Kỷ Tiêm Vân lái chiếc xe thể thao Porche từ đường phía tây rẽ vào đường cao tốc Tân Hải. Bình thường, con đường này nàng đã lái xe đi qua hàng trăm ngàn lần, cảm thấy so với bình thưòng cũng không có gì khác biệt, giờ phút này tâm tình của nàng vẫn rối bời, còn có chút rầu rĩ không vui, nên có ý muốn phóng túng giải phóng cảm giác một chút, nghĩ đến buổi tối nay cùng Phỉ Phỉ đi hát Karaoke thì tâm tình của nàng mới tốt lên một chút. Nàng thầm nghĩ, đêm nay đi Karaoke nhất định phải hảo hảo giải phóng một chút, sau đó về nhà ngủ một giấc, ngày mai mình lại là một người khoái hoạt . Phía trước chính là ngã tư đường, Kỷ Tiêm Vân chậm rãi thả chân ga giảm tốc độ xe, lúc này một chiếc xe màu đen đột nhiên từ phía bên phải xe của nàng vượt qua, mà chiếc ô tô màu đen đó dường như là khó khăn lắm đi sát với xe của nàng mà qua, chiếc xe màu đen sau khi vượt qua liền lách sang chắn phía trước đầu xe của nàng. Tâm tình nàng vốn không tốt, mà lại nhìn thấy tình huống như vậy thì không khỏi sinh giận dữ, không kìm nổi tiếng mắng:   - Thằng hâm này! Sao lái xe như vậy chứ? Thật là! Sở Phàm cũng thấy được chiếc xe màu đen có chút gì đó khác thường. Hắn không khỏi cau mày. Lúc này ở ngã tư phía trước đột nhiên hiện ra một chiếc xe tải lớn. Một chiếc ô tô ở phía trước thấy đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải lớn thì vội vàng dừng ngay lại, vì thế chiếc xe ở phía sau cũng đều dừng ngay lại, rất nhanh do chiếc xe tải xuất hiện làm cả bên trái và bên phải có sáu bảy chiếc xe bị loạn thành một khối, tất cả đều dừng lại. Chỉ trong giây lát, toàn bộ ngã tư trở thành một mảnh hỗn loạn. Kỷ Tiêm Vân nhìn đường phía trước đã bị tắc thì chỉ còn cách dừng xe lại. Lúc này bên phải chiếc xe của Kỷ Tiêm Vân đột nhiên xuất hiện một chiếc xe bán bánh mì, bên trái cũng có một chiếc FAW thông dụng màu đen dừng lại. Đồng tử Sở Phàm chợt co lại, trong mắt hiện lên một tia hàn ý, hắn mở miệng hỏi:   - Nhị tiểu thư, con đường phía trước này có từng xuất hiện tình huống như vậy chưa? - Không có, tôi qua lại hơn hàng trăm lần, tình huống tắc đường như vậy vẫn là lần đầu trông thấy.   Nhị tiểu thư trả lời. Sở Phàm nghe vậy thì liền quay đầu lại xem phía sau, quả nhiên y như hắn sở liệu phía sau cũng có một chiếc xe FAW màu đen thông dụng cũng dừng lại! Nói cách khác thì hiện tại chiếc xe thể thao màu đỏ Porche cao cấp bị bốn chiếc xe bao quanh vào giữa. Trong đầu Sở Phàm hiện lên một tia dự cảm xấu, tinh quang trong mắt hiện ra! Lúc này, chiếc xe FAW màu đen dừng bên trái mở cửa, một người tóc đen, trên mặt mang kính đen. Cùng lúc đó, cánh cửa xe bên hông của chiếc xe bán bánh mì dừng phía bên cũng mở ra, ngay lập tức có hai đại hán cao lớn rắn chắc, ánh mắt lạnh lùng, trên đầu có mũ trùm che kín mặt. Gã kính đen bên trái cùng hai gã đại hán bên phải lập tức hướng chiếc xe thể thao của Kỷ Tiêm Vân đi đến, bọn họ sau khi lôi ra chìa khóa điện tử mở mái che và cửa sau của chiếc xe Porcher thì gả tóc đen đầu tiên chui vào trong xe. - Này, các anh làm gì vậy ? Sao lại tùy tiện lên xe của tôi? Tất cả đều. .   Nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân còn chưa nói ra ba chữ " lăn hết ra" thì đã có một thanh dao găm kề sát cái cổ trắng nõn của nàng. Nàng không khỏi ngẩn cả người, mặt mày biến sắc. - Đang đóng phim sao?   Trong mắt Sở Phàm đã không xem loại dao tỏa hào quang này ra gì. Hắn đang muốn quay đầu thì lúc này một cái nòng sùng chĩa phía sau đầu của hắn, tiếp theo một thanh âm băng lãnh phát ra:   - Mày mà động đậy một chút thì lập tức đầu của mày sẽ có mấy lỗ thủng đấy! - Súng, súng, ngươi, các ngươi muốn làm gì?   Nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân thân thể khẽ run, âm thanh lo sợ. Trong tay gã tóc đen đang cầm súng chỉa vào đầu Sở Phàm, hắn chậm rãi bỏ chiếc kính đen đang đeo xuống, lập tức một đôi mắt âm trầm lộ ra. Hắn chính là tên cùng ông chủ thần bí gọi điện thoại - Phong ca! - Chúng tôi không muốn làm gì cả, chỉ cần nhị tiểu thư ngoan ngoãn hợp tác thì chúng tôi sẽ rất thoải mái. Bằng không..   Hai mắt Phong ca nhíu lại, rồi nhả từng chữ một:   - Nhị tiểu thư có khuôn mặt xinh đẹp như vậy hẳn là không muốn trên mặt lưu lại vài dấu dao đúng không? Hiện tại nếu nhị tiểu thư dám can đảm cãi lời ta thì ta sẽ cứa một dao trên mặt nhị tiểu thư ngay! Không biết sao mà khi nhị tiểu thư nhìn thấy đôi mắt âm lãnh của tên Phong ca này thì trong lòng bỗng dưng lạnh cả người, đến tay chân cũng cảm thấy lạnh, nàng ngập ngừng nói:   - Ngươi, các ngươi muốn tiền thì ba ba của ta có thể cho các ngươi, các ngươi nếu dám làm hại ta, ba ba của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi! - Nhị tiểu thư uy hiếp tôi sao?   Phong ca nói xong ánh mắt phát lạnh, đoạt con dao găm dắc bén của một gã đại hán bên trong xe đặt trên khuôn mặt của nhị tiểu thư , nhẹ nhàng nói:   - Không biết khuôn mặt của nhị tiểu xinh đẹp thư như vậy thì sau khi cứa một dao sẽ như thế nào nhỉ? Nhị tiểu thư cảm nhận được sự sắc bén của con dao đó nàng run giọng nói:   - Không..không được, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nhìn phản ứng của nhị tiểu thư thì trong mắt Phong ca hiện lên một tia vừa lòng, lúc này Sở Phàm lại " A!" một tiếng kêu to lên, rồi hai tay bên trong túi quần lục tìm, ánh mắt Phong ca liền băng lạnh, âm trầm nói:   - Tiểu tử, mày đang làm trò quỷ gì? Bỏ hai bàn tay ra! Sở Phàm vội vàng đem hai bàn tay ra, hai trên tay có đầy một mớ tiền xu chứng một tệ hai hào, Sở Phàm tội nghiệp nói:   - Các vị đại ca, chúng tôi biết các vị làm việc này cũng không dễ dàng, tôi trên người chỉ có bấy nhiêu tiền. Các vị đại ca cầm mua mấy cây kem ăn nha. Nói xong chuyển mắt nhìn hướng nhị tiểu thư, nghiêm trang nói:   - Nhị tiểu thư, đem tiền trong ví của cô cho các vị đại ca này đi. Trời nóng quá mà bọn họ cũng không ở nhà cho mát mẻ ngược lại chạy đến đây cướp bóc để mưu sinh. Thật không dễ dàng a! Phong ca phủi một cái đem tiền xu trong tay Sở Phàm đang cầm rơi sạch, miệng hừ một tiếng:   - Thằng đần! Phong ca đã nhìn ra bên trong xe này không có kẻ nào có thể tạo thành uy hiếp đối với bọn họ, tuy lúc trước Sở Phàm đối với hắn còn có chút băn khoăn nhưng trong mắt hắn hiện tại xem ra lại là một cái ngốc tử, hắn đưa súng vào thắt lưng, lạnh lùng nói:   - Giao di động của mày ra đây. Hai đứa mày phải nghe tao, tao gọi tụi mày làm cái gì thì tụi mày làm cái đó. Tao không thích động đao động súng! Nhị tiểu thư nghe vậy thì đưa tay mở cửa thì nghe Sở Phàm kinh ngạc nói:   - Vị đại ca này, anh có ánh mắt cũng thật độc đáo a! Xem ra chút mánh khóe của tôi vẫn là không giấu diếm được anh, ách, dưới tất của tôi còn có dấu hai mớ tiền lớn. Tôi lấy ra cho các vị đại ca phân chia nha! Sở Phàm nói xong thì bèn cúi xuống, lúc này một gã đại hán bên cạnh hiển nhiên là chịu không nổi Sở Phàm lải nhải, trực tiếp cầm dao găm trong tay dí vào cổ Sở Phàm, quát:   - Mày còn chưa chịu yên lặng hả? Ngậm cái miệng của mày lại cho lão tử, bằng không tao đem đầu lưỡi của mày cắt bỏ! - Nhị, nhị tiểu thư. .   Sở Phàm sợ hãi nói. - Làm gì ?   Nhị tiểu thư nhìn thoáng qua Sở Phàm, đồng thời nháy mắt với hắn, dường như là là ám chỉ cái gì. - Nhị tiểu thư, mắt cô không thoải mái sao?   Sở Phàm hỏi nhỏ. - Không có, tôi xem bệnh của anh lại phát tác, mau mau uống thuốc đi.   Nhị tiểu thư tức giận nói, đồng thời lại hướng Sở Phàm nháy mắt nhìn. Nàng là muốn ám chỉ cho Sở Phàm nhanh ăn một viên thần đan Thiếu Lâm, sau đó đem đám hỗn đản trừ đi! Sở Phàm chỉ chỉ con dao găm sắc bén đang trên cổ, nói:   - Tôi…tôi..tồ.. tồ.. đừng! Tên đại hán kia sau khi nghe vậy liền cười ha ha, trêu chọc nói:   - Phong ca, tên tiểu tử này là bị dọa đến tè cả ra quần, ha ha! - Thu dao lại đi. Để ý tới tên ngốc tử này làm chi?   Phong ca nói xong chuyển hướng nhị tiểu thư, nói:   - Nhị tiểu thư, nhìn chiếc xe bán bánh mì bên phải này không? Hãy đi theo nó, nó đi đâu thì cô theo đến đó. Nếu không, tôi sẽ dùng con dao này vẽ lên khuôn mặt xing đẹp của cô mười tám nhát đó! - Hừ!   Nhị tiểu thư hừ lạnh một tiếng, rồi cực kỳ nén giận nhìn Sở Phàm một cái, thở dài một hơi, Tiểu Ngốc Ngốc này sẽ không là bị dọa tới vỡ mật đấy chứ? Ám chỉ cho hắn nhiều như vậy mà còn không biết, thật là! Hắn vệ sĩ cái gì vậy! Lúc này chiếc xe tải phía trước cũng đi rồi, một lúc sau giao thông khôi phục trở lại. Chiếc xe bán bánh mì ở bên phải cũng hướng đường cao tốc mà đi. Do bị Phong ca áp chế nên Kỷ Tiêm Vân chỉ có còn cách đuổi cho kịp chiếc xe bán bánh mì kia. - Các vị đại ca, các vị làm cướp như vạy thì một tháng cướp được bao nhiêu tiền a? Nghe nói cướp bóc là chuyện phạm pháp đó! - Đúng rồi, đại ca, khẩu súng vừa rồi là súng thật à? Em còn chưa thấy qua súng thực bao giờ! Ồ? Vị đại ca này không phải là cảnh sát chứ? Nghe nói chỉ có cảnh sát mới có súng a! - Anh…..anh sao lại nhìn em như vậy? Chẳng lẽ em nói sai điều gì sao? . . . .. Nếu không có lới của Phong ca lúc trước, hai gã đại hán kia thật muốn đánh cho Sở Phàm tơi bời hoa lá! - Thôi, cùng lắm thì em không nói nữa!   Sở Phàm ngượng ngùng xoay người sang chỗ khác, một nét tiếu ý hiện lên trên môi hắn, rồi hắn cất tiếng ca: - Thôn Đào Hoa có một cô nương gọi là Nhị cô nương, thân thể cô trắng nõn đáng yêu, đôi tay trắng nhỏ, sờ lên thật thoải mái!