Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1313
Ngay lúc này bầu trời bên trên lại nhộn nhạo một hồi, sau đó lại có hai thân ảnh hiện ra, hai người kia vừa hiện ra thì một trong hai người liền kinh ngạc nói:
“ Di, làm sao ai cũng chạy tới nơi này hết vậy?”
Giọng nói này đối với mọi người ở đây đều không xa lạ gì, một trong bát tinh Bắc Thần Châu Tiêu Dật Phàm,về phần hai người vừa mới xuất hiện chính là hai đồng bạn của Huyết Vận.
Hai người vừa hạ xuống liền chuyển mắt nhìn qua Minh Thanh đang nằm co rúm trên mặt đất, Tiêu Dật Phàm lúc này tiến lại gần, ngồi xuống, sau khi lật người tên kia lại thì kinh ngạc nói:
“ Minh Thanh đao hữu, còn sống hay đã qua đời rồi.”
Đúng lúc này, ở bên cạnh Minh Thanh xuất hai cái bóng đen, một ôm lấy hắn không nói một lời liền rời đi, một người ở lại ánh mắt lạnh lùng nhìn Huyết Vân.
“ Là tiểu tử ngươi đã thương thiếu chủ nhà chúng ta. Ngươi biết bản thân vừa mắc một sai lầm thế nào không?”
Tây Môn Thanh Vân nhìn thấy người tới là ai thì trầm giọng nói:
“ Nơi này là Hồng Nguyệt thành, không phải nhà các ngươi, hơn nữa đây là tranh chấp hậu bối ngươi xen vào làm cái gì?”
Bóng đen kia hừ lạnh một tiếng nói:
“ Nếu chỉ là đơn thuần tỷ võ bọn ta đương nhiên sẽ không xen vào nhưng tiểu tử này ra tay độc ác vậy mà lại tí nữa phế đi căn cơ của đại công tử. Hừ, nếu không giáo huấn tiểu tử này một bài học thì sau này ắt thành hậu hoạn.”
Mọi người ở đây nghe vào tai những lời này thì cảm thấy vô cùng nực cười, rõ ràng là lấy lớn hiếp nhỏ lại còn nói chính khí lẫm nhiên như vậy.
Đang lúc Tây Môn Thanh Vân định nói cái gì thì Huyết Vận đột nhiên cười lớn sau đó tự chỉ mặt mình nói:
“ Ha hả. Các ngươi xem ta giống quả hồng mềm thích nắn thế nào thì nắn, thích bóp thế nào thì bóp phải không? Vì sao hết lần này tới lần khác các ngươi cứ thích tìm ta gây sự vậy. Hai người các ngươi còn có một tên nữa nấp ở hư không phụ cần quan sát nửa ngày rồi giờ mới chui ra, ngươi đây là miệt thị trí thông minh của ta à.”
Bỗng nhiên Huyết Vận cả người khẽ run một cái, bên trong con ngươi, khuôn mặt bắt đầu nổi lên hoa văn huyết sắc yêu diễm, nhất là đôi con ngươi của hắn khiến cho người nhìn vào không rét mà run.
Hai con mắt hắn trắng dã chỉ độc một cái hoa văn màu đỏ quái dị, cùng lúc đó toàn thân hắn bắt đầu sát khí lưu chuyển, một loại khí tức nguy hiểm bắt đầu lan tràn đi ra.
Cảm nhận được khí tức quen thuộc này, sắc mặt của Tiêu Dật Phàm cùng Mị Lam trong nháy mắt liền trắng bệch, Mị Lam lúc này gấp giọng nói:
“ Nhanh… Mọi người nhanh cùng nhau áp chế Vận huynh… Hắn lại bị kích thích quá độ mà phát cuồng rồi.”
Nói xong thì nàng cùng với Tiêu Dật Phàm đồng thời lao lên, muốn bắt lại Huyết Vận nhưng mà lúc hai người vừa lao đến nơi thì thân ảnh của Huyết Vận lại tan biến mất, chỉ để lại một cái huyễn ảnh.
Người áo đen vốn cũng không để chuyện này ở trong lòng nhưng lúc Huyết Vận biến mất, đột nhiên bản năng tu sĩ để trong lòng hắn khẽ run lên, hắn lần đầu tiên sau bao nhiêu năm cảm nhận được mùi vị tử vong đang tới dần.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, một vệt huyết quang lóe lên liền biến mất, người áo đen theo bản năng nâng tay lên đón đỡ.
“ Phúc…”
Cánh tay trái của hắn bị cắt đứt lìa nhưng cũng vì có tay trái ngăn cản lại mà huyết kiếm sau khi xuyên qua hộ thể tiên khí chỉ cứa nhẹ qua cổ hắn.
Một luồng hàn ý từ nội tâm dâng lên, người áo đen ngay lập tức lui về phía sau, trong tay hàn quang lóe lên, một thanh đao đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, tay hắn khẽ múa, đầy trời đao ảnh xuất hiện bao hắn vào bên trong.
Một tay khác của hắn xuất hiện một tấm gương, tấm gương kia tán kim quang hình thành lớp phòng ngự thứ 3 trọng điệp lên hộ thể tiên khí cùng, đao ảnh xung quanh.
Đứng ở bên trong tầng tầng phòng ngự, người áo đen lúc này cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh. Trên mặt hắn lúc này đã mất đi vẻ xem thường nhiều hơn là sự ngưng trọng.
Đám người đang đứng xem nhìn thấy một tay của người áo đen bị chém đứt, đồng thời tí nữa mạng nhỏ ném đi thì đều cả kinh, trong lòng sóng trào mãnh liệt.
Phải biết người áo đen kia cũng không phải cái gì a miêu a cẩu, mà chính là một vị Tinh Vương Tiên Cảnh cao giai, có ít cũng là sơ kỳ đỉnh phong. Vậy mà tí nữa liền chết dưới một kiếm xuất kỳ bất ý của Huyết Vận.
Thấy cảnh này Mị Lam hướng về phía Tây Môn Thanh Vân gấp gọi nói:
“ Thanh Vân nhanh nhanh gọi cao thủ của Tây Môn gia tới đây đi. Tên kia phát điên rất đáng sợ.”
Nàng còn chưa nói xong thì liền đã bị Tiêu Dật Phàm nắm lấy một cánh tay kéo đi, hắn cùng không quên mang theo Tây Môn Thanh Vân đi cùng luôn.
Vừa chạy đi hắn vừa nói:
“ Trước nên rời khỏi đây, tên kia lúc này trạng thái rất không ổn định, không biết hắn có muốn giết chúng ta luôn không, bây giờ đang có tên chết thay tranh thủ chạy đi, để tên kia chết rồi đến lúc đó chúng ta liền là kẻ không may.”
Ba người vừa chạy thì mấy người khác cũng đều chạy theo theo phía sau.
Từ Minh lúc này có phần sợ hãi nói:
“ Tên kia….”
“ Á..”
Hắn còn chưa nói được hết câu thì bị một tiếng kêu thảm vang lên, lúc mọi người quay lại thì chỉ thấy người áo đen đang đứng trong tầng tầng phòng ngự lúc này không hiểu vì sao lại bị đâm ra một lỗ trên bụng.
Máu tươi cùng nội tạng từ cái lỗ thủng kia chảy ra cả bên ngoài, nhìn mà thấy ghê người.
Thấy vậy một màn sáu người đồng thời gia tốc bỏ chạy, tốc độ thoáng cái gia tăng lên gấp đôi. Giống như lời Tiêu Dật Phàm nói, bây giờ có một tên ngu xuẩn chết thay không tranh thủ thời gian chạy đợi đến lúc tên kia chết rồi thì lúc đó liền đến lượt bọn họ.
…..
Đám người Tây Môn Thanh Vân, Phỉ Yên, Phi Hồng,Mị Lam, Từ Thanh, Tiêu Dật Phàm rời đi chưa được bao lâu thì liền một lần nữa quay trở lại, lúc bọn họ quay trở lại còn mang theo một đám đông cường giả.
Nhưng khi bọn họ quay trở lại thì nơi này đã không một bóng người, đừng nói là bóng người mà ngay cả một chút dấu vết để lại cũng không có, ngay cả cái cây đại thụ lúc trước bị đổ gãy lúc này cũng một lần nữa khôi phục trở lại.
Đám cường giả đi theo bọn người Tây Môn Thanh Vân tới đây không khỏi nhíu mày hỏi:
“ Đại công tử, người nơi là nơi này sao?”
Tây Môn Thanh Vân có chút không quá xác định gật đầu nói:
“ Ta nhớ là như vậy nhưng mà hình như có cái gì đó không đúng. Ta cũng không nói rõ được nữa.”
Năm người khác lúc này lại là một trận mờ mịt, một loại cảm giác khó hiểu cùng khó chịu nổi lên trong lòng mỗi người.
Tây Môn Thanh Vân sau khi suy nghĩ một chút liền nhìn qua một lão giả nói:
“ Hùng bá, vận dụng lực lượng của Tây Môn gia tộc nhất định phải tìm thấy hai người bọn kia. Có tin tức liền báo cho ta.”
Nói xong hắn lại nhìn qua Mị Lam, Tiêu Dật Phàm cùng mấy người khác nói nói:
“ Tiêu huynh, Lam muội, Hai ngươi trước tiên cứ về nghỉ ngơi, có tin tức của Vận huynh ta nhất định sẽ thông tri cho hai người biết. Về phần những người khác cũng nên về sớm nghỉ ngơi, đại hội ngày mai sẽ bắt đầu.”
Truyện khác cùng thể loại
261 chương
113 chương
100 chương
72 chương
1449 chương
85 chương