Cẩm Y Dạ Hành

Chương 187 : Xảo phối nhân duyên

Nhóm dịch: huntercd Nguồn: Vip.vandan Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu Huyện Dương Cốc, cửa hàng dược liệu “Duy Sinh đường”, Tây Môn đại quan nhân chính đang tại đó. Một thiếu phụ quần áo giản dị. mặt mày thanh tủ, tuổi ước chừng hai mươi hai hai mươi ba do dự tiến vào, sau khi bệnh nhân phía trước lấy thuốc đi ra, bên cạnh không có người ngoài, lúc này mới ngượng ngập đi Đến trước mặt Tây Môn Khánh, thuận mi nháy mắt gọi một tiếng: “Cao Thăng huynh đệ.” “Ai đa, thì ra là tẩu tử tới rồi, đã lâu không gặp, tẩu tử khí sắc càng thêm tốt. nhìn xem. càng ngày càng xinh đẹp.” Tây Môn Khánh vừa thấy, vội ân cần chuyến cho nàng cái ghế, thiếu phụ nhẹ nhàng xì hắn một ngụm, trên khuôn mặt trứng trắng bóc hơi nổi lên vầng đỏ ửng, ngượng nghịu nói: “Cao Thăng huynh đệ lại ăn nói điên khùng, tẩu tử một người phụ nhân thủ tiết, cái gì... cái gì càng ngày càng xinh đẹp.” Tây Môn Khánh ha ha cười một tiếng, nói: “Cái này sao, đoan trang trời sinh, tất nhiên bách mị thiên kiều. A, tâu tử chỗ nào không thoải mái?” Nói đoạn liền đi thăm dò cổ tay nàng. Thiếu phụ rụt rụt tay, hơi lúng túng nói: “Cao Thăng huynh đệ, tẩu tử... tẩu tử hôm nay Đến, không phải muốn khám bệnh, là muốn... là muốn...” Tây Môn Khánh kinh ngạc ân một tiếng, con mắt thiếu phụ mới rủ xuống, lí nhí nói: “Tẩu tử là muốn, .xin Cao Thăng huynh đệ vì nô gia... kiện tụng một hồi.” “Lên quan tỉ?” Tây Môn Khánh lập tức xắn tay áo nói: “Ai ui. đây là có người khi dễ Đến trong nhà tẩu tử? Kiện tụng cái gì, tẩu tử người cứ nói, có ủy khuất gì, huynh đệ ra mặt cho người.” Thiếu phụ càng thêm khó xử, khẽ cúi đầu. trên má phảng phất thoa hai mảng son nồng đậm, sợ hãi nói: “Tâu tử... tẩu tử muốn cải giá, nhưng công công, tiểu thúc tử đều không đáp ứng, ngươi cũng biết, tẩu tử là phụ nhân ở góa, nếu muốn cải giá, cần phải được nhà chồng cho phép, mới không phải buộc lòng qua quan. Nhưng tẩu tử không kiện tụng qua, cũng không hiểu những cái này, mới nghĩ Đến. Tây Môn Khánh hai mắt vừa nhắm đột nhiên mở ra, giật mình nói: “Tẩu tử, ngươi muốn cải giá? Người... có người ta rồi?” Thiếu phụ nhanh chóng liếc hắn một cái, đầu cúi càng thêm thấp, cơ hồ muốn chui vào trong áo, nàng không có nói gì, chỉ là khè gật gật đầu. Tây Môn Khánh thở dài một tiếng, ai da ai da một hồi rồi nói: “Tẩu tử, ài! Không phải, Tần Vận tỷ tỷ, muốn ta nói, tỷ cũng không nên giữ nhiều năm khổ như vậy, sớm nên cải giá rồi. ngươi nói lão Triệu gia, công công kia đã mắt sớm, tiểu thúc tử chơi bởi lêu lổng, nhưng tỷ một mình dể sai sử, dựa vào cái gì? Cải giá! Sớm nên cải giá rồi! Nhưng mà... hắn là ai, ai phúc khí lớn như vậy, lấy được một cành hoa của Dương Cốc ta?” Thiếu phụ mắt giống như một khối vải đỏ, liếc hắn. e lệ rụt rẽ nói: “Cao Thăng huynh đệ, ngươi... ngươi chịu giúp ta?” “Giúp, đương nhiên giúp.” Tây Môn Khánh vội không ngừng gật đầu, thiếu phụ do dự một chút, lúc này mới đứng lên. nhanh chóng đi Đến bên ngoài cửa, thời gian không lâu, kéo tay áo một nam nhân tiến vào, nam nhân này nhìn bộ dạng chưa Đến bốn mươi, sinh thành một bộ dáng thật thà hiền như khuất gỗ, mặc một Thân trực xuyết, giặt Đến sạch sè, khuôn mặt kia so với thiếu phụ xấu hổ Đến còn muốn đỏ hơn. Tây Môn Khánh nhìn thẳng mắt, nửa buổi mới nói: “Cố Quàn Đức? Ha ha, Cổ tiên sinh, không nghĩ Đến là ngươi, cái này thật là... cái này thật là... chó cắn người là chó không sủa, ngươi lại có thể câu dẫn được một cành hoa của Dương Cốc ta?” Vị Cố tiên sinh kia vừa xấu hổ vừa khó xử, da mặt phất tím, ngay cả lời cũng không nói ra được. Thì ra vị cố Quân Đức cố tiên sinh này là vị tiên sinh trường tư, tại trong huyện Dương Cốc mở trường tư thục, dạy học. Cái gì Bách gia tính, Thiên tự, chính là thầy giáo dạy vờ lòng các tiêu hài tử, bởi vì lão mẫu bệnh, kéo xuống một Thân kinh tế khó khăn, gia cảnh tương đối bần hàn. lớn tuổi như vậy rồi, thẳng chưa có lấy vợ, hắn người này thật thà, thuộc về loại người đá ba cái không ra cái rắm. cũng xấu hổ thu xếp việc hôn nhân cho mình. Đại khái cũng là duyên phận chưa Đến, duyên phận vừa Đến. trong cái mệnh này chú định người tự nhiên sê đưa Đến trước mặt, cũng không biết khi nào lên. hắn và con dâu nhà hàng xóm Triệu gia bắt đầu có hảo cảm. con dâu Triệu gia tên Tần Vận, lúc trước khi tuổi xuân mười sáu, nhưng trong huyện Dương Cốc có tiếng mì nhân, ai ngờ gả tên trượng phu không Đến hai năm liền chết bệnh, công công và tiểu thúc tử của nàng đều là người không có công việc chính đáng, trong những năm này trong ngoài lo liệu, ngược lại nàng nuôi sống hai tên đại nam nhân này. Hai người mệnh khổ này tâm đầu ý hợp, có lòng kết hợp, không biết làm sao Tần Vận hướng công công hơi chút nhấc tới, công công nào dung được, Cố tiên sinh là một người chủ kiến thành thật. thời khắc mấu chốt ngược lại Tần Vận này không chịu hết hi vọng, cuối cũng nghĩ Đến tụng sư có tiếng nhất bản huyện: Tây Môn Khánh. Nghe Tần Vận kể rõ qua, Tây Môn Khánh liên mồm nói: “Loại chuyện tốt này, lý nên tác thành. các ngươi không vội, chuyện này Tây Môn Khánh ta quản rồi, nhất định sẽ nói cho các ngươi được toại nguyện.” Cố Quân Đức vê vê ống tay áo, ngượng ngập nói: “Cao Thăng huynh đệ, không biết... không biết tiền kiện tụng này, ngươi... ngươi thu bao nhiêu?” Tây Môn Khánh lòng có chỗ cảm động, không khỏi than thở nói: “Ài, tiền kiện tụng này... có tính, người có tình khó thành Thân thuộc, tư vị này, thật không dễ qua, Tây Mông Khánh ta cảm động lây, có thể giúp các ngươi, ta cũng rất vui. Hai người các ngươi đều không dễ dàng, ta còn thu tiền các ngươi, nói được sao? Chờ ngày đại hi của các ngươi, mời Vận... mời tẩu tử Cố gia chúng ta đích Thân xuống bếp, làm vài món ăn, mời ta ăn một bữa rượu là được rồi.” -o0o-