Cận Chiến Bảo Tiêu
Chương 205
Dịch: Vích
Nguồn: VGT
Sau khi hiện tượng bất thường dưới lầu xảy ra, trên lầu đã có sáu gã Yamaguchi chia làm hai hướng theo hai đường cầu thang trái phải chạy xuống, trong tay đều cầm theo súng.
Nhưng đột nhiên mất điện khiến chúng không kịp trở tay. Đèn trong biệt thự vụt tắt, không gian tối mịt khiến chúng chưa kịp thích ứng. Thành viên Yamaguchi phía bên phải "xoẹt" một cái bật bật lửa, lập tức ánh lửa mỏng manh tạm thời chiếu sáng bốn phía.
Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi tới, ngọn lửa trong tay gã thành viên Yamaguchi bị gió thổi tắt, sau đó một thân ảnh nhanh nhẹn đánh tới. Quyền phong mãnh liệt như sóng biển giận dữ ập đến. Tên vừa cầm bật lửa kia chỉ cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt, một cú đấm mạnh mẽ này đã khiến gã không thở nổi, sau đó một cú nữa liền khiến cả người gã bay đi, nằm lăn trên đất, bất động.
Những thành viên khác bất ngờ tới ngẩn ra, tới lúc chúng có phản ứng thì chỉ biết hét lên phẫn nộ và hoảng sợ, súng trong tay bắn ra xung quanh, nhưng không tìm thấy đối phương.
Một thành viên của Yamaguchi tay phải cầm súng đưa sang bên trái, bỗng nhiên thấy tay mình bị ai đó nắm lấy, sau đó "rắc" một cái, cánh tay đang cầm súng của gã liền bị bẻ gãy, gã đau đớn kêu lên, nhưng tiếng kêu còn chưa kịp phát ra thì cổ họng đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, sau đó lại "rắc" một tiếng, cổ hắn đã bị bẻ gãy.
Cuối cùng khi một thành viên Yamaguchi khác nghe được tiếng động chĩa súng về phía đó thì đã chả còn ai nữa. Lúc này gã lại thấy đầu mình bị một thứ cứng lạnh chĩa vào. Trong lòng gã phát lạnh, bởi gã biết mình đang bị dí súng vào đầu.
Khuôn mặt Sở Phàm từ trong bóng tối hiện ra. Hắn lạnh lùng nói:
- Hắc bang lớn nhất nhất của Nhật Bản, Yamaguchi, trong mắt tao là những kẻ đáng chết nhất!
Sở Phàm nói xong liền bóp cò. Tên Yamaguchi kia liền ngã xuống.
Sở Phàm lấy súng, phóng lên lầu. Việc quan trọng nhất trước mắt là bắt được Nakamura, sau đó chậm rãi bóp chết gã. Mà Ngân Hồ đang giao chiến với ba thành viên Yamaguchi ở bên kia hắn cũng không lo lắng gì. Sở Phàm tin rằng Ngân Hồ có thể xử lý được mấy tên đó.
Lúc này trong một gian phòng rộng rãi xa hoa ở khu biệt thự này.
Vì đường điện bị Sở Phàm bắn nổ, bên trong gian phòng tối đen như mực, một người đàn ông trung niên đang sờ soạng trong bóng đêm. Gã muốn tìm thứ gì đó để bật lửa bởi tự nhiên ở trong bóng tối khiến gã không quen bởi lẽ trước đây chưa từng xảy ra chuyện này. Dáng người gã không cao, thân thể có vẻ rắn chắc, khiến người ta có cảm giác tràn đầy sức sống. Khuôn mặt gã gầy gò, đôi mắt tam giác dù trong bóng tối vẫn tỏa ra ánh mắt âm trầm độc ác. Gã chính là tổ trưởng Yamaguchi ở Tokyo – Teruo Nakamura.
Tầng ba khu biệt thự này chính là nơi ở của Nakamura, còn lầu một lầu hai là tầng tầng lớp lớp thành viên của Yamaguchi. Nhiều người như vậy nên trong những năm gần đây chưa bao giờ gã bị kẻ thù tìm tới tận nơi này trả thù, bình thường thì chưa kịp tiếp cận biệt thự đã "mất tích" luôn rồi.
Bởi thế Nakamura ở một mình trong phòng khóa cửa lại, hơn nữa cũng là vì đêm nay đã uống say. Nhưng gã bị đánh thức từ trong trạng thái mơ mơ màng màng do say rượu bởi tiếng đánh nhau và tiếng rên la của thành viên Yamaguchi. Khi gã tỉnh lại chỉ thấy trong phòng tối đen. Gã cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Đã bao năm qua trong phòng mình chưa bao giờ bị mất điện, hơn nữa biệt thự có máy phát, vậy cuối cùng chuyện này là sao?
Nakamura cảm thấy trong lòng bất an. Gã đã lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm, sớm đã hình thành năng lực phản ứng với nguy hiểm. Gã lần mò tới cửa, mở cửa gọi thủ hạ nhưng không thấy ai thưa, ngược lại trong không khí lúc này tràn ngập mùi máu tươi. Điều này đối với Nakamura bao năm qua vào sinh ra tử không thể nghi ngờ chính là một tín hiệu nguy hiểm quá rõ ràng. Gã cảm thấy nguy hiểm đã tới gần, so với những lần trước đây lớn hơn gấp hàng chục, hàng trăm lần!
Nakamura lập tức đóng sầm cửa lại, đồng thời tìm điện thoại, muốn gọi thành viên Yamaguchi ở vùng phụ cận tới. Hơn nữa trong phòng hgãắn còn có một con đường bí mất thông ra ngoài, gã có thể thoát theo lối này, sau đó sẽ cùng với hơn một ngàn thành viên Yamaguchi bên ngoài tập trung lại để đánh ngược trở về!
Lúc này trong phòng chợt vang lên một hồi chuông di động, Nakamura đảo mắt đã thấy, hóa ra là di động của mình để ở trên bàn đang reo, không biết là ai lại gọi vào lúc này.
Nakamura lập tức tới định nhận điện, nhưng gã vừa mới đi được nửa bước liền dừng lại, sắc mặt cũng trở lên ngưng trọng dị thường. Trong đôi mắt tam giác của hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó biến thành một loại sát khí âm trầm.
Đột nhiên Nakamura quát to một tiếng, tay phải như đao, thân thể bất động nhưng cánh tay như đao chặt mạnh về phía sau. Đòn đánh này luận về lực đạo và tốc độ đều thuộc hạng nhất, nhưng đòn đánh về phía sau này của Nakamura là đánh ai? Chẳng lẽ sau lưng hắn có người?
- Đòn Atemi của Karate sao?
Phía sau Nakamura vang lên một tiếng cười lạnh và giọng nói đầy trào phúng.
Sau đó một trận gió nổi lên, một bóng người lóe lên tránh khỏi lưng Nakamura.
Nakamura mượn một đòn này để có cơ hội xoay người, lúc này "xoạt" một tiếng, ngọn lửa từ chiếc bật lửa lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt gầy yếu xấu xí của Nakamura, đồng thời cũng chiếu sáng khuôn mặt người dùng chiếc bật lửa kia. Hắn đang nở một nụ cười châm chọc, như thể đang đùa giỡn với con mồi của mình vậy. Đôi mắt hắn lạnh lùng bình tĩnh, hắn chính là Sở Phàm!
Nakamura lúc này cũng nhận ra Sở Phàm, gã không kìm nổi tức giận kêu một tiếng:
- Khốn kiếp!
Sau đó tung một cú đá về phía thắt lưng Sở Phàm, đồng thời thêm một cú đấm thẳng vào mặt Sở Phàm.
Sở Phàm cười lạnh một tiếng nói:
- Karate Nhật Bản vốn là do Nam quyền của Trung Quốc truyền vào dần dần cải biến mà thành, chỉ bằng vào mày mà dám đứng trước mắt tao múa may thì có khác gì múa búa trước cửa Lỗ Ban? Cho mày nếm thử chút võ thuật cao thâm của Trung Quốc vậy!
Sở Phàm nói xong liền thi triển Thiếu Lâm La Hán quyền.
Thiếu Lâm La Hán quyền có mười tám chiêu, mang quyền ý của La Hán hàng long phục hổ. Ca quyết: đầu như sóng cuộn, tay như lưu tinh, thân tựa dương liễu, chân giống kẻ say. Xuất đòn do ý, như cương mà lại là nhu, như thật lại là hư. Luyện lâu tự khắc có thay đổi, thành thục tới mức thông thần.
La Hán quyền nhìn thì giản dị tự nhiên, chiêu thức đơn giản nhưng bên trong áo diệu vô cùng, tu tập tới cảnh giới cao nhất sẽ là thứ võ thật lợi hại nhất. Đó chính là đạo lý thiên cổ "đại trí giả ngu, không khéo léo nhưng chẳng vụng về".
Sở Phàm đánh La Hán quyền trong cương có nhu, trong nhu có cương, biến hóa vô cùng. Mỗi chiêu đều phong kín chiêu thức của Nakamura. Nakamura càng đánh càng kinh ngạc. Gã tự nhận mình tập luyện Karate nhiều năm, hiện giờ trình độ đã đạt tới tam đẳng nhưng chẳng hề có biện pháp đối phó được với Sở Phàm.
Nakamura trong lòng lo lắng, hét lớn một tiếng, tay phải chém mạnh vào cổ Sở Phàm, tay trái đánh thẳng vào mặt Sở Phàm. Hiện giờ gã đã muốn liều mạng!
Sở Phàm cười lạnh một tiếng, một quyền đánh ra như thần long xuất động, rầm một tiếng, mặt Nakamura đã bị đấm trúng, nhưng Nakamura cũng mượn lực đạo của cú đánh này mà lăn một vòng tới gần cửa. Gã muốn trốn!
Nakamura vừa mở cửa ra, lập tức liền ngây người. Bởi hắn nhìn thấy ngoài cửa là một thiếu nữ mặc áo khoác màu bạc, bề ngoài lạnh lùng. Đôi mắt lạnh như băng của cô nhìn gã khiến gã không khỏi rùng mình.
Thiếu nữ này là Ngân Hồ.
Tay Ngân Hồ phất lên, một đạo hàn quang sắc bén phóng tới. Nakamura không tự chủ được phải lùi lại, bởi vì vẻ lạnh lùng toát ra từ Ngân Hồ khiến gã thấy bất an.
- Phế hai tay của hắn đi.
Sở Phàm đứng phía sau Nakamura thản nhiên nói.
Ngân Hồ nghe vậy ánh mắt phát lạnh, thân thể nhoáng lên, hóa thành một làn sáng bạc hướng về phía Nakamura, cùng lúc đó hàn quang trong tay cô lóe sáng, một mảng hàn quang sắc bén đánh tới.
Nakamura vô cùng sợ hãi, vội vã né về phía sau. Nhưng gã né tránh vẫn không thể nhanh bằng hàn quang trong tay Ngân Hồ. Chỉ nghe một tiếng "á!" thảm thiết vang lên, đôi tay Nakamura đã rơi xuống, máu tươi cũng từ đó phun ra.
- Cắt đứt gân mạch đầu gối hắn, bắt hắn quỳ xuống!
Sở Phàm lại thản nhiên nói.
Sở Phàm vừa mới dứt lời thì hai đạo hàn quang lại lóe lên. Nakamura kêu thảm một lần nữa, sau đó "phịch" một tiếng, gã quỳ rạp xuống đất. Gân mạch đầu gối gã đã bị Ngân Hồ cắt đứt, không thể đỡ được người nữa nên phải quỳ xuống.
- Cô nói với hắn, đêm nay là đêm cuối cùng của hắn, vì hắn đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, đó là không tôn trọng người Trung Quốc chúng ta.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
Ngân Hồ nghe vậy liền dùng tiếng Nhật nói với Nakamura. Nakamura nghe xong vẻ sợ hãi trong mắt càng đậm. Trong miệng gã không ngừng cầu xin Sở Phàm tha cho gã, điều kiện gì gã cũng có thể đồng ý.
Nhưng Sở Phàm cười lạnh một tiếng. Hắn lấy một khẩu súng giảm thanh, chỉ vào thắt lưng Nakamura, sau đó bóp cò. Viên đạn xuyên qua thắt lưng Nakamura, găm vào gan của gã, sau đó phá bụng gã chui ra.
Đầu đạn nóng rực rơi leng keng trên mặt đất.
Ngân Hồ ở bên cạnh hiểu rõ khả năng phá hoại của viên đạn này, hủy hoại thân thể của Nakamura. Gã sẽ không được chết nhanh chóng bởi phát súng này, ngược lại phải chết từ từ trong năm phút thống khổ vô cùng.
Mặt Nakamura nhăn nhúm, trong mắt thể hiện nỗi thống khổ vô cùng. Thân thể gã co quắp nhưng hắn lại không thể động đậy được. Bởi lẽ hai tay hai chân gã đều đã bị hủy, gã chỉ có thể chậm rãi chờ đợi tử thần trong nỗi thống khổ dày vò.
Chết không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là nỗi thống khổ trước khi chết này.
Đêm nay, kẻ kiêu hùng Nakamura chết tại biệt thự của chính mình.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
114 chương
13 chương
10 chương
17 chương
68 chương
59 chương