Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1290 : Phần Thưởng Bất Ngờ Đến Từ Huyết Lệ Tiên Tôn
[ Cố gắng thêm 1 chương nữa.]
- --o0o---
Ở bên trong phương thế giới biệt lập mà đám người Xuân Đức đang ở lại có miếu nhỏ, cái miếu kia tuy nhỏ nhưng lại phát ra khí tức cực kỳ huyền ảo.
Sau khi bốn người đi tới trước cái miếu nhỏ, vì để đề phòng có điều không may xảy ra thì Bóng Ảnh, Long Sát cùng Nguyên Ma đều hóa thành lớp bảo vệ bên ngoài cho Xuân Đức.
Tiếp sau đó Xuân Đức mới đi vào bên trong miếu, vừa bước vào bên trong miếu thì Xuân Đức lại phát hiện ra một điều, hắn quá lo lắng rồi, cái miếu này bên ngoài thì phát ra khí tức huyền ảo vô cùng nhưng khi vào trong lại chẳng thấy huyền ảo chút nào nữa.
Cả căn miếu này không có cái gì khác một một một bàn cúng, bên trên có đặt một cái hộp gỗ nhỏ.
Xuân Đức tiện tay cầm lấy cái hộp gỗ kia, nhìn đi nhìn lại mấy lần cũng không thấy có điều gì đặc biệt thì hắn liền mở ra, cái hộp kia cũng rất đơn giản liền bị mở ra, bên trong chỉ có một tấm da thú được cuộn tròn.
Xuân Đức hiếu kỳ mở ra tấm da thú kia thì phát hiện bên trên có ghi lại rất nhiều chữ viết, sau khi đi qua hệ thống phụ trợ phiên dịch thì hắn biết trên đó viết thức gì.
Bên trong tấm da thú kia có ghi lại hai môn đồng thuật là “ Nguyệt Âm” cùng “ Nguyệt Dương”, nghe miêu tả thì cũng thấy rất lợi hại nhưng thực tế ra sao thì hắn cũng không rõ nữa. Nguyệt Âm có thể ảo hóa vạn vật, lấy hư làm thật cực kỳ huyền diệu, người có tinh thần lực không cao hơn một đại cảnh giới so với người thi triển không cách nào thoát khỏi ảo cảnh.
Nguyệt Dương lại là một loại đồng thuật phụ trợ cho Nguyệt Âm, giảm tiêu hao tinh thần lực lượng, gia tăng năng lực hồn thuật, gia tăng phòng ngự với công kích linh hồn, có năng lực xem thấu ảo cảnh, hư huyễn.
Nhưng mà hai môn bí thuật này lại phải kết hợp với con mắt đặc thù thì mới có thể thi triển đi ra, nếu không có con mắt đặc thù kia thì không cách nào thi triển ra hai loại thần thông trên.
Cặp mắt kia có tên “ Huyết Nguyệt”, theo như bên trong ghi chép muốn tìm thấy cặp mắt kia thì phải đi vào một nơi không gian tương tự giống không gian hắn đang đứng.
Mà không gian kia lại thuộc về một trong ba mật địa khác của ba vực còn lại bên trên Phong Linh Đại Lục. Bốn mật địa chia đều ở bốn vực, trong mỗi mật địa lại có cơ duyên to lớn nhưng mà nghĩ đến muốn lấy được cặp mắt kia, phải trải thử thách khủng bố của Huyết Lệ Tiên Tôn thì...
Vừa nghĩ đến điểm này thì Xuân Đức liền cảm thấy đau răng. Hắn không khỏi than thở nói:
“ Cái này không phải làm khó người sao? Mạng tí nữa thì ném đi, đổi lại được hai cái bí pháp tu đồng thuật. Đúng là chẳng đáng chút nào, thở dài.”
“ Thôi thì có còn hơn không, đợi khi nào ra ngoài lại đến mấy vực khác nhìn xem, dù sao đồ của một vị Tiên Tôn để lại hẳn không quá kém.”
Nói xong mấy lời này thì Xuân Đức liền cất đi tấm da thú, về phần cái hộp hắn đương nhiên cũng không quên tịch thu luôn, sau khi nhìn xem xung quanh một lượt, xác định không còn cái gì đáng giá nữa thì hắn đi ra ngoài.
Biết nơi này đang không còn gì tốt, Xuân Đức liền trực tiếp bay về phía cuối chân trời, bay về phía cột sáng màu vàng kia.
Không qua bao lâu thì hắn đã đến trước cột sáng màu vàng, sau đó không một chút do dự liền bước vào bên trong, quang mang màu vàng bao trùm lấy hắn, thân ảnh Xuân Đức dần dần nhạt nhòa sau đó hoàn toàn biến mất.
……
Sau một hồi thiên toàn địa chuyển, rốt cuộc quá trình truyền tống cũng đã chấm dứt.
Xuân Đức lúc này bị truyền tống đến một cái đại điện rộng lớn, xung quanh là vô số những cây cột cao lớn điều khắc rất nhiều hung thú có hình thù kỳ lạ.
Ngay khi Xuân Đức vừa xuất hiện thì hắn liền nghe một âm thanh kinh ngạc vang lên:
“ Di, có người từ tử môn đi ra.”
Xuân Đức lúc này nhìn qua phương hướng âm thanh vừa vang lên, vừa nhìn qua thì hắn liền thấy một lão giả bộ dạng tiên phong đạo cốt đang nhìn hắn, ở phía sau lão ta còn có mười mấy người.
Đám người kia lúc này đang nhìn hắn như nhìn thấy dụt vậy, cả đám đều trợn tròn mắt.
Cũng vào lúc này, một âm thanh vui mừng vang lên:
“ Sư tôn cứu bọn ta… Á”
Nghe được âm thanh quen thuộc, Xuân Đức ánh mắt nhìn qua một phương hướng khác, lúc hắn nhìn qua thì liền thấy mấy người quen.
Mộng Vân, Lâm Thừa Vũ, Lâm Kinh Hương, Hải Băng, Lệ Hoa Trì, Mộc Lan, Lôi Tâm, Đà La.
Người vừa la lên chính là Hải Băng, lúc này cô nàng đang bị một nam tử bóp chặt lấy cái cổ.
Xuân Đức ánh mắt vừa chuyển qua thì trung niên nam tử đang bóp cổ Hải Băng liền cảm nhận được một cổ khí lạnh từ dưới chân, chạy dọc sống lưng lên tới đỉnh đầu.
Tên này hướng về phía Xuân Đức quát lớn:
“ Tiểu tử ngươi nhìn cái gì, có tin ta giết chết con nha đầu này không?”
Xuân Đức nghe hắn nói vậy thì trên mặt cũng chẳng xuất hiện vẻ tức giận gì cả, hắn khẽ phất tay một cái, tên trung niên nam tử kia liền không tự chủ được bay về phía hắn.
Tên trung niên vốn trong lòng đối với Xuân Đức cảm thấy sợ hãi không thôi, lúc này không hiểu vì sao lại bị một lực lượng thần bí trói buộc không thể cử động thì càng thêm hoảng sợ. Hắn muốn la hét nhưng lại không thể thốt ra bất kỳ câu nào.
Xuân Đức đưa tay ra chộp đến đầu tên nam tử kia, sau đó tiến hành sưu hồn.
Nhưng vào lúc này ở đối diện, bốn kẻ đi cùng với tên nam tử đột nhiên rút ra binh khí kề lên cổ đám người Mộng Vân, một tên nam tử có mái tóc ngắn, ánh mắt hung dữ nhìn Xuân Đức quát:
“ Nhanh buông tam ca ra, bằng không ta lấy mạng hắn.”
Xuân Đức đối với lời đe dọa của nam tử tóc ngắn kia thì làm như không thấy hắn vẫn tiếp tục sưu hồn.
Tên nam tử kia thấy vậy thì tức giận chém xuống một kiếm, ngay lập tức cái đầu của Lệ Hoa Trì liền rơi trên mặt đất, tiếp sau đó hắn lại hướng về hai ba người xuất thủ.
“ Phúc phúc phúc….”
Đầu của Đà La cùng Mộc Lan đều bị chém rụng, đầu của hai người nằm lăn lóc trên mặt đất.
Nhưng mà cái chết của ba người này đối với Xuân Đức mà nói cũng không trọng yếu, chết thì thôi, đừng nói chỉ chết có ba người kia mà có giết sạch mấy người khác hắn cũng chẳng quan tâm, dù sao mấy người này cũng không có quan hệ mật thiết gì với hắn, hắn vẫn tiếp tục tiến hành sưu hồn.
Rất nhanh sưu hồn liền xong. Sau khi đã biết được tình hình nơi này thì hắn liền khẽ bóp một cái, đầu tên kia lập tức vỡ nát, dịch óc trắng hồng bay ra bốn phía xung quanh. Thi thể không đầu vô lực ngã trên mặt đất.
Hắn nhìn về phía bốn người đối diện nói:
“ Sao không giết hết luôn đi, tranh thủ giết đi bằng chút nữa lại hối tiếc.”
Truyện khác cùng thể loại
261 chương
113 chương
100 chương
72 chương
1449 chương
85 chương