Cận Chiến Bảo Tiêu
Chương 99
Dịch: mrKim
Nguồn: Sưu Tầm
Ở thủ đô, khu Vạn Phú có thể nói là nơi ở của các phú hào. Người sống ở khu Vạn Phú đều là triệu phú cả. Nhà trong khu này toàn bộ đều là biệt thự. Bên trong khu Vạn Phú phương tiện ăn chơi gì cũng có. Những cái này cũng là phục vụ các phú ông hưu nhàn giải trí, hơn nữa ở khu vực này còn có sân gôn nữa. Sau khi xây xong thì cái sân gôn này trở thành một sân gôn nóng bỏng nhất ở thủ đô. Ngày nào cũng đều có vài nhân vật thương nhân nổi tiếng hoặc là quan chức tai to mặt lớn đến chơi gôn, đặc biệt là cuối tuần lại càng nóng bỏng hơn. Tuy nhiên trong sân gôn này không phải ai cũng đều đi vào được. Người nào không có địa vị thì đừng mơ đi vào.
Chủ tịch Lâm Cường của Tập đoàn Lâm Thị cũng cư ngụ trong một biệt thự ở khu Vạn Phú. Ở trong khu Vạn Phú thì quyền thế của Lâm gia có lẽ không phải lớn nhất, nhưng chắc chắn là nhà giàu có nhất. Gia sản của Tập đoàn Lâm thị cũng có trên mấy chục tỉ đồng.
Lúc này cả ba tầng của biệt thự Lâm gia đèn đuốc sáng choang, chủ nhân của Lâm gia - Lâm Cường đang ngồi ở sofa uống trà xem báo. Lâm Cường nhìn qua khoảng năm mươi tuổi, ông ta cũng không giống như một số đại phú ông khác mập mạp béo phệ. Ông ta rất gầy, tóc bóng loáng, mũi cao thẳng, đôi mắt lóe ra tinh quang, giơ tay nhấc chân còn mơ hồ hiện ra bản sắc gian thương. Chính là một người như vậy đã một tay tạo ra giai đoạn thống trị huy hoàng của Tập đoàn Lâm Thị, trở thành một giai đoạn truyền kỳ trong thương giới .
Lúc này, từ trên lầu đi xuống là một thiếu niên cao lớn anh tuấn, Lâm Phi Dật - đứa con một của Lâm Cường. Nơi khóe mắt của Lâm Phi Dật vẫn còn chút sưng đỏ, hiển nhiên là do hai ngày trước bị Trần Tuấn Sinh cùng với thủ hạ của hắn đánh cho tới nay vẫn chưa khỏi hẳn.
- Con trai, trên mặt con giờ còn cảm thấy đau nữa không?
Lâm Cường nhìn con mình đang đi xuống thì buông tờ báo trong tay ra hỏi.
- Không có gì, chỉ bầm một tí thôi.
Lâm Phi Dật nói xong đi tới, không cam tâm nói:
- Ba, chẳng lẽ chuyện này cứ để như vậy mà không giải quyết được gì sao? Cái thằng ôn Trần Tuấn Sinh thật là rất ngang ngược. Hắn vô duyên vô cớ dẫn người đến đánh con. Chuyện này con thật sự là nuốt không trôi!
- Con trai, con cứ yên tâm đi. Chuyện này ba sẽ thay con ra mặt. Nhưng hiện tại còn chưa phải lúc.
Lâm Cường nói.
- Vậy phải đợi tới khi nào? Con không quen nhìn thấy cái thằng Trần Tuấn Sinh cuồng vọng này. Hừ, thằng ôn này, con không thèm đụng chạm gì với nó đã là may cho nó rồi. Thế mà nó còn dám lại đây chọc con nữa.
Lâm Phi Dật phẫn nộ nói.
- Tiểu Dật, oan gia nên giải không nên kết. Hôm qua cục trưởng Trần không phải đã mang thằng ranh ấy đến bệnh viện thăm con hay sao? Hơn nữa thằng đó cũng xin lỗi con rồi mà? Mẹ nghĩ chuyện này coi như chấm dứt đi. Ở thành phố lớn thế này cúi đầu không ai biết ngẩng đầu chẳng ai hay, hai bên cứ đấu đá bát nháo lên cũng không tốt đâu.
Trương Hồng, mẹ của Lâm Phi Dật từ phòng bếp đi ra, tiếp lời.
- Mẹ, con cũng chẳng phải là rỗi việc đi đùa cợt với thằng ranh đó. Chuyện này làm con mất mặt không dám gặp ai trong trường .
Lâm Phi Dật bụng đầy bực tức nói.
- Có gì đâu mà mất mặt không dám vào trường? Hơn nữa, nhà ta cũng không thèm so đo với bọn họ. Chẳng lẽ con muốn đánh nó một trận mới vừa lòng sao?
Trương Hồng hỏi.
- Con mặc kệ, tóm lại con không thể dằn mặt thằng ôn Trần Tuấn Sinh kia thì không được. Mẹ cũng không phải không nhìn thấy sắc mặt của nó hôm qua tới xin lỗi. Bề ngoài là xin lỗi, nhưng thực tế ở trong đầu nó đang cười con đó.
Lâm Phi Dật nói.
- Con à, ở cái thế giới người ăn thịt người này có đôi khi con phải biết nhẫn nhịn một chút. Không thể nhất thời xúc động mà lỗ mãng được, phải lấy đại cục làm trọng. Nếu cứ theo ý của con là tùy tiện tìm vài người tới đánh cho thằng cu Trần Tuấn Sinh kia một trận rồi thì sao nào? Con có biết câu tro tàn lại cháy không? Nếu muốn trả thù, vậy thì phải bức nhà họ Trần vào bước đường cùng, đẩy vào chỗ chết luôn. Như vậy mới hoàn toàn hủy diệt Trần gia, hủy diệt Trần Tuấn Sinh, con hiểu chưa?
Tinh quang trong mắt Lâm Cường lóe ra, trầm giọng nói.
- Phì, phì, phì, đừng có lôi thủ đoạn trên thương trường của ông ra mà giáo dục con. Cả ngày lục đục với người ta trong thế giới lừa gạt này mà ông không thấy chán à? Ông cho là ai cũng giống như ông vậy sao?
Trương Hồng trừng mắt lườm chồng, tức giận nói.
- Bà là đàn bà thì biết cái gì? Đây mới là cách sinh tồn trên thế giới này. Ở thủ đô, con muốn đi lên thì phải đạp qua thi thể người khác để mà tiến. Cho nên con trai, thế giới này không đơn giản giống như trong sách giáo khoa dạy đâu. Con phải học cách tự bảo vệ mình, học được thâm tàng bất lộ, học được mưu tính sâu xa.
Lâm Cường chậm rãi nói.
- Ông nhìn ông đi, con ông lớn quá rồi hay sao? Ông dạy con những lời này làm gì. Con ông sau này cũng chưa chắc đã lăn lộn trên thương trường giống ông. Nó sau này sẽ có cuộc sống riêng của nó.
Trương Hồng nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói:
- Thiếu chút nữa thì quên, cả nhà Cục trưởng Trần đêm nay mời cả nhà ta đi ăn cơm ở nhà hàng Phượng Lai đấy. Hẹn bảy giờ, giờ đã sáu giờ rưỡi rồi, chuẩn bị cùng đi dự tiệc đi.
- Không đi, chuyện này Trần Thiên Minh nghĩ như vậy là kết thúc sao? Hừ, tôi còn chưa đáp ứng đâu, hơn nữa bằng thân phận của hắn mời tôi ăn cơm thì còn chưa đủ tư cách đâu.
Lâm Cường nói xong lại dặn:
- Nhà họ Trần nếu có gọi điện thoại nữa thì nói tôi ra ngoài rồi không có ở nhà.
- Ôi giời ông xã à, sao không cùng nhượng bộ nhà họ Trần một chút đi. Muốn làm to chuyện hay sao?
Trương Hồng thở dài một tiếng, nói.
- Hừ, Trần Thiên Minh này ngày thường thì tác phong đáng tởm, trong bụng rõ ràng là lòng tham không đáy, ở mặt ngoài cũng giả bộ thanh cao. Tôi không quen nhìn người như hắn. Hơn nữa hắn cùng với lão cáo già Triệu Thanh kết giao rất chặt chẽ, có rất nhiều chuyện đều ưu tiên cho Tập đoàn Bất động sản Kim Khoa. Tôi ngày thường tuy nói là không trực tiếp có xung đột lợi ích gì với Trần Thiên Minh nhưng hắn với Triệu Thanh lại chính là gián tiếp đối nghịch với tôi. Vì sao tôi lại phải nể mặt hắn? Lại còn đi dự tiệc hắn mời, cùng hắn bắt tay giảng hòa sao? Nực cười!
- Chuyện đàn ông các ông thật sự quá phức tạp. Tôi mặc kệ. Tóm lại việc này ông cũng đừng làm cho to chuyện quá.
Trương Hồng nhìn chồng bà một cái, rồi quay sang Lâm Phi Dật, nói:
- Tiểu Dật, đừng đi ngủ quá muộn. Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi học đó.
- Vâng mẹ ạ, con biết rồi.
Lâm Phi Dật nói.
Trương Hồng sau khi nói xong liền đi lên lầu.
- Con à, ba biết con không cam tâm, biết con muốn trả thù. Nhưng con muốn dùng thủ đoạn nào để báo thù vậy?
Lâm Cường thuận miệng hỏi.
- Ba, con cũng muốn xả giận, đánh cho tên Trần Tuấn Sinh kia một trận thì mới cam tâm. Con muốn cho nó biết chạm vào con sẽ có hậu quả như thế nào.
Lâm Phi Dật nói.
- Cái này cũng là một trong các loại thủ đoạn, lấy bạo chế bạo. Nhưng loại thủ đoạn có một điểm yếu chính là chỉ có thể nhất thời ngăn chặn đối phương mà không thể làm chúng vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được. Con trai, con về sau phải nhớ kỹ, con muốn đối phó ai thì phải hoàn toàn đẩy nó vào tuyệt địa, làm nó vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. Có như vậy con mới có thể yên tâm. Nhưng con cần phải làm cho sạch sẽ lưu loát vào.
Lâm Cường uống ngụm trà, nói.
- Ba, nghe ý tứ của ba thì ba dường như đã có cách tốt để đi đối phó Trần gia rồi hả?
Lâm Phi Dật hỏi.
- Ở thủ đô này không biết có bao nhiêu người đang rình cái vị trí cục trưởng của Trần Thiên Minh. Hơn nữa những đối thủ giấu mặt cũng đang tìm kiếm nhược điểm của hắn để bắt hắn phải hạ đài. Tuy nhiên Trần Thiên Minh này cũng là tay cáo già. Trong công việc gần như không có sai lầm gì. Bởi vậy cho tới nay đều bình an vô sự. Nhưng hắn lại có một đứa con ngang ngược kiêu ngạo vậy là tốt rồi. Tóm lấy thằng con hắn, ba không tin không thể nắm lấy nhược điểm của hắn được.
Lâm Cường trầm giọng nói.
- Ba sẽ đối phó với ông ta sao?
Lâm Phi Dật kinh hãi hỏi.
- Đúng, nhưng không phải do ba ra mặt. Những chuyện này thì ba đương nhiên sẽ không ra mặt làm gì. Không biết còn có bao nhiêu người hy vọng đánh bại Trần Thiên Minh đây. Cho nên chỉ cần ba âm thầm để lộ chút tin tức ra ngoài thì không cần ba ra mặt cũng vẫn có người đứng ra đối phó với hắn.
Lâm Cường nở nụ cười lạnh, nói.
- Bởi vậy ba chỉ cần đứng ở một bên xem kịch vui. Nhất cử lưỡng tiện!
Lâm Phi Dật cũng cười nói.
- Con trai đây chính là một chiêu ba dạy con. Về sau còn rất nhiều điều con phải học. Nếu không thì sau này ba sao có thể yên tâm giao toàn bộ Tập đoàn Lâm Thị cho con chứ?
Lâm Cường nhìn con mình, nói từng lời tâm huyết.
Lâm Phi Dật nghe xong thì trong lòng kích động, nói:
- Ba, con sẽ không phụ kỳ vọng của ba!
- Tốt, ha ha! Chỉ cần xô ngã Trần Thiên Minh thì khi đó con muốn đối phó với thằng con hắn ra sao cũng đều dễ như trở bàn tay. Làm như vậy mới là làm cho đối thủ của con vĩnh viễn không ngấc đầu lên được.
Lâm Cường chậm rãi nói.
Lâm Phi Dật nghe vậy thì suy nghĩ một lúc. Hắn đột nhiên ý thức được ba của hắn phát triển Tập đoàn Lâm Thị được như bây giờ thật sự là không đơn giản, đã trải qua bao nhiêu khốn khổ gian nan, tranh đấu gay gắt mà hắn cũng không thể tưởng tượng ra.
Hắn suy tư "chẳng lẽ về sau mình cũng phải dấn thân vào dòng chảy tranh đấu gay gắt này hay sao?"
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
114 chương
13 chương
10 chương
17 chương
68 chương
59 chương