Buổi tiệc rượu mừng công kết thúc cũng chính là thời điểm bắt đầu bữa tiệc tối. Tập đoàn Quốc Cảnh tổ chức buổi tiệc tối vì mong muốn các vị khách mời được vui chơi thoải mái tại khách sạn Long Hoa và dự định đặt phòng cho một số người có cấp bậc quản lý trở lên nghỉ ngơi qua đêm ở đây. Kỷ Tiêm Tiêm là thiên kim tiểu thư của chủ tịch đồng thời là Tổng tài khu Hoa Bắc đương nhiên được sắp xếp một phòng tổng thống. Dì Mi nói:   - Tôi đi gặp lễ tân lấy chìa khóa. Cậu đưa Tiêm Tiêm lên phòng 1088 trước đi. - Đồng ý!   Sở Phàm nói xong liền đỡ đại tiểu thư dậy đi thang máy đi lên tầng trên. Người phục vụ khách sạn hướng dẫn bọn họ tới cửa phòng 1088. Đợi một lát sau dì Mi cũng lên tới nơi. Cô cầm chìa khóa cửa mở cửa phòng, Sở Phàm liền dìu đại tiểu thư vào trong. Phòng 1088 là phòng dành cho tổng thống nên các thiết bị nội thất cực kỳ xa hoa. Sở Phàm dìu Kỷ Tiêm Tiêm tiến vào, đỡ nàng nằm xuống tấm nệm mềm mại rộng thênh thang trên giường. Dì Mi mỉm cười nói:   - Cậu ra ngoài trước đi, để tôi thu xếp cho Tiêm Tiêm để giúp nó ngủ ngon. Sở Phàm nghe vậy liền đi ra ngoài đợi. Dì Mi cởi giầy, cởi bộ lễ phục trên người Kỷ Tiêm Tiêm và thay vào bằng bộ áo ngủ giúp cho nàng cảm thấy dễ chịu hơn. Cô còn chỉnh lại điều hòa cho nhiệt độ thích hợp rồi mới đóng cửa lại rời khỏi phòng. Sở Phàm thấy dì Mi đi ra ngoài thì hỏi:   - Đại tiểu thư đã ngủ chưa? - Uhm, nó đã ngủ rồi. Tôi cũng khóa trái cửa phòng nó lại để tránh trường hợp bất trắc.   Dì Mi tiếp tục nói:   - Tất cả các phòng từ 1085 đến 1088 đều là phòng chúng ta đặt trước. Ban đầu sắp xếp anh ở phòng 1085, tôi ở phòng 1086. Tiểu Vân và Tiểu Phi, Tiểu Lâm ở phòng 1087. Tiêm Tiêm ở phòng 1088. - Nhị tiểu thư và các bạn cô ây đang còn ca hát ở dưới. Tôi phải ở cạnh đến lúc các cô ấy nghỉ ngơi mới được.   Sở Phàm nói. - Uhm, vậy cậu đi đi. Tôi uống chút rượu bây giờ cảm thấy có chút chóng mặt.   Dì Mi nói xong chuyển giọng điệu nhẹ nhàng đáng yêu hỏi:   - Tiểu Sở, cậu còn nhớ có lần tôi nói với cậu rằng tôi sẽ thực hiện một chuyện có ý nghĩa với cậu trước khi tôi rời khỏi đây không? Sở Phàm nghe vậy trong lòng sửng sốt. Hắn không nghĩ tới là giờ phút này dì Mi lại chủ động nói ra chuyện đó. Hơn nữa giọng điệu mềm mại đáng yêu kia của dì Mi làm hắn không khỏi tâm hồn phiêu lãng. Hắn nói:   - Nhớ, tôi nhớ rõ! - Vậy anh có biết là chuyện gì không?   Dì Mi cười khúc khích nói - À, tôi …. không biết!   Sở Phàm thành thật nói. Mà quả thật đúng là hắn không biết thật. Dì Mi lườm Sở Phàm một cái rồi nói:   - Cậu thu xếp để Tiểu Vân và các bạn của nó xong rồi đến tìm tôi. Nhớ kỹ nghe chưa. Tôi ở bên trong đó chờ cậu đấy. Đến lúc đó cậu sẽ biết là chuyện gì!   Dì Mi nói xong nháy mắt một cái, nhẹ nhàng xoay eo quay người lại làm bộ ngực no tròn đong đưa rồi đi về phòng 1086. Sở Phàm nhìn dáng người nóng bỏng thành thục của dì Mi không kìm nổi nuốt nước miếng. Sau đó hắn xuống dưới lầu đi tìm nhóm các cô nhị tiểu thư. Dọc theo đường đi hắn tràn đầy cảm xúc. Không ngờ dì Mi lại chủ động mời mọc hắn tới phòng mình. Hình như là chuyện này ám chỉ cái gì đó. Sở Phàm trong lòng kích động lạ thường, nhiệt huyết đang phun trào trong cuống họng. Hắn nghĩ thầm, "Chắc không phải dì Mi gọi mình tới phòng là để làm cái chuyện ấy đấy chứ?" Hắn ngẫm nghĩ lại thấy khả năng không lớn nhưng cái ý nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu. Cuối cùng cũng không kết luận được điều gì. Hắn cũng không muốn mình suy nghĩ quá nhiều, đến lúc đó đến phòng dì Mi tìm hiểu thì sẽ biết ngay là chuyện gì. Nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm vui đùa trong một phòng hát nhỏ. Các cô ca hát, uống rượu, nhảy, chơi bài thật sự rất vui nhộn. Lúc Sở Phàm đến tất nhiên nhóm nhị tiểu thư tự nhiên lôi kéo hắn xuống uống rượu cùng. Ba nàng hợp sức lại ăn hiếp Sở Phàm. Sở Phàm luôn luôn giữ nguyên tắc "đàn ông chân chính không so đo với phụ nữ", chính vì vậy thường bị thiệt thòi uống vào không ít rượu. Kỳ thật Sở Phàm chung vui cho có lệ với mục đích là để nhị tiểu thư, Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm các cô vui chơi thỏa thích sau đó tan cuộc về nghỉ ngơi. Lúc đó hắn mới có cơ hội thoát thân tìm đến phòng dì Mi. Tuy nhiên Sở Phàm phát hiện ra là cùng các cô gái nhỏ này vui đùa cũng rất kích thích. Các cô gái nhỏ lúc uống rượu vào rồi cũng trở nên khá điên cuồng. Bởi không có cô nào ra dáng vẻ thục nữ thùy mị nên Sở Phàm nhân cơ hội hưởng không ít lợi, đặc biệt thời điểm ba cô đẩy Sở Phàm ra khiêu vũ tập thể. Ba cô gái xinh đẹp cứ vây vòng quanh Sở Phàm, người các cô gái ép sát người hắn, thân thể vặn vẹo nhiệt tình theo điệu nhạc. Bộ ngực đang kỳ phát dục của các cô gái xinh đẹp cọ xát quanh thân thể Sở Phàm. Còn nữa, ba cái cặp mông đầy đặn quyến rũ của các cô gái lúc lắc trước mặt Sở Phàm làm nhịp tim hắn đập nhanh gấp bội. Cuối cùng ba bà cô trẻ cũng đã chơi đùa đủ, thấy mệt trong người rồi mới đòi đi nghỉ. Sở Phàm nghe vậy trong lòng mừng thầm bởi điều này có nghĩa là hắn đã có thể đi tìm dì Mi được rồi. Nhớ tới thân thể thành thục mềm mại như giọt nước của dì Mi, Sở Phàm đã thấy rạo rực trong lòng. Đồng Tử công lại bùng nổ hết cỡ. Sở Phàm dẫn ba mỹ nữ nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm vào phòng 1087 và nói:   - Ba cô gái xinh đẹp, đêm nay các cô ở tại phòng này. Đây chính là phòng tổng thống đó. Tôi ngủ ở phòng 1085, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi. - Biết rồi, biết rồi. Đi ra ngoài, đi ra ngoài. Không phải anh muốn xem chúng tôi cởi quần áo tắm rửa nữa đấy chứ?   Tô Phỉ chớp ánh mắt cười hì hì hỏi. - Tôi, tôi thật sự là chưa xem qua cô gái nào tắm rửa đâu. Tiểu Phỉ, cô thật sự là người hiểu ý nghĩ người khác nha!   Sở Phàm cười nói vẻ rất gian. - Ồ, Tiểu Ngốc Ngốc. Ánh mắt anh thật là lợi hại. Phỉ Phỉ dáng người xinh tươi thơm ngát thật đúng là cực phẩm đấy. Nếu anh có thể nhìn cô ấy tắm rửa thì thật là có phúc nhé. Xinh đẹp, đáng yêu, chính anh cũng nói thế. Vậy để Tiểu Ngốc Ngốc thỏa mãn tâm nguyện một chút đi!   Nhị tiểu thư cười nói với vẻ cũng gian chả kém. - Đúng vậy, chúng ta cũng muốn triển lãm mà cũng chưa có cơ hội. Phỉ Phỉ, bồ chủ động trước đi!   Trầm Mộng Lâm cũng tiếp tục "giậu đổ bìm leo" tán thêm vào. Tô Phỉ nghe vậy sắc mặt bỗng đỏ lên. Cô thấy trong nguời thật thích thú nhưng trong thâm tâm vẫn có chút bảo thủ. Cô oán hận nói:   - Hừ, Tiểu Vân, Mộng Lâm, các bồ kết hợp lại đối phó với tớ nhé.   Nói xong lại chuyển hướng sang Sở Phàm lớn giọng nói:   - Đi ra ngoài đi, chán ghét đi được. Sở Phàm cười cười nói:   - Tôi đi ra ngoài, tôi đi ra ngoài. Tiểu Phi, cô đúng là không biết ngượng ngùng gì cả! "Hừ!" Tô Phỉ trừng ánh mắt nhìn bóng dáng Sở Phàm giọng hừ nhẹ. Sở Phàm sau khi rời khỏi trước tiên về phòng 1085 của mình. Hắn ở trong phòng đi tới đi lui, lo lắng không thôi. Cuối cùng hắn mở cửa phòng đi ra ngoài, nhìn hành lang cũng không có ai vì thế ngay lập tức rón ra rón rén đi đến trứoc cửa phòng 1086 của dì Mi ấn chuông cửa. Một lúc lâu vẫn không có phản ứng, hắn lại tiếp tục ấn chuông, không có phản ứng. Hắn kinh ngạc nghĩ thầm có lẽ là dì Mi đã ra bên ngoài. Hắn nghĩ xong liền thử xoay cái tay cửa. Không thể ngờ được cánh cửa lại mở ra. Hắn mừng thầm, xem ra tất cả chuyện này đều do dì Mi cố ý làm đây. Sở Phàm đẩy cửa rồi đi vào liền nghe được tiếng nước chảy và nghe được giai điệu dì Mi đang hát. Hắn liền đóng cửa lại, khóa trái cửa rồi cất tiếng nói:   - Dì Mi, dì Mi, tôi đến đây rồi. - Tiểu Sở, cậu đã đến rồi à? Tôi đang tắm. Cậu cứ tự nhiên ngồi xem ti vi hoặc làm cái gì đó đi.   Dì Mi nói. - Vâng, vâng!   Sở Phàm nói xong rồi thong thả ngắm nghía toàn bộ căn phòng. Hắn thấy trên quầy bar nhỏ trong phòng có trưng bày rất nhiều rượu. Hắn đi tới rót một ly vang đỏ chậm rãi uống. Nhưng mà trong phòng tắm thi thoảng lại truyền ra tiếng nước chảy cũng tác động đến tâm tình của hắn. Ắt hẳn là dì Mi đang trần như nhộng tắm rửa trong phòng tắm đấy. Dì Mi thân thể thế nào thì hắn đã từng thấy qua camera. Dáng người thành thục khêu gợi trong ngọc trắng ngà của cô lại một lần nữa hiện lên trong đầu hắn. Con người là loại động vật tham lam. Nói ví dụ là Sở Phàm. Hắn đã từng được ngắm nhìn thân thể thuần thục gợi cảm của dì Mi qua camera rồi thì cứ có ý nghĩ là có thể nhìn thấy thực tế một lần vẫn hay hơn. Nếu hắn đi thẳng vào là có thể ngắm được thân thể của dì Mi rồi. Nhưng mà giờ hắn không thể làm như vậy được. Nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản được sự tưởng tượng của hắn. Hắn tha hồ phát huy sức tưởng tượng phong phú có phần còn hơn người của mình, tưởng tượng đến xuân quang vô hạn của dì Mi trong phòng tắm, tưởng tượng thấy dì Mi để hai bàn tay xoa bóp trên cơ thể để từng đám bong bóng xà phòng to nhỏ bập bùng. Cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, hắn có vẻ còn cảm giác thấy chính hai tay mình đang xoa bóp thân thể đầy đặn tuyết trắng kia của dì Mi nữa.. - Tiểu Sở, Tiểu Sở.   Tiếng dì Mi gọi làm hắn giật mình tỉnh lại từ giấc mơ bại hoại mà hắn đang chìm đắm. Sở Phàm quay về hiện thực, vội vàng lên tiếng:   - Có chuyện gì vậy dì Mi?" - Tôi, quần áo lót của tôi đặt ở đầu giường quên cầm vào. Cậu có thể lấy giúp tôi được không?   Dì Mi giọng điệu có chút do dự nói. Tim Sở Phàm nhảy mạnh. Một chút sau, khoảng hai ba giây đồng hồ hắn mới hồi phục lại tinh thần. Hắn vội vàng nói:   - Được, được! Hắn đi lại bên cạnh đầu giường quả thực nhìn thấy bộ đồ nội y màu đen của dì Mi. Hắn có chút run rẩy đưa hai tay cầm lấy. Trong nháy mắt hắn cảm giác thấy mình đã ôm chặt cả người dì Mi vào ngực. Bởi hắn đã ngửi thấy một hương vị, một hương vị rất quen thuộc trên thân thể dì Mi từ trong bộ nội y này. - Dì Mi, cô hé chút cửa. Tôi đem quần áo cho cô đây.   Sở Phàm nói. Cửa phòng tắm thoáng mở ra một khe hở, một đôi bàn tay ngọc búp măng vươn ra. Sở Phàm vội vội vàng vàng cầm bộ nội y đặt vào tay dì Mi. Tiếp theo Sở Phàm nhìn qua cửa kính plastic - Cám ơn cậu!   Giọng điệu du dương của dì Mi truyền ra. - Không sao, không cần cảm ơn, không cần cám ơn.   Sở Phàm nói. Lúc này Sở Phàm phát giác nhịp tim mình đập thật nhanh, hô hấp dường như đã trở nên dồn dập. Phải biết rằng cách cánh cửa trước mắt này phía sau là cơ thể thuần thục của dì Mi..