Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1294 : Hỗn độn cương phong(phong chi bổn nguyên) -3
Nhưng rất nhanh sắc mặt mọi người càng trở nên khó coi, năm người đang nằm bất động trên mặt đất lúc này từ từ đứng dậy, trên thân năm người tràn ra đại lượng hắc sắc khí tức, ánh mắt của cả năm người đồng thời trở nên đỏ thẫm, y hệt một viên than hồng giữa đêm tối.
Ở xa xa, Xuân Đức cảm nhận được khí tức kia thì trong mắt hiện lên sự hưng phấn khó lòng diễn tả, cái loại khí tức hắc ám,chết chóc kia hắn cũng xa lạ gì, cái này chính là hỗn độn ma khí, ma khí khởi nguyên. Hắn lúc này không khỏi liếm môi một cái.
Cũng giống như hắn, ba người Mộng Mộng, Tiểu Thiên, Tiểu Cốt thân là khí linh của hỗn độn ma bảo cũng rất mẫn cảm với hỗn độn ma khí, ngay khi Bóng Đen kia hình thành thì cả ba đứa nó đều cảm ứng được.
Lúc này ba tiểu khí linh ngồi ở trên bờ vai của Xuân Đức, ánh mắt tham lam nhìn bóng đen trên cao.
Mộng Mộng vừa nuốt nước ừng ực vừa nói:
“ Ba ba, thứ kia ăn rất ngon. Ực.. Ba ba nhanh bắt lại nó đi.. Ực ực…”
Tiểu Cốt cũng là phụ họa nói:
“ Thứ kia mặc dù cũng không nhiều nhưng đủ ăn một bữa no rồi. Thật lâu rồi ba người bọn con chưa được ăn đồ ăn ngon như vậy, ba ba, người nhanh bắt lại nó đi.”
Duy chỉ có Tiên Thiên là không nói gì, ánh mắt thằng bé hau háu nhìn bóng đen kia, nướng miếng từ trong miệng chảy ra tùm tum, cứ một lúc lại lấy tay quệt một lần.
Mấy người Mộng Vân ở bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của ba người thì trên trán xuất hiện mấy vệt đen, khóe miệng cả đám co giật liên hồi.
Mộng Vân ở bên cạnh cẩn thận hỏi:
“ Này Củ Cải, thứ kia là vật gì?”
Xuân Đức nuốt nước miếng nói:
“ Hỗn độn ma khí đấy, không biết qua bao nhiêu năm rồi mới thấy được lần thứ 2, thật hoài niệm à.”
Mộng Vân vừa nghe đến mấy từ “ hỗn độn ma khí” thì cả người như bị sét đánh, tay chân nàng thoáng cái lạnh ngắt, nàng là con cháu của đại thế lực đương nhiên biết thứ đồ kia là gì, cái kia chính là khởi nguồn của ma khí, có thể ma hóa mọi thứ biến thành ma vật, cực kỳ đáng sợ, một khi nhiễm vào người chắc chắn phải chết.
Ngay lúc nàng định nói thêm cái gì với Xuân Đức nhưng lúc quay lại đã thấy hắn biến mất không tăm hơi, vừa nhìn lại thì nàng liền thấy hắn đã gia nhập vòng chiến rồi.
…..
Vừa tiến gần đến vòng chiến, Xuân Đức liền quát:
“ Tất cả lùi lại, đứng ở bên cạnh nhìn xem là được, thứ này ta đến đối phó. ”
Những người khác đang cảnh giác nhìn bóng đen ở bên trên chủ điện cùng năm người vừa bị ma hóa, ngay lúc bọn họ còn chưa biết làm thế nào thì lại nghe được Xuân Đức nói như vậy, cả đám không khỏi vui mừng, một đám người nhanh chóng nhường ra cho hắn một con đường đi vào trong.
Không ít người thấy hắn chịu ra mặt thì đều là nịnh nọt lấy lòng nói:
“ Đại nhân một khi ra tay nhất định sẽ hàng phục được thứ này.”
“ Đúng vậy, đại nhân thần thông cái thế nhất định có thể đơn giản hàng phục được nó…”
“.... …. …”
Xuân Đức nghe được đám người ầm ĩ thì không khỏi quát:
“ Câm miệng lại, còn nói nữa ta trước tiên giết kẻ đó.”
Ngay lập tức đám người kia liền câm miệng lại, bọn họ cảm thấy Xuân Đức thật khó đối phó, dù là cường giả mạnh thế nào cũng thích được người ta nịnh nọt nhưng Xuân Đức đăng này lại ngược lại, vừa nịnh nọt hắn hai câu liền đã khiến cho hắn mất hứng.
Ngay lúc mọi người trong lòng một mảnh buồn bực thì đột nhiên cảm thấy linh hồn như bị hút ra khỏi thân thể, cả đám không khỏi quá sợ hãi nhanh chân lùi về phía sau.
Mãi cho đến khi không còn cảm giác kia nữa thì cả đám mới dám dừng lại, lúc này bọn họ mới nhẹ thở ra một hơi nhưng rồi rất nhanh một đám lại lần nữa thất kinh.
Chỉ thấy hai bàn tay của Xuân Đức hóa thành long trảo, cùng lúc đó một ngọn lửa tím bùng lên dữ dội, cùng lúc với ngọn lửa tím kia bùng lên thì cảm giác lúc trước lại một lần nữa xuất hiện, đã vậy lần này càng thêm mãnh liệt.
Mọi người lúc này lại một lần nữa nhanh chân lùi về sau, lùi ra xa nhất có thể nhưng cho dù bọn họ có tránh đến góc đại điện rồi thì cảm giác hồn phách như bị thiêu cháy lại đồng thời bị hút ra kia vẫn rất mạnh, khiến cho cả đám người thống khổ không thôi.
Một người run giọng nói:
“ Thứ lửa kia là gì, vì sao lại khủng khiếp như vậy, ta...ta..ta cảm thấy linh hồn đang dần hao tổn….”
Hắn còn chưa nói hết câu thì một lần nữa ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm đầu.
Ở trong đám người duy chi có đám người Mộng Vân là không sao cả, có được Nguyên Ma bảo hộ, bọn họ hoàn toàn không bị ảnh hưởng tưởng ngọn lửa “thiêu đốt linh hồn”của Mộng Mộng.
…...
Ở nơi xa, khi bóng đen nhìn thấy Xuân Đức xuất hiện thì trong mắt vậy mà hiện lên sự sợ hãi, nó lúc này há lớn miệng phun ra một luồng hắc khí.
“ Phù…”
Hắc khí kia như hàng ngàn, hàng vạn con trùng nhỏ li ti hướng về phía Xuân Đức bắn tới, Xuân Đức nhìn thấy đoàn hắc khí kia thì không sợ còn lấy làm mừng, trên thân hắn lúc này hiện lên “ Hỗn độn ma bảo-Thiên Cốt Giáp”.
Hắc khí vừa bắn lên cơ thể hắn, bắn lên “Thiên Cốt Giáp” liền bị cắn nuốt sạch sành sanh, không một chút dư thừa.
Bóng đen thấy thế thì hú lên quái dị.
“ U u u u u u u u u u u u u….”
“ U u u u u u u u u u u u u….”
“ U u u u u u u u u u u u u….”
Lập tức năm con ma vật đang ở phía bên dưới cũng đồng thời gầm gừ.
“ Gừ gừ gừ…. Gừ gừ gừ…’’
“ Gừ gừ gừ…. Gừ gừ gừ…’’
“ Gừ gừ gừ…. Gừ gừ gừ…’’
Tiếng sau đó là “ hống “ lên.
“ Gào gào gào… Gào gào gào…”
Bọn chúng vừa điên cuồng gào rú vừa lao về phía Xuân Đức đánh tới.
Xuân Đức liếm môi một cái sau đó cùng liền biến mất, năm con ma vật đang chạy tới tấn công Xuân Đức lúc này đột dừng lại, cùng lúc đó trên thân năm con ma vật bùng lên ngọn lửa màu tím, ngọn lửa màu tím kia vừa bùng lên thì liền đốt cho năm con ma vật hóa thành tro tàn.
Ngay khi năm con ma vật vừa chết thì thân ảnh Xuân Đức cũng hiện ra, thân ảnh hắn vừa hiện ra thì lại một lần nữa biến mất, một giây sau hắn liền đã xuất hiện trước mắt bóng đen, một đòn đánh tới.
“ Ầm…”
Bóng đen có thể né tránh công kích của mọi người nhưng khi đối mặt với Xuân Đức nó lại hoàn toàn không thể né tránh, một đấm của Xuân Đức trực tiếp đập bay nó.
“ Uỳnh uỳnh uỳnh…”
Bóng đen bị đánh bay ra xa xa, trên đường đi đụng gãy không biết bao nhiêu cây cột trụ.
“ Ầm…”
Cuối cùng cả người nó liền đâm sầm vào bên trong vách tường, hình thành một cái hố sâu.
“ Vèo…”
Xuân Đức vừa tung ra một quyền đánh bay bóng đen thì cũng liền đuổi theo nó, lúc nó bị đánh tiến nhập vào bên trong vách tường thì Xuân Đức cũng nhảy vào theo.
Vừa nhảy vào trong hố sâu hắn liền thấy bóng đen kia phân ra vô số bộ phận bỏ chạy, Xuân Đức thấy thế thì dị thường tức giận quát:
“ Muốn bỏ chạy. Hừ. ”
“ Linh Hồn Ma Võng… Khốn.”
Long trảo xòe ra, đánh một chưởng vào bên dưới mặt đất.
“ Ầm…”
Cùng lúc đó, ngọn lửa màu tím từ lão trảo nhanh chóng xâm nhập vào bên trong lòng đất,rất nhanh, bóng đen vừa phân thân bỏ chạy lúc này vậy mà một lần nữa tụ lại, ánh mắt sợ hãi nhìn Xuân Đức.
Xuân Đức thấy nó hiện ra thì cười lạnh, long trảo không khách khí chộp lấy đầu nó.
Mấy móng vuốt sắc bén của long trảo đâm sâu vào bên trong đầu của bóng đen, cùng lúc đó “tử sắc hỏa diễm” cũng hình thành một cái xích khóa lại bóng đen.
Ánh mắt của Xuân Đức nhìn bóng đen hiện lên sự thèm khát, hắn liếm môi nói:
“ Đồ tốt à, Huyết Lệ Tiên Tôn đúng là nhiều đồ tốt.”
Nói xong thì hắn liền thu bóng đen kia vào bên trong thế giới linh hồn của mình, ở trong kia mấy người Mộng Mộng, Tiểu Cốt, Tiểu Thiên sẽ từ từ làm thịt nó.
Truyện khác cùng thể loại
261 chương
113 chương
100 chương
72 chương
1449 chương
85 chương