Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1296 : Hỗn Độn Cương Phong(Phong Chi Bổn Nguyên) -5
- --o0o---
Xuân Đức lúc này thất kinh, thân hình hắn phiêu hốt bất định sau đó liền biến mất tại chỗ, sau đó ở ngoài mấy ngàn mét thân ảnh hẳn hiện ra.
Nhìn cánh tay đã bị phong hóa trở nên già nua thì sắc mặt Xuân Đức đen như đáy nồi.
“ Kinh khủng như vậy, chỉ thổi qua liền khiến cho sinh cơ tan biến gần hết. Như thế này còn làm sao trấn áp nó.”
Ánh mắt hắn nhìn về cái khe bản thân vừa bổ ra kia, lại nhìn từng đợt gió lốc màu xám tro từ trong cái khe kia thổi ra mà trong lòng cảm thấy ớn lạnh. Hắn lúc này cảm thấy có phần may mắn rằng lúc trước không có phá hư cái trận pháp giam cầm này, bằng không thì teo đời.
Trong lòng hắn vừa mới dâng lên suy nghĩ may mắn nhưng ngay sau đó suy nghĩ kia liền biến mất, chỉ thấy lỗ thủng nơi trận pháp kia đang từ từ mở rộng, cương phong thổi qua khiến cho lỗ hổng mỗi lúc một lớn.
“ Đùng đùng đùng …..”
“ Ầm ầm ầm….”
Đột nhiên cả trận pháp khổng lồ ở bên trên bầu trời từng phần nổ tung, âm thanh như sấm liên tục vang lên, mỗi khi có một bộ phận trận pháp nổ tung, bầu trời lại xuất hiện một đóa hoa lửa cực kỳ chói mắt.
Tiếp sau đó là đại lượng “thái cổ cương phong” tránh khỏi áp chế đi ra ngoài, càng nhiều “thái cổ cương phong” đi ra thì trận pháp bên trên bầu trời bị phá hủy càng nhanh.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Xuân Đức trong lúc nhất thời xanh lét, hắn không nghĩ được gì nhiều, lúc này hắn cấp tốc lao xuống bên dưới tìm nơi ẩn nấp.
Nhưng mà mặt đất trống trơn, làm quái gì có chỗ nào để trốn, bất đắc dĩ đến cực điểm hắn chỉ có thể gọi hai người Long Sát cùng Nguyên Ma ra làm lá chắn.
Dù sao theo hắn nghĩ, thân thể hai người Long Sát cùng Nguyên Ma đều là thủy hệ bản nguyên (hỗn độn thiên thủy) đẳng cấp so với thứ “thái cổ cương phong” được diễn sinh từ hỗn độn cương phong kia còn cao hơn một bậc, hẳn là có thể ngăn cản lại được.
Hai người Long Sát cùng Nguyên Ma vừa ra ngoài thì liền hóa thành bong bóng bao lấy Xuân Đức vào bên trong. Nhưng ngay sau đó Nguyên Ma liền truyền âm:
“ Đại ca, bên trên bầu trời kia có tồn tại như hai người bọn đệ.”
Long Sát cũng là nói:
“ Đệ cũng cảm thấy.”
Xuân Đức mới nhẹ thở ra một hơi, vừa nghe vậy sắc mặt trong lúc nhất thời lại trở nên khẩn trương, hắn biết hai người Nguyên Ma cùng Long Sát có được đặc thù cảm ứng với các loại bổn nguyên trong thiên địa, nếu như hai người bọn họ nói vậy thì hẳn không sai.
“ Chết tiệt thật, thứ kia chẳng lẽ cũng có linh trí sao?”
Nguyên Ma truyền âm nói:
“ Hẳn là có nhưng không cao, đệ câu thông cùng nó nhưng nó lại không có nghe hiểu, hẳn là linh trí sinh ra chưa được bao lâu.”
Tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, ánh mắt Xuân Đức lúc này hiện lên tia sáng khác thường, trong lòng hắn lúc này lại nảy ra một cái ý định to gan lớn mật.
Hắn lúc này hỏi hai người Long Sát cùng Nguyên Ma:
“ Hai đứa bọn đệ có khả năng áp chế được thứ kia không?”
Long Sát liền đáp:
“ Mặc dù chưa thử nhưng có 8 phần nắm chắc có thể áp chế được thứ kia, mặc dù không thể tiêu diệt được nó nhưng giam cầm lại là có thể.”
Nghe đến đây thì ánh mắt Xuân Đức trở nên sáng ngời, hắn lúc này cười tà ác nói:
“Có thể giam cầm liền tốt rồi. Hắc hắc… Hắc hắc…”
Hai người Long Sát cùng Nguyên Ma nghe vậy thì đều nghe được mùi âm mưu ở đây, Nguyên Ma hiếu kỳ hỏi:
“ Đại ca muốn làm gì sao?”
Xuân Đức cũng không che giấu mà nói:
“ Không làm gì, chỉ muốn thu thập thứ kia mà thôi. Nếu như có thể giam cầm thứ kia thì ca có cách giúp cho một trong hai người bọn đệ đoạt xá nó.”
Long Sát cùng Nguyên Ma nghe vậy thì trong lòng liền nhảy dựng, bọn họ hiểu Xuân Đức là muốn nói cái gì. Cả hai lúc này không hẹn mà cùng lên tiếng nói:
“ Để đệ giúp ca một tay, thân thể này nhường lại cho tam ca.”
“ Để đệ giúp ca một tay, thân thể này nhường lại cho lão tứ.”
Xuân Đức nghe thế thì trầm tư, sau một lúc vẫn là nói:
“ Để lão tứ đi làm đi, ma tâm vẫn thích hợp hơn. Nhưng trước tiên cứ nhìn xem vật kia đến cùng là cái gì đi.”
Đã Xuân Đức quyết định như vậy thì hai người Long Sát cùng Nguyên Ma đều không có ý kiến, dù sao quyết định của lão đại vẫn là lớn nhất.
Tiếp sau đó ba người lại lặng yên ngồi nhìn xem kỳ biến.
Sau khi trận pháp phía bên trên hoàn toàn biến mất, đại lượng “thái cổ cương phong” từ trên cao thổi xuống phía bên dưới, trong nháy mắt khi “thái cổ cương phong” thổi xuống, vạn vật trong nháy mắt bị phong hóa.
Mặt đất biến thành sa ma cát màu đen như ở bên ngoài kia, mấy cái cây cũng trong phút chốc hóa thành cặn bã, đám quạ đen cũng vậy, đều không tránh thoát khỏi vận mệnh hóa thành cát bụi.
Về phần những người khác thì Xuân Đức cũng không rõ, do nơi này không gian quá lớn mà hồn niệm lại bị hạn chế nên không thể quan sát được quá xa, với cái thứ “thái cổ cương phong” màu xám kia cũng hạn chế đi không ít tầm nhìn.
Nhìn vạn vật trong nháy mắt bị phong hóa trở thành cát bụi thì Xuân Đức không khỏi cảm khái.
“ Khả năng phong hóa thật mạnh, thứ này có thể nắm trong tay hẳn là một lợi khí giết người hàng loạt.”
Đúng lúc này Nguyên Ma nói:
“ Đại ca, thứ kia đi ra rồi.”
Nghe vậy, ánh mắt Xuân Đức liền nhìn lên bầu trời trên cao, ánh mắt hắn xuyên thấu qua tầng tầng “thái cổ cương phong” nhìn thấy một sinh vật khá giống con bướm có điều nó nhiều hơn ra 2 đôi cánh, với thân thể nó được bao trùm bên trong một loại hắc ám năng lượng kỳ dị.
“ Hỗn độn cương phong kết hợp với hỗn độn ma khí.”--- Xuân Đức thấy cảnh này thì không khỏi kinh dị nói ra.
Ngay lúc này, con bướm được sinh ra từ “hỗn độn ma khí” cùng” hỗn độn cương phong” kia cũng nhìn về phía Xuân Đức, trong ánh mắt nó hiện lên hung mang. Sâu trong ánh mắt kia chất chứa cả một bầu trời giông bão.
Vẫy vẫy bốn cánh, con bướm kia liên tục mở miệng ra, rồi lại khép miệng lại, cùng lúc đó thiên địa phong vân biến đổi.
“ Thái cổ cương phong” đang tàn sát bừa bãi đột nhiên ngừng lại, tiếp sau đó hình thành từng ngọn đao gió màu đen hướng về phía Xuân Đức đánh tới.
Nhìn thấy cả một phương thiên địa đều là đao gió màu đen hướng về phía bản thân đánh tới, mặc dù là kẻ liều mạng như Xuân Đức trên trán lúc này cũng chảy xuống mồ hôi hột. Cái áp lực kia muốn có bao nhiêu khủng khiếp thì có bấy nhiêu khủng khiếp.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
121 chương
47 chương
90 chương
32 chương