Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 204 : Hai phần lợi nhuận

Dịch: Phong Nguyệt Lâu *** - Cảnh Thiên Anh đến đây! - Cảnh Ngôn cũng đến rồi! Ánh mắt đám người chuyển qua, nhìn Cảnh Thiên Anh cùng Cảnh Ngôn đi tới trước cửa hàng vũ khí của Long Thần Vũ. Lúc này, trên mặt Cảnh Ngôn xuất hiện một chút rét lạnh. Cảnh Thần Tinh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: - Cảnh Ngôn… - Thần Tinh thúc thúc, ta đã biết, thúc không cần nói nữa! Ánh mắt Cảnh Ngôn nhìn Cảnh Thần Tinh thật ôn hòa. Chuyện này không liên quan trực tiếp gì tới năng lực của Cảnh Thần Tinh cả. Cảnh Thần Tinh bị Long Thần Vũ nhục nhã như thế vẫn cứ kiên trì tới đây, một người trách nhiệm như thế thật không uổng công Cảnh Ngôn kiên trì đem việc xây dựng đan lâu giao cho y. Đối với người như Long Thần Vũ, giảng đạo lí gì đó hiển nhiên không hữu dụng. Lời kẻ như Long Thần Vũ nói ra cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào, hơn nữa lòng tham càng không biết đủ. Long Thần Vũ ỷ vào thân phận, bối cảnh của mình cho rằng trong Đông Lâm thành không ai có thể làm gì gã. Cảnh Thần Tinh lại thở dài một tiếng: - Ài… Tuy Cảnh Ngôn không hề có ý trách mình nhưng Cảnh Thần Tinh vẫn thấy việc bản thân không hoàn thành tốt chuyện Cảnh Ngôn giao cho chính là vô dụng. Ánh mắt Cảnh Thần Tinh chuyển về phía cửa hàng vũ khí của Long Thần Vũ, nói: - Cảnh Ngôn, làm sao bây giờ? Cảnh Ngôn cười cười nói: - Chuyện tiếp theo để ta tới giải quyết! Cảnh Ngôn ngưng khí, mở miệng nói: - Long Thần Vũ, ra đây nói chuyện! Thân ảnh Long Thần Vũ rất nhanh xuất hiện từ trong cửa hàng. Trên thực tế, lúc Cảnh Ngôn và Cảnh Thiên Anh tới Long Thần Vũ cũng đã thấy, nhưng Long Thần Vũ vẫn không lộ mặt. Đợi đến lúc Cảnh Ngôn chủ động gọi Long Thần Vũ mới xuất hiện. Đây là làm dáng! Đây là muốn cho Cảnh Ngôn hiểu, hiện nay là Cảnh Ngôn cầu Long Thần Vũ gã, không phải Long Thần Vũ gã có chuyện cầu Cảnh Ngôn! Trận đàm phán kế tiếp, Long Thần Vũ muốn nắm quyền chủ động! Long Thần Vũ đã biết Cảnh Ngôn muốn dùng miếng đất này xây một tòa đan lâu. Sở dĩ Long Thần Vũ đổi ý cũng chính vì chiếm được tin tức này rồi nổi lòng tham. Lợi nhuận đan lâu nhiều cỡ nào? Long Thần Vũ ngẫm lại đều thấy động tâm! So với đan lâu chiếm diện tích một ngàn thước vuông kia, mười ba vạn linh thạch để chuyển nhượng cửa hàng này thật chẳng đáng là gì. Đan lâu diện tích cả ngàn thước vuông, việc buôn bán sẽ nhỏ sao? Việc làm ăn béo bở như thế nếu Long Thần Vũ gã không lợi dụng cơ hội chen một chân vậy chẳng phải thật xin lỗi chính mình? Cho nên, sau khi biết Cảnh Ngôn muốn mua cửa hàng rồi dỡ bở xây dựng đan lâu, Long Thần Vũ liền gạt bỏ ý tưởng lấy mười ba vạn linh thạch nhượng lại cửa hàng khi trước! Sau khi ra khỏi cửa hàng, Long Thần Vũ cười lớn, híp mắt tùy ý nói một câu: - Ha ha, Cảnh Ngôn thiếu gia ngươi đã đến rồi! Chào tứ trưởng lão! Quản sự Lý Nhị kia cũng đi bên cạnh Long Thần Vũ. Ánh mắt Cảnh Ngôn trầm trầm, nhìn Long Thần Vũ hỏi: - Long chưởng quỹ, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta muốn biết bây giờ ngươi lại muốn cái gì? Vẻ mặt Long Thần Vũ nghi hoặc nói: - Muốn cái gì? Cảnh Ngôn thiếu gia, những lời này của ngươi ta nghe không hiểu! - Ha ha, Long chưởng quỹ thật là người hay quên! Cảnh Ngôn cười lạnh nói tiếp: - Một tháng trước, ta tới tìm Long chưởng quỹ đề nghị mua lại cửa hàng này. Long chưởng quỹ ra giá mười ba vạn linh thạch, ta cũng không dị nghị gì. Long chưởng quỹ, bây giờ ngươi nhớ lại chưa? Cảnh Ngôn đương nhiên biết Long Thần Vũ đang giả ngu. Sau khi nghe những lời Cảnh Ngôn nói, võ giả đứng đông chung quanh đều hút một ngụm lãnh khí. Bọn họ cũng không biết trước đó Cảnh Ngôn và Long Thần Vũ đã từng tiếp xúc, cũng không biết Cảnh Ngôn cư nhiên ra cái giá mười ba vạn linh thạch để thu mua cửa hàng vũ khí này. Võ giả chung quanh tuy có rất nhiều người thực lực thấp, kiến thức hẹp nhưng cũng không có không ít người kiến thức rộng. Bọn họ tương đối hiểu biết về cửa hàng của Long Thần Vũ này, đương nhiên hiểu cửa hàng ấy không có giá cao vậy. Giá trị của cửa hàng Long Thần Vũ thậm chí còn xa mới đáng mười vạn linh thạch! Nếu Cảnh Ngôn thật sự lấy mười ba vạn linh thạch để mua cửa hàng của Long Thần Vũ thì thật là cái giá trên trời! Như vậy xem ra, người Cảnh gia như Cảnh Ngôn cũng không muốn cưỡng ép Long Thần Vũ bán cửa hàng. Hai bên đã đạt thành hiệp nghị, ít nhất là bằng miệng. Nhưng mà, dường như Long Thần Vũ lại đổi ý! Mười ba vạn linh thạch mua cái cửa hàng vũ khí này, Long Thần Vũ vậy mà lại đổi ý! Điều này khiến không ít người cảm thấy khó hiểu. Vẻ mặt Long Thần Vũ giật mình, gật đầu nói: - Cảnh Ngôn thiếu gia nói vậy ta cũng nhớ tới, một tháng trước dường như thật có chuyện như vậy. Cảnh Ngôn khẽ đề cao tiếng nói: - Vậy bây giờ Long chưởng quỹ lại có ý gì? Mười ba vạn linh thạch có thể giao cho ngươi ngay bây giờ, mà ngươi lại đem Cảnh Thần Tinh, người được ta ủy nhiệm xử lí việc này đuổi đi? Long Thần Vũ mặt dày nói: - Cảnh Ngôn thiếu gia, những lời ấy của ngươi lại không đúng rồi! Lúc ấy chúng ta quả thật thương nghị chuyện này, nhưng ta cũng không có kí hiệp nghị với ngươi đi? Sau khi suy xét kĩ càng, ta vẫn không muốn bán cửa hàng. Cửa hàng này ngưng tụ không ít tâm huyết của ta. Cái giá mười ba vạn linh thạch chỉ sợ quá thấp! Mười ba vạn linh thạch thu mua cửa hàng của gã, gã còn ngại giá thấp! Nếu ngay từ đầu thái độ Long Thần Vũ cứng rắn thể hiện việc không muốn bán, dù Cảnh Ngôn hơi khó chịu nhưng cũng không mạnh mẽ muốn mua. Cùng lắm Cảnh Ngôn đổi một miếng đất khác xây dựng đan lâu là được. Hoặc Cảnh Ngôn có thể xây dựng quy mô đan lâu nhỏ một chút cũng chẳng sao. Nhưng Long Thần Vũ rõ ràng đã đồng ý nhưng bây giờ lại lật lọng, này là muốn chọc Cảnh gia, chọc Cảnh Ngôn hắn sao? Long Thần Vũ thấy Cảnh gia dễ khi? Cảnh Ngôn hắn dễ bắt nạt? Những võ giả chung quanh ban đầu còn nghĩ là người Cảnh gia ỷ bản thân quản lí khu phố nam mà cưỡng ép Long Thần Vũ bán cửa hàng. Nhưng bây giờ xem thì thật không phải Cảnh gia ngang ngược vô lí mà là Long Thần Vũ càn quấy khó coi. Tuy nói trước đó hai bên cũng không có kí hiệp nghị bằng văn bản nhưng thân là võ giả lại lật lọng như vậy thật khiến rất nhiều người khinh thường. Bất quá, dường như Cảnh gia cũng không có biện pháp nào tốt để đối phó với Long Thần Vũ. Long Thần Vũ cũng không phải võ giả bình thường. Bản thân Long Thần Vũ là võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ. Thực lực Tiên Thiên trung kỳ đối với Cảnh gia quả thật không tính cái gì nhưng thế lực sau lưng Long Thần Vũ lại khiến Cảnh gia không thể không để mắt. Cũng bởi vì có chỗ dựa như thế nên Long Thần Vũ mới dám lật lọng với Cảnh gia như vậy đi? Võ giả bình thường nhất định không có lá gan đùa giỡn Cảnh gia như vậy! Cảnh Ngôn nhướng mi nói: - Long chưởng quỹ, nói như vậy, ngươi cảm thấy giá cả quá thấp đúng không? Cảnh Ngôn trước đó đã đoán được nguyên nhân Long Thần Vũ đổi ý, bây giờ nghe Long Thần Vũ nói Cảnh Ngôn liền xác định mình đoán không sai. Long Thần Vũ muốn được càng nhiều! Long Thần Vũ không phải không muốn bán cửa hàng, chỉ là Long Thần Vũ muốn lợi dụng cơ hội lần này để mò càng nhiều mà thôi! Khuôn mặt Long Thần Vũ nở nụ cười đắc ý: - Đúng! Giá cả đó quá thấp. Cửa hàng vũ khí này cũng là tâm huyết của ta. Cảnh Ngôn thiếu gia, nếu ngươi muốn nó ta cũng có thể bỏ được thứ yêu thích. Nhưng mà nếu chỉ có mười ba vạn linh thạch quả thật ta không thể đáp ứng! Cảnh Ngôn nén giận hỏi: - Vậy Long chưởng quỹ rốt cục muốn bao nhiêu linh thạch? Long Thần Vũ cười nói: - Ha ha, Cảnh Ngôn thiếu gia hiểu lầm ta rồi. Ta không cần linh thạch, một linh thạch cũng không cần! - A? Cảnh Ngôn nghi hoặc: - Long chưởng quỹ có ý gì? Đôi mắt Long Thần Vũ lấp lánh ánh sáng, nói: - Cảnh Ngôn thiếu gia, ta nói thẳng đi. Điều kiện của ta chỉ có một. Ta biết Cảnh Ngôn thiếu gia muốn dùng khối đất này dựng một tòa đan lâu. Điều kiện của ta rất đơn giản, ta muốn một phần đan lâu. Ta nghĩ thế đối với Cảnh Ngôn thiếu gia cũng là chuyện tốt, hai bên chúng ta đều có lợi! Lợi nhuận của đan lâu mới là mục đích thật sự của Long Thần Vũ. Từ lúc biết tin Cảnh Ngôn muốn dựng đan lâu, Long Thần Vũ đã quyết định muốn thế. Cảnh Ngôn không đồng ý, Long Thần Vũ sẽ không nhượng cửa hàng vũ khí lại. Cảnh Ngôn nhìn Long Thần Vũ: - Ý của Long chưởng quỹ là muốn chia lợi nhuận của đan lâu? Long Thần Vũ gật đầu: - Đúng! Cảnh Ngôn muốn cười: - Vậy Long chưởng quỹ muốn bao nhiêu? - Ta không cần nhiều, chỉ lấy hai phần. Đương nhiên, chuyện quản lý đan lâu ta cũng muốn phái người giám sát. Long Thần Vũ nói những lời này giống như Cảnh Ngôn đang chiếm tiện nghi của gã vậy. Hai phần! Long Thần Vũ nói nhẹ nhàng bâng quơ, mở miệng đòi liền hai phần lợi nhuận! Tên chó chết kia, gã có biết hai phần lợi nhuận của đan lâu này có nghĩa gì không? Một cửa hàng vũ khí lại muốn đổi lấy hai phần lợi nhuận của đan lâu Cảnh Ngôn. Đầu Long Thần Vũ kia, bị úng nước sao? - Ha ha ha… Cảnh Ngôn thật sự nhịn không được cười lớn. Long Thần Vũ rốt cục nghĩ gì? Long Thần Vũ chắc không nghĩ tới, dựa vào cái gì Long Thần Vũ gã muốn lấy hai phần lợi nhuận của đan lâu? Phải biết, Cảnh Ngôn dựng đan lâu này ngay cả Cảnh gia của hắn cũng không thể mó vào. Đan lâu hoàn toàn thuộc về sở hữu cá nhân của Cảnh Ngôn. Long Thần Vũ mở miệng liền công phu sư tử ngoạm đòi lấy hai phần lợi nhuận! Đây quả thật chính là mơ mộng hão huyền, thiên phương dạ đàm! Cho nên, sau khi nghe Long Thần Vũ muốn lấy hai phần lợi nhuận, Cảnh Ngôn thật sự nhịn không được bật cười. Tuy cười nhưng lòng Cảnh Ngôn lại càng tức giận hơn. Xem ra danh khí của mình ở Đông Lâm thành tuy tăng nhưng vẫn khiến không ít người cảm thấy chính mình dễ khi dễ! Long Thần Vũ này hiển nhiên chính là một trong số đó! Nội tâm Cảnh Ngôn thầm suy nghĩ. Long Thần Vũ cao ngạo ngẩng đầu nhìn Cảnh Ngôn, nói: - Ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút đi. Gian hàng vũ khí này của ta chiếm diện tích cỡ hai trăm thước vuông. Mà đan lâu ngươi kiến tạo chiếm hơn một ngàn thước, vậy ta muốn hai phần không phải rất công bằng sao? Hiển nhiên không hề nhiều chút nào! - Còn việc ta tham dự quản lí, vậy mới có lợi cho ngươi đấy! Ngươi hẳn cũng biết thế lực đứng sau ta là gì. Có ta tham dự, đan lâu chúng ta mới có thể được càng nhiều dược tề chất lượng tốt. Thậm chí có thể có một số đan dược trân quý! Chính ngươi suy nghĩ kĩ một chút đi, ta muốn số đó có nhiều hay không! Cảnh Ngôn nghe Long Thần Vũ nói vậy đã hơi ngây dại rồi. Những võ giả đứng xem chung quanh cũng trợn lớn mắt, cảm thấy không biết nói gì cho phải.