẫn đội mạo hiểm vào sơn mạch thu hoạch rất phong phú.
Tiêu Mãnh đến gần quầy mua một bình dược tề trị thương cấp thấp.
Tiêu Mãnh cầm bình dược tề, nhìn quanh nói với mọi người:
- Các vị, ta xem thử hiệu quả của dược tề này ra sao.
Có mạo hiểm giả lớn tiếng nói:
- Tiêu Mãnh đội trưởng thấy rộng biết nhiều, hiểu rõ về dược tề. Lời Tiêu Mãnh đội trưởng nói chắc chắn chúng ta tin! Tiêu Mãnh đội trưởng nhìn xem dược tề này có tốt như người Huy Hoàng đan lâu đã nói không.
Tiêu Mãnh lên tiếng:
- Được!
Tiêu Mãnh mở nắp bình ra, híp mắt từ từ uống một hớp dược tề.
Nói thật là Tiêu Mãnh không tin hiệu quả của dược tề trị thương cấp thấp này bằng dược tề trị thương trung cấp. Tiêu Mãnh đã đi nhiều nơi, từng đến nhiều thành phố trong Lam Khúc quận nhưng chưa từng thấy dược tề trị thương cấp thấp nào sánh bằng dược tề trị thương trung cấp. Tiêu Mãnh thật tình không ôm hy vọng gì.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
22 chương
110 chương
363 chương