Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1239 : Xuân đức lâm vào hôn mê(1)
Nhìn năm người khác đang nhìn mình như nhìn quái vật thì Mộng Vân không khỏi nhướng mày lên nói:
“ Làm sao? Các ngươi nhìn ta như vậy là ý gì?”
Tiểu nha đầu Lâm Kinh Hương lúc này chạy tới ôm lấy Mộng Vân, cười hì hì, khuôn mặt nhỏ nhắn có phần kích động nói:
“ Sư phụ…. À không sư tỷ, người thật lợi hại à. Rất lâu rồi Hương Nhi mới nhìn thấy sư tỷ như vậy, thực sự rất oai phong à. Đáng lý sư tỷ phải đánh cho hai tên bại hoại kia một trận ba má nhận không ra mới phải.”
Mặt mọi người trong phòng nhất thời đen lại, trên trán xuất hiện mấy vạch đen, ai cũng không ngờ một tiểu nha đầu khả ái như vậy lại có khuynh hướng bạo lực như vậy.
Còn chưa đi xa, Đường Khánh cùng Lôi Nghe bản thân bị gọi là bại hoại thì khóe miệng co giật mấy lần. Lần này mặt mũi xem như mất sạch.
Đi ở bên cạnh Đường Khánh, Lôi Nguyên hỏi thăm nói:
“ Đường Khánh huynh không sao chứ? Có cần ta mang đi trị liệu không?”
Đường Khánh từ khi đi ra khỏi phòng Mộng Vân thì không nói lời nào, trên mặt hiện lên thần sắc bi ai, mãi cho tới khi nghe được Lôi Nguyên hỏi thăm thì hắn mới hồi phục lại tinh thần nói:
“ Không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, may mà lúc trước nàng ấy lưu tinh bằng không ta cũng không thể đứng nơi này rồi. Không ngờ nhìn tuổi nàng ấy không lớn lắm vậy mà lại có tu vị mạnh như thế, ta ở trong tay nàng ấy quả thực không chịu nổi một đòn.”
Lôi Nguyên nghe hắn nói thì cười khổ nói:
“ Đường huynh, hôm nay quả thực huynh đùa hơi quá rồi. Có muốn giả vờ thì cũng không cần nhập vai như vậy chứ, hôm nay may mà gặp Mộng Vân tiểu thư, nếu là gặp phải cường giả khác thì huynh xong đời rồi.”
Lôi Nguyên là bạn chí thân của Đường Khánh nên cũng biết tên này chuyên giả làm hoa hoa công tử lừa anh kiệt trong thiên hạ nhưng ai ngờ hôm nay tí nữa vì vậy mà mất đi tính mạng. Nghĩ đến ánh mắt lúc trước của Mộng Vân mà hắn vẫn còn sợ hãi.
Đường Khánh cũng là cười khổ nói:
“ Ta nào có biết nàng ấy lại lợi hại như vậy, lúc đầu chỉ là muốn trêu đùa một chút mà thôi. Nhưng mà theo ta quan sát, nàng ấy hình như tâm tình rất tệ thì phải, bằng không với định lực lúc trước nàng ấy thể hiện ra thì không có khả năng còn chưa nói mấy lời đã động thủ rồi.”
Lôi Nguyên nghe vậy thì nhớ tới điều gì, sau một lúc hắn mới nói:
“ Có lẽ là do nàng ấy đang lo lắng cho sư đệ của nàng ấy. Ta nghe Tiểu Tâm nói nàng ấy còn có một vị sư đệ nhưng vị sư đệ kia không biết vì sao lại đột nhiên rời đi.”
Đường Khánh nghe vậy thì nhẹ gật đầu xem như đã hiểu, chọc người ta lúc nào không chọc, lại chọc đúng lúc nhân gia đang ưu tư, nhân gia không phát hỏa mới là lạ đấy.
“ Được rồi, Lôi huynh. Ta trở về trước, mấy ngày sau ta lại tới làm phiền Lôi huynh rồi.”
Lôi Nguyên nghe vậy thì sửng sốt sau đó thì làm bộ cả kinh nói:
“ Đường huynh không phải thực sự thích Mộng Vân tiểu thư rồi chứ? Đường huynh sẽ không sợ lúc lấy nàng về bị nàng một cước đá bay xuống giường à.”
Đường Khánh biết bạn tốt đang nói đùa nên cũng cười theo, hắn nói:
“ Nếu lấy được nàng ấy, bị nàng ấy đánh thế nào ta cũng cam chịu. Ha ha.. Khụ khụ.”
Vừa cười lớn quá, lại đụng chạm đến vết thương, Đường Khánh lại nhịn không được ho khan mấy lần.
Lôi Nguyên thấy thế vội nói:
“ Đường huynh trước hết về nhà an dưỡng mấy hôm đi đã, việc sau này ta có gì cần giúp cứ tìm ta, bây giờ để ta đi chuẩn bị cho Đường huynh một cỗ xe ngựa.”
Đường Khánh cũng không có khách khi gật đầu nói:
“ Vậy ta không khách khí đâu.”
Tiếp sau đó hai người lại nói chuyện với nhau thêm một lúc, mãi tới khi tiễn Đường Khánh lên xe hồi phủ thì Lôi Nguyên mới quay trở về.
Nhưng khi hắn vừa quay trở lại thì liền nhìn thấy một ánh mắt quen thuộc đang nhìn hắn.
Vừa nhìn thấy người này thì hắn liền nở nụ cười, trên mặt xuất hiện vẻ nịnh nọt, hắn hướng về người kia híp mắt cười nói:
“ Tiểu Điềm Tâm làm sao lại nhìn đại ca với anh mắt như vậy?”
Lôi Tâm nhìn hắn rất không có hảo ý nói:
“ Hừ hừ, cả ngày không làm việc đứng đắn, suốt ngày giao du với bạn xấu. Lần này trở về ta nhất định sẽ nói việc này cho mẫu thân biết, để mẫu thân xử lý ngươi.”
Lôi Nguyên trên trán toát ra mồ, nuốt nước miếng nói:
“ Cái gì mà cả ngày làm việc không đứng đắn chứ, còn nữa ai là bạn xấu, Đường huynh là người rất trượng nghĩa chỉ là có đôi chút hoa tâm mà thôi.”
Lôi Tâm nào thèm để ý tới hắn nói:
“ Hứ, ta mới không thèm nghe lời ngươi nói đây nhưng mà ta cảnh cáo ngươi, cấm ngươi có ý đồ xấu với Vân tỷ nữa, bằng không ta sẽ cắt cái ấy của ngươi.”
Vừa nói nàng vừa nhìn xuống hai chân của Lôi Nguyên, Lôi Nguyên lập tức cảm thấy rùng mình, hắn lúc liên tục nói “ Không dám, không dám.”
Lôi Tâm thấy thế thì yêu kiều hừ một tiếng sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu kia đi xa, Lôi Nguyên trong nháy mắt có chút thất thần, đợi tới khi Lôi Tâm đã triệt để biến mất thì hắn mới tỉnh hồn lại.
Hắn lúc này liên tục lắc đầu, từ nói lầm bầm một mình, tiếng nói hắn rất nhỏ, cơ hồ chỉ có một mình hắn mới:
“ Không được, không được, nàng ấy là muội muội ta, tuy không cùng mẫu thân sinh ra nhưng cũng không thể có ý nghĩ đó với muội ấy được. Nhưng mà chết tiệt, làm sao lúc nào nhìn thấy nàng ấy ta lại xuất hiện suy nghĩ kia.”
Giống như là để cố gắng xua tan cái ý nghĩ tà ác kia với tiểu muội cùng cha khác mẹ của mình, Lôi Nguyên không kiêng dè gì cả, quay lại ôm lấy một tỳ nữ, gặm lấy gặm để, tiện thể còn hoạt động tay chân trên cơ thể nàng ta.
Tỳ nữ kia bị hắn làm như vậy thì lúc mới đầu có chút cứng ngắc nhưng ngay sau đó cũng bắt đầu cũng buông lỏng, mặc hắn làm gì thì làm, ba thiếp thân tỳ nữ khác nhìn thấy một màn như vậy thì khuôn mặt đỏ chót.
Truyện khác cùng thể loại
261 chương
113 chương
100 chương
72 chương
1449 chương
85 chương