Cẩm Y Dạ Hành

Chương 227 : Trượng nghĩa thì vẫn phải giết người

Nhóm dịch: huntercd Nguồn: Vip.vandan Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu Tối đêm. trước sân nhà Tô Dĩnh có vài đống lửa, nướng cá tôm. lần này từ đại lục trở về mang theo mấy con gà vịt mập, thịt lừa chân heo, đều nướng trên bếp lửa, thuận tay bỏ vào ít muối ăn, nướng đến lúc mờ chảy ra, mùi thịt bay ra bốn phía. Chỗ Tô Dĩnh ở triền núi mặt đông đảo Song Tự, buổi tối gió là từ hướng đại lục thối về phía hải dương, dù thể, mùi thịt vẫn có thể rơi mùi cường đạo Sở Mễ bang đang tuần tra trên bờ cát, bọn họ thèm ăn nuốt nước miếng ừng ực. Mùi rượu, mùi thịt, đàm tiếu không kiêng nê gì cả, những hải tặc Song Tự bang này căn bản không hề lo lắng thủy sư quân Minh tụ tập bên ngoài, tự nhiên mười phần vui vẻ. Một đội hải tặc tuần tra cầm đao thương từ nơi cách đó không xa đi qua, nhìn bộ dáng vui vẻ khoái hoạt của bọn họ, không cam lòng liền chửi thầm mấy câu. Hạ Tầm và Tô Dĩnh nằm ở chỗ tối, quan sát tình hình hải tặc trên bờ cát. Tô Dĩnh nghiêng đầu sang, thấp giọng nói:“Mỗi chỉ đội tuần tra qua thời gian một nén hương, tồng cộng ba chỉ đội tuần tra, mỗi đội mười lăm người, nhớ kỳ chưa? Phải làm động tình lớn một chút, đẫn bọn họ tới”. “Được rồi!” Hải tặc dưới tay Tô Dĩnh đáp ứng một tiếng, âm thanh đàm tiếu càng lớn. còn hát lên mấy bài dân ca. Một tên hải tặc lấy đao gõ vào cái chậu làm bằng gỗ phát ra tiếng cạch cạch rồi hát theo: “Chăn màu hồng, giường bằng ngà, trong ngực ôm lang quân vừa ý. Tình nhân ngủ, thoát váy áo, miệng phun lười thi đấu trên giường. Tiếng kêu ca ca chậm chậm chút, đừng làm cho mẹ ta tinh giấc. Vừa ý lang, tuấn tú lang, muội tử lưu tình trên thân chàng, nhân nửa đêm sờ một phen, giống như bánh dày trám đường trắng”. Lập tức có một tên hải tặc ôm cuống họng phát ra giọng nữ nhân đứng đậy hát đối: “Cha mẹ đưa con một miếng đất, đã bỏ hoang được mười tám năm. Anh em nào đến đây trồng trọt, rưộng đất đây sẽ giao toàn bộ”. Hạ Tầm hơi bất đắc dì, quay đầu liếc nhìn Tô Dĩnh. Tô Dĩnh đang cúi thấp thân thể, áp sát vào bờ cát nhìn, với cảnh này một chút phản ứng cùng không có, xem ra sớm đã nghe quen những dâm từ lãng khúc của đám hải tặc này. “Tình cờ thiếp thấy ở trong ao, tỷ cùng tình lang hứng xuân mê. Lang thám nhị hoa, tỷ lấy cành ngọc. Lường tình mê luyến, điên đảo cùng nhau. Tình ca lang đưa đầu lười ra muốn giữ hai miếng đường cát trắng, tiểu a tỷ đưa lên cây sáo nhỏ liên tục dùng miệng thối. Cái này thì tốt rồi, ca từ của hắn chẳng những rõ ràng, hơn nữa còn đem một vài từ ngữ thật sự khó nghe nói ra, Tô Dĩnh vẫn như không nghe thấy. Thật ra không chỉ hải tặc hát biết mấy bài đâm từ dân ca, từ lúc nhà Nguyên suy bại đến nay, trong quân đội cùng có bầu không khí độc nhất này, quân nhân không hát hành khúc theo tiếng nhạc khí leng keng mà từ làn điệu nhu mi nội dung dâm dật lay động lòng người “Hoàng sắc tiểuđiều”, điều này chẳng phải muốn làm tan rã sì khí của quân lính? Cho nên vào năm Hồng Vũ thứ hai mươi hai, Chu Nguyên Chương truyền lệnh: “Sì quan quân nhân học hát, cắt đầu lười!” Lúc này bầu không khí mới hơi thu liễm lại một chút. Những hải tặc Sở Mễ Bang tuần tra kia ăn sương uống gió, hải tặc Song Tự bang lại có rượu ngon thịt ngon, bọn họ vốn không không thích, giờ đây người Song Tự bang lại rống cuống họng lên hát hò, trong lòng bọn họ lại càng không vừa ý , tuần tra hai vòng, bên này lại có một hán tử “say rượu” đứng ở đằng kia, lảo đa lảo đảo mà hát hò gào thét. Đáng thương một ca khúc, hắn hát không có câu nào ra hồn, mọi người đều muốn chạy ra chỗ khác để khỏi phải nghe, đầu mục hải tặc đang tuần tra nhịn không được đứng dậy chửi bậy: “Hát cái con mẹ ngươi, gào thét cái gì thể!” Người Song Tự bang vốn có chủ tâm sinh sự, lập tức biến đổi sắc mặt, hai bên đầu tiên là mắng nhau, đám hải tặc kia tiện đà hùng hổ bố nhào qua, muốn giáo huấn bọn họ một chút. Hải tặc Song Tự bang vốn say đến ngất ngư không biết đông tây, đột nhiên lại như long hổ dùng mãnh nhảy dựng lên, chiến đấu một hồi giằng co trong thời gian nửa nén hương, vốn là chuẩn bị đánh không phòng bị, lại nhiều người hơn. mười lăm tên hải tặc đều bị khống chế. Những hải tặc Song Tự bang này đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt. đã vạch mặt liền vạch mặt luôn, làm sao còn lưu mạng sống bọn họ lại, mười lăm tên hải tặc toàn bộ nằm trong vùng máu. cùng may ở đây có mùi rượu thịt nồng đậm, vừa rồi giết heo gà cùng có không ít máu. rốt cuộc không hề thấy chuyện gì lạ. Trong chốc lát, chỉ đội tuần tra thứ hai tới, người Song Tự bang theo cách cũ chế nhạo, mặc dù người Sở Mễ bang không tìm đến gây sự, bọn họ cùng chủ động gây chuyện, trên bờ cát ba nhóm đội tuần tra đều bị đánh ngã. Sau đó, ba đội tuần tra lập tức thay thế bố sung vào, làm ra bộ dạng đi tuần ở trên bờ cát, lại có người lấy mấy thuyền nhỏ trên sườn núi ra, đưa đến bờ biển. Hạ Tầm dặn dò: “Tàu chiến Thủy sư đã nhận được tin tức, nhìn thấy thuyền các ngươi chắc sẽ không bắn tên công kích, các ngươi kịp thời báo ám hiệu cho họ, dẫn bọn họ ân vào, lúc sau sẽ phát động đánh lén”. Hắn quay đầu lại nhìn, ánh mắt Tô Dĩnh sáng ngời đang theo dõi hắn. không khỏi nhếch miệng cười: “Tam tỷ yên tâm, Dương mỗ ở lại chỗ này với cô, sẽ không chuồn đi”. Hải tặc đang muốn lên thuyền liền cười vang, có người liền đứng dậy trêu chọc: “Ha ha, Dương đại quan, ngươi xem Tam tỷ của chúng ta rất xinh đẹp, ở lại đảo Song Tự, uống rượu bằng chén lớn, ăn miếng thịt lớn, chẳng phải khoái hoạt hơn so với việc làm quan nhân?” Người khác cười hì hì nói: “Tam đương gia chúng ta, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn chằm chằm hán tử nào như thể, ngươi đừng phàn nàn. đây là phúc khí của ngươi đó”. “Cút con mẹ ngươi đi!” Mắt Tô Dĩnh trợn lên, khuôn mặt lại có vệt hồng, chân nàng vung lên không chút khách khí đá bọn họ mỗi người một cước, thấp giọng trách mắng: “Lăn đi làm chính sự nhanh, đây chính là đại sự rơi đầu, còn ở nơi này lải nhải”. Người nọ liền thuận thể lăn lên trên thuyền, cười nói: “Đúng rồi đúng rồi. chúng ta liền lăn đi. không quấy rầy chuyện tốt của Tam đương gia”. Ba chiến thuyền thuyền nhỏ nhờ bóng đêm lặng lẽ phóng nhanh ra khỏi đám tiều tùng, Tô Dĩnh nhìn bọn họ đi xa, quay đầu lại ngó Hạ Tầm, hơi không tự nhiên vén vén sợi tóc bên mai, thấp giọng nói: “Ngươi đứng để ý đến miệng bọn họ, tuy đều là người thích đùa giờn, nhưng mỗi người đều là hán tử trượng nghĩa đầy nhiệt huyết, trên đảo có cha mẹ bọn họ, một số đã thành gia thất, khi rời bến rất giữ nghiêm bang quy, không dám phạm vào dâm giới”. Hạ Tầm cười nói: “Trượng nghĩa thì vẫn phải giết người, hiệp nữ cho tới bây giờ vẫn lang bạt khắp nơi. Ngươi nói bọn họ là hán tử trượng nghĩa trung tâm. ta tin. Nhưng bọn họ không dám phạm vào dâm giới, nguyên nhân nhất định là do quân quy của quý đảo”. Tô Dĩnh không phục nói: “Bất kể nói thế nào, bọn họ cùng những quan binh kia của ngươi cùng quy củ như nhau, nếu thật sự ra ngoài, chỉ cần ăn mặc giống nhau, đây là một nhánh quân đội đúng nghĩa!” *** Đảo Nam Lộc, nhân mã Sở Mễ bang lưu lại không nhiều. Tiếu Sở vốn là muốn mọi người trên đảo này chuyến đến đảo Song Tự, không nghĩ đến Song Tự bang dám lật lọng, phía trên Đông hải còn có người dám đánh chủ ý với hắn. cho nên người lưu lại trên đảo căn bản không chịu nối một kích, toàn bộ phụ nhân hài tử trên đảo, đồ quân nhu hay lương thảo, kim châu ngân ngọc Sở Mễ bang tích lùy nhiều năm qua, tất cả đều rơi vào trong tay Hứa Hử, ngay cả mẹ Tiếu Sở và Nhị thúc mắt bị mù cùng không thể chạy trốn. “Đưa toàn bộ đến đảo Trần Tiền”. Hứa Hử hạ lệnh, Hà Thiên Dương ở một bên bước đến, thấp giọng nói: “Đại đương gia, nhiều người như vậy, đảo Trần Tiền sợ là không chứa hết”. Hứa Hử cười nói: “Chỉ là tạm thời sống nhờ, chờ khi đoạt lại Song Tự, chúng ta đi về, khi đó chẳng phải có thể chứa hết? Ớ chỗ này chúng ta không kịp trang bị phòng ngự, có thể có chuyện ngoài ý muốn, vẫn nên chuyến đến đảo Trần Tiền cho an toàn”. Hà Thiên Dương cười nói: “Vâng vâng vâng, Đại đương gia, ý ta muốn nói, những người này đều không dùng đến chuyện gì, tiếu hài tử nuôi vài năm còn có thể làm việc, những lão nhân phu nhân kia làm được cái gì?” Hứa Hử trừng mắt nói: “Vậy làm sao bây giờ? Để bọn họ tự sinh tự diệt? Trận chiến sau này, Sở Mễ bang coi như xong rồi, sợ là không có mấy người sống sót, những phụ nhân này, phân phối cho huynh đệ chúng ta làm phu thê, lão nhân bon họ tất nhiên cùng phải phụng dường, có biển rộng, còn sợ bọn họ chết đói sao?” Hà Thiên Dương nghe xong liền vâng vâng lui ra, đôi mắt nhìn qua đám tù binh, nhìn thây một nữ nhân tư sắc hơi xuất chúng, lập tức đi đâu tuyên bố quyền sở hữu, miễn cho người bên ngoài tranh đoạt cùng hắn. Hứa Hử mặc kệ, nhìn qua dân cư trên đảo, tài vật, lương thảo, trang bị các thứ linh tinh, lại nhìn về phía đảo Trần Tiền, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lập tức nhố neo lên đường, tiếp đó đi thuyền đến mục tiêu thứ hai: Đảo Tiểu Giao, địa bàn tạm thời của Trần Tổ Nghĩa. Lý Cảnh Long sớm được Hạ Tầm thông báo, đại hạm ngăn chặn hai cửa biển nam bắc ở đảo Song Tự, sau đó thả neo chờ, lại sai thuyền nhỏ tuần tra bên ngoài, thứ nhất là đề phòng hải tặc đánh lén. thứ hai là chờ hải tặc Song Tự bang dẫn đường, tình hình dòng nước trong vịnh khá phức tạp, đá ngầm khắp nơi, nếu như không có người dẫn đường, bọn họ không thể đoán ra địa hình dưới nước, để có thể điều khiến thuyền lớn bình an nhập đảo. Đến vào lúc canh ba, ba chiến thuyền nhỏ của Song Tự bang chạy nhanh tới. liên lạc với tiêu thuyền Lý Cảnh Long bố trí bên ngoài, những hải tặc đẫn đường lập tức được phân phát đến tất cả tàu chiến hạm, rất nhiều quan binh mang tên. súng kíp, leo lên nhiều lỗ thuyền, thì ra đây là Ngô Công thuyền, dựng lên lá chấn lớn, nương theo bóng đêm, nhờ hải tặc đẫn đường lặng yên bơi về phía đảo Song Tự đen kịt. Hạ Tầm và Tô Dĩnh cùng không nhàn rỗi, hai người thương nghị với nhau, vì để tạo điều kiện cho việc đánh lén của thủy sư được thuận lợi, lưu lại bờ biến một số người chuẩn bị tiếp ứng thủy sư, Tô Dĩnh, Hạ Tầm dẫn theo một nhóm nhân mã, lợi dụng việc quen thuộc địa hình trên đảo, đến vài khu Sở Mễ bang chưa tiếp quản hoặc khống chế, tạo ra tình hình hòa hoạn, hỗn loạn càng lớn càng tốt. Lúc này, thủy sư ngô công do hải tặc chỉ dẫn, đã từ hai bên cửa nam, bắc tiến vào cửa đảo, lặng lẽ hướng về phía chủ đảo Song Tự, mặt khác một nhóm tướng sì thủy sư, dùng thuyền nhỏ hơn, do hải tặc dẫn dắt, men theo đá ngầm rậm rạp, căn bản không cách nào dung được thuyền lớn, vượt qua chỗ đá ngầm tiến về phía bãi cát trước nhà Tô Dĩnh, nội ứng ngoại hợp, một nhát bao vây đảo Song Tự. Hạ Tầm và Tô Dĩnh dẫn theo bảy tám hải tặc thân tín cao minh, nhờ địa hình quen thuộc yểm hộ, tránh né cảnh tiêu Sở Mễ bang, dần dần hướng về phía trung tâm của bọn họ. Chú ý của người Sở Mễ bang đều đặt ở ngoài đảo, căn bản không nghĩ bên trong có người làm loạn, đoàn người lặng lẽ lặn xuống một động quật, ở đây hóa ra là kho lương thực mờ muối của Song Tự bang, trong động khô ráo râm mát, giờ phút này đã biến thành kho cấp dường của Sở Mễ bang. Canh giữ ở cửa động chỉ có hai tên hải tặc buồn ngủ, rất nhanh bị bọn họ hạ gục, tiến vào động quật, khiêng vài thùng dầu ra. vừa ra ngoài cửa động, chợt nghe thấy ở hướng nam khẩu truyền ra một hồi thanh âm cảnh báo, thuyền thủy sư vụng trộm lẻn vào cảng đã bị phát hiện. Hạ Tầm vừa thấy, quyết định thật nhanh nói: “Lập tức gây hỗn loạn, tiếp ứng bọn họ tiến lên!” Nói xong liền rút đao ra. hung hăng đâm vài đao vào thùng, dầu ăn ồ ồ chảy ra, nhấc chân đá một cái, một thùng dầu liền theo triền núi lăn xuống phía dưới, ven đường bốc lên một mảng hòa diễm dài, đem giá phơi quần áo của bọn hải tặc, lưới đánh cá... đều đốt hết, cuối cùng oành oành một tiếng nện vào một con thuyền nhỏ bỏ neo dưới chân núi, cháy bùng lên thành một biển lửa. Cẩm Y Dạ Hành Tác giả: Nguyệt Quan