Dịch: Vích Nguồn: VGT Sở Phàm ở trong phòng dặn dò bốn gã vệ sĩ một số nội dung công việc cần phải chú ý. Qua một tiết mục vừa rồi thì thái độ của bốn gã vệ sĩ này với Sở Phàm đã thay đổi 180 độ. Trên mặt thể hiện vẻ kính trọng Sở Phàm hẳn lên. Tuy không biết rằng sự kính trọng ngoài mặt này có phải là xuất phát từ nội tâm hay không, nhưng Sở Phàm cũng chả quan tâm. Cái hắn cần chỉ là sự nghe lời, chỉ cần những vệ sĩ này đều nghe lời hắn thì đã đủ rồi. Kỳ thật, đúng là đám vệ sĩ này đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn với Sở Phàm trước đó. Trước kia bọn họ nhìn thấy thân thể có vẻ hơi gày gò của Sở Phàm thì cười nhạt, chính xác là có phần không phục một người như thế đến lãnh đạo mình. Mà Hà Đông lại thể hiện toàn bộ cái sự không phục trong lòng ra hết, kết quả là gã trở thành vật hi sinh để minh chứng cho cái gọi là thâm tàng bất lộ của Sở Phàm. Trên đời này luôn có một số người như thế, ko biết trời cao đất rộng là gì, cứ cho rằng bản lĩnh mình đang có thế là giỏi lắm rồi, cuối cùng lại thành trò cười lúc nhàn hạ cho mọi người. Thực ra thì đâu cần phải thế? Con người sống trên đời này chỉ có một chữ --- hỗn! Chỉ có điều là cái sự hỗn của mỗi người theo một cách khác nhau mà thôi. Có người thì quấy đảo một chút lại thành kẻ bề trên, có người thì lại vẫn như trước, thành ra loại người ở tầng lớp thấp kém nhất. Có người thành công thì vui vẻ như cá gặp nước, có người thì trầy trật, gian nan mãi không khá lên được …. Tất thảy những bất đồng đó chỉ sự khác biệt ở xuất thân, năng lực, thủ đoạn, kỳ ngộ của mỗi người thôi. Nếu ai cũng thoát khỏi cái hỗn đó thì đâu cần phải thể hiện như thế? Trên đời này có những người cứ cố tình hành động như ngu ngốc, luôn tự cho mình là đúng để phân chia cao thấp, cuối cùng lại thành trò cười của những người khác. Tầm gần bảy giờ sang, đại minh tinh Lâm Mộng Kỳ mới chạy xe tới công ty giải trí Thiên Hoàng. Sở Phàm nghe nói Lâm Mộng Kỳ tới công ty rồi thì đi ra ngoài, vừa gặp lúc Lâm Mộng Kỳ cũng tới đó tìm hắn, bởi vậy hai người bọn họ gặp nhau ngay ở cửa. Lâm Mộng Kỳ mặc một chiếc váy dài bó sát người, phô bày hết cả dáng người duyên dáng. Khuôn mặt trang điểm tinh xảo lại càng tăng thêm vẻ xinh đẹp tuyệt luân. Lúc này, trên người Lâm Mộng Kỳ tản mát một khí chất cao quý đặc biệt của một đại minh tinh, làm cho người ta có cảm giác muốn cúi đầu mà không dám nhìn thẳng. - Ôi, lạy giời, tiểu yêu tinh ạ, trước mặt tôi không cần thiết phải ăn mặc xinh đẹp thế có được không?   Sở Phàm thản nhiên cười nói. - Kinh đây, Âu phục của Armani cơ đấy, hôm nay anh ăn mặc cũng đẹp ra phết nhỉ. Chỉ có anh mới được mặc đẹp còn tôi thì không được hả?   Lâm Mộng Kỳ bĩu môi nói. - Ý tôi muốn nói là con người cô đã rất đẹp rồi, cô lại còn ăn mặc như thế thì tôi làm sao mà chịu đựng được hả? Phải biết rằng hòa thượng cũng có lúc ăn thịt đấy. Cô mà cứ ăn mặc cái kiểu dụ dỗ gợi cảm xinh đẹp thế là rất khó đảm bảo là tôi sẽ không có một số hành động đến bản thân mình cũng chả khống chế nổi được đâu.   Sở Phàm cười ha hả nói. - Anh dám? Hừ, đúng là tôi muốn dụ dỗ anh đấy! Được rồi, bên anh đã chuẩn bị tốt chưa? Sắp phải đi rồi đấy.   Lâm Mộng Kỳ nói. - Chuẩn bị ổn hết rồi. Bất cứ lúc nào có lệnh là xuất phát thôi.   Giọng điệu Sở Phàm nghiêm túc trở lại. Lâm Mộng Kỳ cười cười. Lúc này, La Mai, người đại diện của cô đi tới, nói:   - Chúng ta xuất phát thôi, đến sân bay là cũng sát giờ máy bay cất cánh rồi đấy. Sau đó, dưới sự hộ tống của Sở Phàm và tổ vệ sĩ, Lâm Mộng Kỳ cùng cả đoàn của cô đi ra bên ngoài. Bên ngoài công ty giải trí Thiên Hoàng đã có rất nhiều phóng viên trong ngành giải trí truyền thông đang chầu chực sẵn đó rồi, chỉ chờ phỏng vấn để lấy được ít tin tức có liên quan đến Lâm Mộng Kỳ thôi. Chỉ cần là tin tức về Lâm Mộng Kỳ thì một cái tin bé tẹo cũng sẽ thu hút sự chú ý rất lớn của xã hội. Cho nên đám phóng viên giải trí này đều đổ xô đến muốn thu hoạch ít tin rơi tin rớt về Lâm Mộng Kỳ. Đến trước cửa công ty, Sở Phàm dặn dò Trương Hải nhóm bốn vệ sĩ đi trước mở đường, tách đám phóng viên đang vây trước cửa ra hai bên. Còn hắn hộ tống bên người Lâm Mộng Kỳ đi về phía xe vừa chạy đến. Lúc Sở Phàm hộ tống Lâm Mộng Kỳ mới thực sự nhận thấy sự cao quý diêm dúa trên người cô chính là bởi vì hương nước hoa. Hơn thế nữa, tay trái của hắn còn ôm ngang vòng eo mềm mại tinh tế của cô đi về phía trước. Cái cảm giác ôm chặt vòng eo duyên dáng, đầy đặn mà lại mềm mại kia thật sự là sự hưởng thụ lớn lao. Đám đông phóng viên đang bao vây xung quanh vì không thể đến gần Lâm Mộng Kỳ hơn nên chỉ có cách dơ camera lên chụp ảnh. Nhất thời, ánh đèn lóe nhay nháy xung quanh. Đến xe rồi, Sở Phàm và La Mai, một người bên trái, một người bên phải hộ tống Lâm Mộng Kỳ lên xe. Còn lại bốn gã vệ sĩ kia và đoàn phục trang đầu tóc của Lâm Mộng Kỳ thì chia nhau ra ngồi trên một xe khác theo sau xe của Lâm Mộng Kỳ chạy ra sân bay. Có thể nói, đội ngũ đến Nhật Bản lần này của Lâm Mộng Kỳ là rất khổng lồ. Đi theo cô có cả chuyên gia tư vấn dinh dưỡng, chuyên gia trang điểm, chuyên gia làm tóc, thiết kế trang phục, nhóm vệ sĩ, …v.v cũng phải đến mười người. Với số lượng người lớn thế này thì có thể nói đây là đoàn biểu diễn mà không mấy siêu sao quốc tế có được. Đến sân bay quốc tế Bắc Kinh, Lâm Mộng Kỳ và mọi người phải xuất trình các giấy tờ, trong cả đoàn thì chỉ có Lâm Mộng Kỳ, La Mai và Sở Phàm là ngồi ở khoang hạng nhất, những người khác ngồi hết ở khoang phổ thông. Sở Phàm và La Mai hộ tống Lâm Mộng Kỳ đi lên khoang hạng nhất của máy bay bay chuyến tới Tokyo. Một Lâm Mộng Kỳ váy dài tha thướt cao quý thu hút vô số ánh mắt của mọi người trên sân bay. Trên mặt Lâm Mộng Kỳ tuy có đeo kính mát che mất nửa mặt, nhưng cũng vẫn có người nhận ra cô chính là đại minh tinh Lâm Mộng Kỳ. Vì thế, những người này đều muốn chạy tới làm quen với cô, mà cô cũng đều lễ phép đáp lễ, có người còn chạy đến xin chữ ký nữa, nhưng vì thời gian gấp gáp nên Sở Phàm đều ngăn cản lại hết. Sau khi lên máy bay, ngồi xuống chỗ ngồi của mình rồi, việc đầu tiên là Lâm Mộng Kỳ bỏ kính râm ra, để lộ khuôn mặt ngọc vô cùng xinh đẹp, mái tóc rối tung bay trên hai bờ vai thon thả mang vẻ phóng khoáng, linh động. Lâm Mộng Kỳ ngồi xuống ghế rồi giở tạp chí ra xem. Trong khoang hạng nhất đã có một số hành khách nhận ra cô, vì thế, đều đến chào hỏi làm quen. Lâm Mộng Kỳ cũng mỉm cười đáp lễ, tuyệt không hề có tí gì là cao ngạo của đại minh tinh cả. Nhưng kỳ thực, La Mai ngồi bên cạnh thì không ngừng khuyên bảo Lâm Mộng Kỳ hãy nghỉ ngơi thêm một chút. Sở Phàm ngồi ghế đằng sau Lâm Mộng Kỳ. Hắn ngồi xuống xong nhìn trái ngó hải xem xét các hành khách khác trong khoang hạng nhất. Hiện giờ hắn đang phụ trách sự an toàn của Lâm Mộng Kỳ, bởi vậy hắn phải cẩn thận quan sát tất cả những người ở xung quanh cô, nhìn xem có tí mầm mống nguy hiểm nào hay không. Sau một lượt quan sát, ánh mắt của Sở Phàm không tự chủ được dừng lại ở chỗ ngồi của một cô gái còn trẻ tuổi. Trên người cô mặc một bộ váy màu lam, mái tóc nhuộm màu lam nhạt buông thả tùy tiện lòa xòa che khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp nhưng tái nhợt như tuyết lạnh. Lông mày như lá liễu, đôi mắt như làn nước trong xanh dường như hội tụ cả sự cảm động của linh khí trong trời đất. Cái miệng nhỏ nhắn như một quả anh đào đỏ tươi. Không thể nghi ngờ là cô gái này rất đẹp, đẹp đến mức không thể thương tổn được. Nhưng trên người cô lại mang lại cho người ta cảm giác rất an tĩnh, dường như bản thân cô đang phát tán ra một cảm giác u buồn sầu thảm. Dường như cô ở thế độc lập, giống như một đóa u lan trong cốc vắng lẳng lặng tỏa hương một mình, lẳng lặng tỏa hương thơm và vẻ xinh đẹp của mình từ nơi xa rời mọi ồn ào của nhân thế. "Cô gái này là ai nhỉ? Đúng là rất xinh đẹp, trên người lại có một khí chất thật đặc biệt, dường như cách ly với toàn bộ thế giới. Đúng là một cô gái đẹp không thua gì đại tiểu thư, Lâm Mộng Kỳ - một cô gái đẹp hấp dẫn người khác." Sở Phàm trong lòng thầm nghĩ, cảm giác rất là rung động. Cô gái tuyệt mỹ u uẩn kia dường như cảm nhận được ánh mắt không di dời của Sở Phàm đang chăm chắm nhìn vào mình, cô nhẹ quay đầu liếc nhìn hắn một cái. Trong đôi mắt trong suốt của cô có ánh hào quang bình lặng như nước chảy. Người con gái có thể có được ánh mắt không chút sợ hãi, không hề gợn sóng như thế đúng là một người đáng đế thế gian khám phá. Nhưng xem ra độ tuổi của cô không phải là người lăn lộn trong xã hội nhiều năm, thế mà vì sao cô lại có thể có được ánh mắt bình tĩnh như nước không hề gợn sóng như vậy chứ? Cô gái xinh đẹp khẽ cười với Sở Phàm, để lộ hàm răng chỉnh tề trắng nõn. Nụ cười nhẹ nhàn của cô khiến Sở Phàm hơi sững sờ. Nhìn nụ cười của cô, hắn bất giác lại liên tưởng đến bông tuyết, nghĩ tới những bông tuyết bay đầy trời trong gió, bông tuyết xinh đẹp tung bay, trong vẻ đẹp mang theo cả sự lạnh lẽo, thê lương, bởi vì khi rơi xuống mặt đất là tuyết sẽ tan. Nhưng vẻ đẹp của bông tuyết thì tuy là sự lạnh lẽo trong lòng bàn tay, nhưng lại là sự ấm áp trong lòng người. Nụ cười của cô gái này mang theo sự chân thành, lại mang theo cả sự u buồn, mà chính vì sự u buồn này lại khiến cho vẻ xinh đẹp của cô không giống với người thường. Sau khi sực tỉnh, Sở Phàm cũng vội cười cười, đáng tiếc là lúc này cô gái kia đã quay đầu đi rồi. Điều này khiến Sở Phàm hơi xấu hổ. Hắn cũng không phải không biết xấu hổ mà nhìn chằm chằm vào cô gái tuyệt đẹp mang khí chất u buồn ấy mãi. Hắn quay đầu đi, nhưng mà trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của cô gái ấy thôi. Vẻ đẹp của đại tiểu thư giống như là một đóa hoa sen nổi trên mặt nước, không nhiễm mùi trần tục, vô cùng kiều diễm; Vẻ đẹp của Lâm Mộng Kỳ lại giống như một đóa hoa hồng, rực rỡ sắc hương; Còn vẻ đẹp của cô gái mặc váy màu lam này thì lại giống như một đóa u lan trong cốc vắng, thấp thoáng u buồn mà cũng đẹp đến khó tả. Sở Phàm thầm tự nhủ mình nên hạn chế ngay các ý muốn không an phận đi, hãy yên ổn bảo vệ Lâm Mộng Kỳ cho tốt. Sau đó hắn mới nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Một lúc sau thấy muốn đi vệ sinh nên hắn mới đứng dậy, đi đến WC. Vừa lúc đến đó mới nhìn thấy cô gái tuyệt đẹp u buồn kia cũng vừa mới đi ra từ đó. Hai người không hẹn mà gặp nên cô gái kia hơi ngẩn người, sau đó, cô cười ảm đạm, rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Nhưng mà, nụ cười thong dong thanh nhã của cô gái xinh đẹp đã khắc sâu ấn tượng trong đầu Sở Phàm. Trên đời này có những người vô tình gặp nhau, bất ngờ thôi nên đa số đều là duyên bèo nước. Một khi đạt được mục đích của mình thì sẽ tự động phôi pha đi, cũng sẽ không tiếp tục xuất hiện cùng một chỗ nữa. Có thể cuộc gặp gỡ bất ngờ nhưng lại mang lại cho bạn một kết thúc khó quên, ngay tại lúc ngẫu nhiên gặp mặt, trong nháy mắt hình ảnh của anh ấy (cô ấy) đã ghi khắc thật sâu trong lòng bạn bạn. Nhưng đã đi qua rồi mà nhớ lại, sẽ thấy bản thân mình không cần thiết phải theo đuổi quá nhiều. Nếu có duyên thì sẽ gặp lại, sau đó sẽ hiểu nhau, rồi cuối cùng là yêu nhau. Còn nếu vô duyên, thì thôi tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi, nước chảy bèo trôi, điều duy nhất bạn có thể làm, là thầm chúc phúc cho anh ấy (cô ấy) mà thôi. Đã gặp nhau, nói cho cùng cũng còn hơn là chưa từng gặp gỡ. Bất kể là hữu duyên hay vô duyên, chúng ta cứ nhớ kỹ những lời này là tốt rồi.