Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1297 : Hỗn Độn Cương Phong(Phong Chi Bổn Nguyên) -6
- --o0o---
“ Ực ực…”
Xuân Đức nuốt nuốt nước miếng, hắn cảm thấy nếu hai người Long Sát cùng Nguyên Ma mà không ngăn cản được thì này thì xong đời.
“ Vèo vèo vèo…. Vèo vèo vèo…”
“ Vèo vèo vèo…. Vèo vèo vèo…”
“ Vèo vèo vèo…. Vèo vèo vèo…”
Rồi cái gì tới cũng phải tới, phô thiên cái địa đao gió hướng về phía hắn bắn tới, mỗi đạo đao gió đều hóa thành một vệt sáng màu đen bắn đến, lúc này ở xa xa nhìn lại thoáng cái thấy cả bầu trời chiếu xuống ánh sáng màu đen.
“ Keng keng keng….”
“ Keng keng keng….”
“ Keng keng keng….”
Đao gió kia cũng không phải cái gì hư hư ảo ảo mà là thực chất, không những thực chất mà còn ngưng thực vô cùng, so với thần binh tiên khí cũng không khác bao nhiêu.
Hàng triệu triệu đao gió cứ như vậy mà đánh lên bong bóng do hai người Long Sát cùng Nguyên Ma tạo ra nhưng tất cả những đao gió kia đều bị ngăn cả ở bên ngoài, không một đạo đao gió nào có thể vượt qua phòng ngự của hai người mà tiến vào bên trong, bong bóng nhìn như mỏng manh nhưng lại vững chắc đến dị thường, vô biên đao gió đánh lên chỉ có thể làm cho bong bóng nước kia nhộn nhạo một trận.
Giống như luồng gió nhẹ thổi trên mặt nước làm nổi lên sóng gợn lăn tăn mà thôi, không hề có tác dụng gì.
Xuân Đức ở bên trong bong bóng thấy vậy thì nhẹ thở ra một hơi, dù đã dự kiến trước tình hình sẽ là như vậy nhưng mà lúc trước hắn vẫn không khỏi hồi hộp không thôi.
Nhưng ngay lúc này hắn đột nhiên cảm thấy một cổ nguy cơ mãnh liệt, theo bản năng hắn bất giác lách người sang bên phải, hắn vừa lách người sang thì..
“ Phúc..”
Cả cánh tay phải hắn bị một đạo đao gió cắt đứt, chỗ vết thương bị cắt đứt kia cũng không có chảy ra máu mà nhanh chóng bị phong hóa.
Sắc mặt Xuân Đức trong nháy mắt kịch biến, hắn lập tức chặt đứt phần còn lại của cánh tay, ngay khi phần còn lại của cánh tay bị chặt đứt thì quá trình phong hóa mới kết thúc.
Có điều đạo đao gió sau khi cắt đứt cánh tay hắn cũng không có tiêu tan mà vẫn tiếp tục ở bên trong bong bóng hoành hành nhưng vào lúc này ở trên người Xuân Đức đồng thời nổi lên hai lồng ánh sáng huyết sắc trọng điệp lên nhau bảo vệ lấy hắn vào bên trong.
“ Trục xuất thứ này ra bên ngoài nhanh.”--- Xuân Đức gấp giọng quát.
Nói thực cũng không cần hắn quát, hai người Long Sát cùng Nguyên Ma lúc này đã hành động, cả hai dựa vào đặc tính thân thể, phân ra một bộ phận bao lấy lưỡi đao gió sau đó trục xuất ra bên ngoài, đồng thời co rút lại phòng ngự.
Làm xong hai việc này thì Long Sát mới hỏi:
“ Đại ca, ngươi ổn chứ?”
Xuân Đức sau khi bị thương ngược lại rất bình tĩnh, hắn nói:
“ Không sao cả, vẫn ổn.”
Nhưng ngay vào lúc này Xuân Đức lại cảm nhận được một trận tim đập nhanh, hắn vừa nhìn lên thì thấy tất cả “thái cổ cương phong” trong phiến thiên địa này đã biến mất, tất cả đều chui vào bên trong miệng con bướm dụ dị kia.
Con bướm kia lúc này vỗ cánh rất nhanh, mỗi lần vỗ cánh thì lại tạo ra 3 lưỡi đao gió, có điều ba lưỡi đao gió kia ẩn chưa năng lượng so với đao gió bình thường thì mạnh hơn rất rất nhiều.
“ Vèo…”
“ Vèo…”
“ Vèo…”
Ba đạo lưỡi đao gió kia như tia chớp bắn tới Xuân Đức.
“ Phập…”
“ Phập…”
“ Phập…”
Ba tiếng phập vang lên, ba lưỡi đao gió kia vậy mà cắm lên bên trên bóng bóng nước do Long Sát cùng Nguyên Ma tạo ra. Có điều lần này nó cũng không có xuyên thủng mà chỉ đâm xuyên qua một chút mà thôi.
“ Phập…”
“ Phập…”
“ Phập…”
….
“ Phập…”
“ Phập…”
“ Phập…”
Rất nhanh phía bên trên bong bóng nước liên chục ghim vào mấy chục thanh lưỡi đao gió.
Lần này, Xuân Đức lại được dọa cho một thân mồ hôi lạnh, thực sự mà nói với loại đồ vật bản nguyên này hắn thúc thủ vô sạch, không có biện pháp gì cả ngoài trừ dùng “ Thiên Xích Huyết Bích Ma Bia” trấn áp. Mà biện pháp phong ấn lúc này hiển nhiên là không dùng được rồi.
Ở trên cao, con bướm quái dị nhìn thấy công kích của bản thân vậy không không giết chết đối phương thì dị thường tức giận, lúc này nó lại hú lên một tràng âm thanh quái dị.
“ U u u u u u u u u u u ….”
“ U u u u u u u u u u u ….”
“ U u u u u u u u u u u ….”
Tiếp sau đó nó liền chuyển đổi hình thái, biến thành một lưỡi đao gió to lớn bắn xuống phía dưới, hướng thẳng Xuân Đức mà tới, Xuân Đức thấy vậy, ánh mắt lóe lên tinh quang, hắn biến thời khắc mấu chốt đã tới.
“ Phập..”
Cả lưỡi đao gió to lớn đâm xuyên vào bên trong bong bóng, đâm xuyên thân thể Xuân Đức nhưng thân thể kia rất nhanh thì vặn vẹo sau đó biến mất, hiển nhiên là tàn ảnh.
Cùng lúc này ở bên ngoài, Xuân Đức hiện ra, hắn quát lớn:
“ Lão tam, lão tứ cố gắng cầm chân thứ này.”
Sau khi quát xong một tiếng, Xuân Đức trực tiếp cắn đứt đầu ngón tay, máu tươi chảy ra, hắn lăng không vẽ vào bên trong hư không một trận đồ, rất nhanh trận đồ liền hình thành, cùng lúc đó hắn khẽ quát:
“ Thiên Xích Bích Huyết Ma Bia… Hiện.”
Hắn vừa dứt câu thì thiên địa đột nhiên biến sắc, trong hư không đột nhiên hình thành một “huyết sắc ma bia” cực lớn, tấm bia kia có vô số xích sắt trói quanh, giữa thân bia con ghim một thanh kiếm lớn.
Ngay khi “ Thiên Xích Bích Huyết Ma Bia” vừa hiện, Xuân Đức đã không đợi được mà liên tục đánh ra vài đạo ấn quyết đồng thời điên cuồng rót long lực cùng sinh cơ vào bên trong.
Cả tòa “ma bia” trong nháy mắt sáng lên rực rỡ, phát ra huyết quang đại thịnh.
Lăng không một điểm Xuân Đức hét lớn:
“ Cấm.”
“ Xoạt xoạt xoạt…”
Nhưng xích sắt đang khóa ở trên ma bia đột nhiên mở ra sau đó đồng thời hướng về phía “ phong chi bổn nguyên” mà lao đến.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
121 chương
47 chương
90 chương
32 chương