Tâm lý của Phong ca đã hoàn toàn bị phá, hoàn toàn khuất phục trước Sở Phàm, tuy vậy mặt Sở Phàm không hề có chút vui sướng hay kích động, giống như tất cả việc này đều trong dự kiến của hắn, mặt hắn dường như còn có thêm chút thất vọng, hắn vẫn tưởng Phong ca có thể chống lại lúc nữa, như vậy sau đó sẽ càng có thêm trò hay để chơi, thật đáng tiếc…… Tay trái Sở Phàm thả mí mắt Phong ca ra, đem tàn thuốc dụi tắt, sau đó lạnh nhạt nói:   - Sớm biết thế này thì mày cố chống đỡ làm gì? Mày nói sớm một chút cũng không phải chịu khổ thế này. Nào, vẫn là vấn đề kia, vừa rồi ai gọi điện thoại cho mày? Tốt nhất là nên nói thật, lời nói của mày tao có thể phân biệt được, mày cứ tin là thế đi! - Là, là tôi đi nghe điện thoại của ông chủ.   Phong ca run giọng nói. - Ông chủ? Ông chủ kia là thằng nào? Mau nói rõ ràng ra!   Sở Phàm lớn tiếng quát. - Tôi, tôi không biết tên cũng như thân phận hắn, hắn chưa cùng công khai với chúng tôi, hắn đều là gọi điện thoại hoặc liên hệ qua , cho nên tôi không biết hắn là ai!   Phong ca quýnh lên, vội vàng nói. Sở Phàm nghe vậy, trầm tư một lúc lâu, nói:   -Vậy ông chủ này chính là người đã thuê mày đến bắt cóc nhị tiểu thư? - Đúng, đúng vậy, lúc trước chính là hắn liên hệ với tôi, cung cấp toàn bộ tư liệu về Nhị tiểu thư, bảo chúng tôi bắt cóc.   Phong ca nói chi tiết. - Ông chủ kia, ngay cả tên lẫn mặt mày đều chưa biết, làm sao hắn trả tiền cho chúng mày?   Sở Phàm vẫn lạnh lùng hỏi. - Ông chủ ấy trước đó đã đưa trước một nửa tiền, còn một nửa bao giờ thành công sẽ trả nốt.   Phong ca đáp. - Như vậy là địa điểm giao dịch của bọn mày có phải ở căn nhà này không?   Sở Phàm trầm giọng hỏi. - Đúng, đúng vậy!   Phong ca mấp máy môi, khó khăn nói. - Nói vậy thì ông chủ kia sẽ đến đây đúng không?   Sở Phàm lớn tiếng hỏi. - Không, không phải vậy, đã có thay đổi.   Phong ca đáp. - Là sao?   Sở Phàm nhẫn nại hỏi. - Vừa rồi ông chủ gọi điện cho tôi, nói hắn hiện tại đang có việc gấp, không thể tới đây được, phải đổi địa điểm giao dịch, muốn tôi tự áp giải nhị tiểu thư đến chỗ hắn chỉ định rồi giao dịch.   Phong ca đáp. - Địa điểm giao dịch mới ở đâu?   Sở Phàm vội vàng hỏi. - Ông chủ chưa nói rõ, hắn chỉ nói tôi đưa nhị tiểu thư đến trước sân cao ốc Trung Hoàn thì gọi điện cho hắn, rồi làm theo lời hắn nói.   Phong ca đáp. - Sân trước cao ốc Trung Hoàn?   Sở Phàm nhíu mày, xem ra ông chủ này đúng là một tay cáo già, thận trọng, cẩn thận, đối thủ mà mất chú ý hắn sẽ trốn mất. Sở Phàm suy nghĩ một lát, nói:   - Ông chủ đã bảo mày đi đến cao ốc Trung Hoàn thì mày cứ đi đi, nhớ là nghe theo kế hoạch của tao, như vậy may ra mày còn có thể sống, bằng không, mày chỉ có đường chết mà thôi! - Cậu, cậu cuối cùng muốn gì? Điều nên nói tôi đều đã nói, nếu bị lộ ta ngoài chắc chắn ông chủ sẽ phái người đến giết. Cậu….cậu là người tốt, hãy tha cho tôi đi, việc này tôi không dám làm.   Phong ca cầu xin tha thứ. - Chỉ cần mày giúp tao bắt lấy ông chủ kia tao sẽ bỏ qua cho, hơn nữa còn nhận được thù lao rất cao, ngoài ra chúng mày sẽ rất an toàn.   Sở Phàm hờ hững nói. - Tôi, tôi làm sao giúp cậu được? Tôi còn không biết ông chủ là ai.   Phong ca run giọng nói. - Đừng nhiều lời thế, chỉ cần nghe theo kế hoạch của tao là được!   Sở Phàm nói xong thu tay lại, hỏi:   = Hai thằng đàn em nữa của mày đâu? Đi đâu rồi? - Tôi tưởng rằng ông chủ đến đây để giao dịch, cho nên phái chúng ra ngoài đứng chờ xe của ông chủ, đồng thời cũng để nghe ngóng tin tức.   Phong ca đáp. - Gọi điện cho chúng trở về, nhanh lên, tốt nhất đừng có giở trò, nếu không mày cũng biết kết quả sẽ như thế nào.   Sở Phàm lạnh lùng nói. Phong ca nghe vậy liền khốn khổ tìm số điện thoại, sau đó gọi đi. - A lô, là Phong ca sao? Sao ông chủ kia vẫn còn chưa đến hả? - Về đây đi!   Phong ca nhìn Sở Phàm, nói. Nhị tiểu thư vẫn đứng xem Sở Phàm tra hỏi Phong ca, không hiểu sao, cô cảm thấy được Phon ca thật đáng thương, trước kia hung hung ác ác giờ lại hoàn toàn chịu khuất phục, đồng thời cô cũng nhìn Sở Phàm với ánh mắt kinh sợ, thủ đoạn tra tấn vừa rồi của hắn khiến cô cảm thấy trong lòng nguội lạnh! - Nhị tiểu thư, cô đứng không mỏi sao? Lại đây ngồi đi.   Sở Phàm đột nhiên nói. - Uhm!   Không biết vì sao, Sở Phàm vừa nói nàng liền ngồi xuống, rất nghe lời, nếu Đại tiểu thư thấy chắc chắ sẽ rất kinh ngạc. Sở Phàm nhìn nhị tiểu thư, vừa muốn nói gì đó thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Sở Phàm biết, hai tên kia đã quay về. Quả nhiên, cửa nhà gỗ bị đẩy ra "két" một tiếng, có hai tên đi vào, khi họ đi vào đều giật mình, bởi vì một cái nòng súng đang dí vào đầu bọn họ. Hơn nữa, bọn họ thấy rõ rằng Phong ca đang nằm ngửa trên đất, không có sức chống cự, mà bốn tên đồng bọn cũng bị trói chặt, bọn họ trong lòng khiếp sợ, mặt trông như vừa bị người ta ném mười tám quả trứng thối. - Giơ tay lên, từ từ đi tới!   Sở Phàm giọng không cao, nhưng quả là làm kinh sợ lòng người. Hai tên kia chỉ biết giơ tay, từ từ đi vào trong phòng. - Vứt toàn bộ vũ khí của chúng mày xuống đất rồi đá lại đây.   Sở Phàm lại nói. Hai tên kia liền móc dao găm trong người ném xuống sàn nhà, sau đó đá về hướng Sở Phàm. Sở Phàm vừa lòng gật gật đầu, nói:   - Được, tốt lắm, các ngươi đều rất nghe lời, bây giờ hai người bọn mi đứng tại góc cửa này đứng thẳng giơ tay lên, nhớ kĩ, không được lộn xộn, đầu bọn mày mà động đậy tao liền lấy súng đánh chúng mày, tay mà chuyển động tao lấy súng bắn tay mày! Hai tên kia nghe vậy liền ngoan ngoãn đi tới cửa rồi đứng thẳng không nhúc nhích, bọn họ đều thấy giống nhau đầy kinh sợ, tuy không biết Sở Phàm làm sao chế ngự được Phong ca và đồng bọn, nhưng bọn họ biết, bọn họ trước mặt Sở Phàm không thể giở thủ đoạn được, vì trước đây chúng đã coi thường Sở Phàm. Sau đó, Sở Phàm rút ra một cái bình nhỏ, lấy ra mấy viên thuốc màu đen, hắn đưa một viên nhét vào mồm Phong ca, lạnh lùng nói:   - Nuốt vào! - Đây, đây là cái gì?   Phong ca nhìn viên thuốc, hoảng sợ nói. - Nuốt vào, nói nhiều thế làm gì? Hay mày muốn tao dùng dao giúp mày nuốt?   Sở Phàm lạnh lùng hỏi. Phong ca nghe thấy vậy liền nhắm mắt nuốt xuống, nói:   - Nuốt, tôi nuốt! Sở Phàm nhìn hắn, mắt càng lạnh lẽo, hắn cầm dao đặt lên cổ Phong ca nhẹ nhàng kéo một đường, cổ Phong ca liền xuất ra một chút máu tươi, Sở Phàm lạnh lùng nói:   - Trước mặt tao mà mày cũng dám giở trò sao? - Tôi, tôi nuốt, tôi nuốt!   Phong ca nói xong đầu lưỡi di động, nuốt viên thuốc ngậm trong mồm xuống, cả viên thuốc đã nằm yên trong bụng. Sở Phàm hừ lạnh một tiếng, cầm thuốc trong tay đưa cho mấy tên còn đang tỉnh uống. - Câu, cậu cho tôi uống cái gì vậy? Sao bụng tôi lại đau thế này?   Phong ca hoảng sợ hỏi. - Hả? Dược hiệu phát tác? Nhanh thế sao? Ách, mày cứ coi như đấy là độc dược mãn tính đi!   Sở Phàm thản nhiên nói. -A…….   Phong ca cùng tên kia nghe được liền cả kinh, bắt đầu dùng ngón tay móc họng, mong sao nôn được viên thuốc vừa rồi ra. - Đừng cố, nôn không ra đâu, một khi đã nuốt xuống thuốc liền phát huy tác dụng, tuy nhiên đấy mới chỉ là khúc dạo đầu thôi, độc tính trí mạng còn có hai mươi bốn giờ nữa mới phát tác, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ không làm khó chúng mày đâu.   Sở Phàm nói. Phong ca thở hổn hển, ánh mắt hắn nhìn Sở Phàm như đang nhìn một đại ác ma, hắn nhẹ giọng hỏi:   - Vây, vậy cuối cùng là cậu muốn làm gì? - Tao muốn mày làm như chưa có chuyện gì xảy ra, lái xe đến sân cao ốc Trung Hoàn giao dịch với ông chủ kia, tao chỉ cần mày dụ được ông chủ kia ra, đơn giản vậy thôi.   Sở Phàm nói. Phong ca nghe vậy, cân nhắc thật lâu, cuối cùng cắn răng nói:   - Được, tôi đồng ý giúp cậu, chỉ cần cậu nhớ thực hiện lời hứa của mình! Sở Phàm mỉm cười, nụ cười đó, nhị tiểu thư nhìn thấy, có cảm giác sâu xa khó hiểu, như là toàn bộ đều đã nằm trong lòng bàn tay hắn!