Cẩm Y Dạ Hành
Chương 169 : Lại đánh năm bản
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Hạ Tầm quỳ tại ngoài cẩn Thân điện, bốn phía yên tình. Hắn biết. Chu Nguyên Chương đối với hắn có chút thưởng thức, nhưng trải qua chuyện này đối với Chu Nguyên Chương một chuyện như vậy đối với một ông chủ lớn chuyên nghiệp mà nói, hình tượng của mình trong lòng hắn khẳng định rớt xuống ngàn trượng. Cho dù lần này hắn đối với chính mình không trừng phạt cái gì, Chỉ cần hắn còn một ngày, con đường làm quan của mình cũng rất khó có cái gì phất triến.
Nhưng hắn không hối hận. Lúc ở kiếp trước, thật ra hắn cũng phi thường muốn tiến lên, hắn có thể ở cả cảnh giáo bảo trì thành tích trội nhất, có thể lúc ở chọn lựa nằm vũng không chút do dự đáp ứng, cố nhiên là vì có lý lịch càng tốt mưu cầu chức nghiệp, làm sao không phải muốn nghĩ có một phen làm lớn? Nhưng sau khi Đến cái thời đại này, rất nhiều thứ trước đây hắn xem trọng đều không quan trọng nữa.
Trên thế giới này, hắn là một cái lục bình không rễ. Hắn cần cảm giác gia đình, những thứ này địa vị cũng quyền lực không thể cho hắn. Hắn khao khát không phải địa vị, quyền lực, tiền tài, mà là Thân tình, Thân nhân, tâm linh quy tóc mới là mục tiêu hắn theo đuổi cuối cũng. Hắn không quan tâm một lời này của Chu Nguyên Chương có thể lệnh người sống, một lời có thể làm người chết. Hoàng đế có thất vọng hay không, không quan tâm La Thiêm sự đối với hắn ưu ái có thất vọng hay không, hắn thầm nghĩ chính mình muốn truy cầu gì đó.
“Này, là ngươi bị phụ hoàng ta đánh gậy sao?”
Hạ Tầm đang hết đường xoay sở công phu, sau lưng đột nhiên truyền Đến một âm thanh bập bẹ, quay đầy vừa nhìn, vậy mà là An Khánh tiểu công chúa, Minh Nhi quận chúa đứng bên cạnh, thần sắc mang chút quan tâm.
Hạ Tầm mặt khổ nói: “Đúng, bị đánh năm bản.”
Phong Hiển quan là hoàng thượng phái, vì hoàng thượng chấp pháp, bị hắn đánh, tự nhiên là tính bị hoàng đế đánh.
Tiểu công chúa An Khánh vừa nghe mặt đầy thất vọng, quay đầu nói với Minh Nhi: “Tỷ tỷ, chúng ta tới chậm, hắn đã bị đánh qua rồi.”
Hạ Tầm nghe được khẽ giật mình: “Hai người bọn họ... Đến làm gì?”
Minh Nhi sở đầu tiểu công chúa, nhỏ giọng nói với Hạ Tầm: “Làm sao vậy? Bởi vì vào triều đã muộn, cho nên bị hoàng thượng giáo huấn sao?”
Hạ Tầm lắc lắc đầu nói: “Nào có đơn giản như vậy?”
Hắn hướng trong cẩn Thân điện nhìn nhìn, đem sự tình của mình đơn giản nói với Tử Minh Nhi. Tử Minh Nhi nhướng hàng lông mi thanh tà nói: “Thật loạn. Nghe phiền toái thế này. Nàng thích ngươi, vậy các ngươi bái đường thành Thân là tốt rồi, ca ca của nàng vì sao hung dữ như vậy, muốn dẫn nàng đi?”
Hạ Tầm than than tay, thở dài nói: “Một lời khó nói hết... Quận chúa còn nhỏ, có một sổ việc, chờ ngươi lớn lên tự nhiên biết.”
Một bên công chúa An Khánh mút ngon tay nghe xong nửa buổi, đột nhiên tung tăng nhảy lên: “Uy, ngươi lại bị phụ hoàng ta đánh một trận được không?”
Hạ Tầm giật nảy mình, vội nói: “Vì sao, công chúa điện hạ.”
Tiểu công chúa lí trực khẳng khái nói: “Bởi vì vừa rồi ta chưa thấy được.”
Hạ Tầm dở khóc dở cười nói: “Đánh bằng gậy... rất đau nha.”
“Như vậy...”
Tiểu công chúa vẻ mặt tiếc hận dặn hắn: “Vậy ngươi lần tới khi bị phụ hoàng ta đánh mông, ngàn vạn lần nhớ nói ta biết trước, ta tới xem.”
Hạ Tầm dở khóc dở cười nói: “Được được được, nhất định, nhất định, điện hạ phân phó, Dương Húc... nhớ rồi.”
Tử Minh Nhi nháy mắt với Hạ Tầm, nhỏ giọng nói: “Ngươi chờ, ta đi vào tùy cơ ứng biến, nói không chừng có thể giúp ngươi gở được chuyện này.”
Hạ Tầm mừng rở, cảm kích nói: “Đại ân đại đức của quận chúa, một lần nữa giúp Dương Húc. Dương Húc chính là thịt nát xương ta cũng không báo được, Chỉ có…”
Tử Minh Nhi che miệng cười nói: “Được rồi được rồi. nghe buồn nôn chưa kìa. Cái miệng gạt người của ngươi, ai bị thật không may.”
Nàng dắt tay tiểu công chúa An Khánh, liền hướng trong Cẩn Thân điện đi tới...
“Đúng vậy, Hoàng đại gia, lúc ta ở Bắc Bình, liền gặp qua Bành cô nương. Khi đó bọn họ ở cũng một chỗ, Bành cô nương rất yêu mến hắn. Lại nói Dương Húc này cũng đã giúp Hoàng đại gia bận bịu, Hoàng đại gia sao không chu toàn chuyện của hắn, lan truyền đi, cũng là một chuyện tốt nha.”
Chu Nguyên Chương đem bàn tay nhỏ bé của nữ nhi của mình đang vuốt vuốt râu mép mình, thuận tay tháo xuống ngọc bội bên hông kín đáo đưa cho nàng chơi, trừng mắt nhìn Tử Minh Nhi nói: “Hừ! Ngươi coi trẫm là nguyệt lão? Còn quản những nhân sự kia. Hắn là thần tử của trẫm, ăn lộc vua, vì vua phân ưu, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, trẫm còn phải cảm ân đức hắn? Vì một nữ nhân, liền dám trì hoãn trẫm lâm triều, thị vệ như vậy dũng Đến làm gì. Ngày khác trẫm cũng nương tử hắn cũng có nguy nan, hắn còn không bỏ trẫm, đi cứu nương tử hắn? Vì một nữ nhân, không có tiền đồ gì, may mà trẫm đối với hắn có chút thưởng thức!”
“Nữ nhân? Nữ nhân thế nào.”
Tử Minh Nhi nháy mắt nói: “Hoàng đại gia gần đây không phải ổn tọa đại nội, tứ bình bát ổn sao, cũng không phải thật sự có nguy hiểm. Có thể nương tử người ta lập tức bị mang đi, mỗi người một ngả, sơn thủy cách xa, như hắn lúc này còn không chịu lưu lại, vội vàng chạy tới đại nội gác cho Hoàng đại gia. Hoàng đại gia, ngươi nói người nọ chẳng phải vẫn có lòng làm quan sao? Người như vậy, chỉ cần cho hắn đủ chỗ tốt, ai cũng có thể thu mua hắn. Nam nhân không trọng tình không trọng nghĩa, Hoàng đại gia yên tâm dũng hắn sao?”
“Cái này...”
Chu Nguyên Chương có chút nghẹn lời. đành phải cậy già lên mặt nói: “Tiểu nha đầu lừa đảo kia, ngươi hiểu gì? Đại trượng phu chỉ lo công danh chưa lập, lo gì không vợ? Kẻ nhi nữ tình trường, có thể có đại tiền đồ gì?”
Tử Minh Nhi là hạng nhu thuận cơ linh, lập tức bắt lấy những lời này của hắn, ra vẻ khinh thường bĩu môi nói: “Những lời này của Hoàng đại gia, Minh Nhi không thể đồng ý. Đại trượng phu đinh thiên lập địa, cũng có nhi nữ tình trường.”
Chu Nguyên Chương khẽ nói: “Có người như vậy sao, ngươi nói nghe nghe xem, nếu là có lý, trẫm liền... dựa vào tiểu nha đầu ngươi, tha hắn một lần.”
Tử Minh Nhi trong mắt lóe lên một tỉa giảo hoạt đắc ý, ngọt ngào cười nói: “Đương nhiên có, người này, hắn ở Hoài Hữu một kẻ áo vải, tay không đánh hạ thiên hạ, khỏi phục giang sơn người Hán, tử gót sất người Mông giải cứu tứ đẳng hán nô ra. Hắn cấm quần áo và trang sức Mông Cổ,mặc y quan người Hán, phô biết danh giáo Nho gia, khinh dao bạc phú, cần cũ tiết kiệm, nghiêm trị tham quan, yêu quý dân chúng, mặc kệ người khác đối với hắn là sợ là kính, là báng là dự. Hắn công tích đã định trước phải chói lọi thiên thu, danh tái sử sách. Hắn chính là khai quốc Đại Minh ta Hổng Vũ đại để!”
Chu Nguyên Chương đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp đó thoải mái cười to: “Ha ha ha, ngươi xú nha đầu này, vì thay tiểu tử họ Dương gở tội, liền như vậy vỗ mông ngựa trẫm. Ha ha ha, người thiên hạ đều nói trẫm tâm ngoan thủ lạt, tay đầy huyết tình, có ai nói qua trẫm nhi nữ tình trường? Cười chết trẫm rồi, ha ha ha ha.
Tử Minh Nhi theo dõi con mắt hắn. nhẹ nhàng nói một câu: “Lục cung vô chủ. Hoàng thượng vì sao không lập hoàng hậu?”
Chỉ một câu nhẹ nhàng này, Chu Nguyên Chương cười to im bặt mà ngừng. Hắn yên lặng nhìn Tử Minh Nhi, thì thào lặp lại: “Vì sao không lập hoàng hậu? Vì sao... không lập hoàng hậu?”
Chu Nguyên Chương thần sắc đột nhiên kích động lên: “Vì sao không lập hoàng hậu? Bởi vì... bởi vì trên trời dưới đất. Chỉ có một người. Chỉ có một người mới xứng làm hoàng hậu của trẫm! Chỉ có một người... Tú Anh, Tú Anh, nàng bỏ ta. Bỏ ta thật lâu rồi.
Chu Nguyên Chương miệng có chút run rẩy. Nhất đại kiêu hùng sát phạt quyết đoán, lãnh khốc vô tình, vậy mà lại chảy xuống hai hàng lão lệ đục ngầu.
Tử Minh Nhi không ngờ hắn phản ứng mãnh liệt như thế, không khỏi ngầm cả kinh, vội vàng lạy phục tại đất nói: “Minh Nhi động Đến chuyện thương tâm của hoàng thượng, vạn chết!”
Mã hoàng hậu, Mã Tú Anh, là nguyên phối phu nhân của Chu Nguyên Chương.
Nàng không đẹp, nhưng là nữ nhân duy nhất mà Chu Nguyên Chương là nam nhân mà có thể thu hết mỹ nữ trong thiên hạ yêu sâu nặng.
Vô luận giàu nghèo sinh tử, nàng đối với Chu Nguyên Chương trước sau không rời không bỏ. Chu Nguyên Chương bị Quách Tử Hưng nghĩ kỵ, giam lại, nàng trộm đưa cái ăn cho hắn. Bởi vì bị nghĩa phụ Quách Tử Hưng thấy được chỉ đành đem bánh bao giấu trong ngực, để tránh bị nghĩa phụ phất hiện, kết quả đem ngực mình đều bị bỏng nát. Chu Nguyên Chương cũng Trần Hữu Lượng tác chiến, khi bị trọng thương nếm mũi thất bại tan tác ngàn dặm, là nàng cõng trượng phu lên, trốn ra thoát.
Nàng cấp cho Chu Nguyên Chương vô sổ trợ giúp, nhưng tử nàng chưa bao giờ đỏi qua cái gì. Tử nhỏ đã trải qua nhiều đau khổ gian khổ như vậy, lòng Chu Nguyên Chương sớm đã ma lịch (mài giũa) giống như sắt đá, bất kể là hoàn cảnh túng quẫn vây hãm như thế nào, bất kể là hoàn cảnh tuyệt vọng cỡ nào, hắn chưa bao giờ khóc, bởi vì hắn biết nước mắt không giải quyết được vấn đề gì. Nhưng khi hoàng hậu của hắn mắt, hắn lại lớn tiếng khóc, lão lệ tung hoành, bởi vì chỉ có khóc nức nở, mới có thể phất tiết thương tâm vô tận khôn cũng trong lòng hắn.
Sinh như hạ hoa, thệ như đông tuyết.
Đó là nữ nhân Chu Nguyên Chương cả đời này kính nhất yêu nhất. Tại lúc nàng sinh bệnh, Chu Nguyên Chương đích Thân mớm thuốc. Sau khi Mã hoàng hậu bệnh chết, Chu Nguyên Chương tiết kiệm không phô trương đã dũng lễ tiết long trọng nhất an táng vong thê. Trên thực tế lúc Chu Nguyên Chương chết bệnh, hắn vì chính mình giao đãi hậu sự, vì không quấy nhiễu dân chúng, cố ý đưa ra quốc tang ba ngày, mà hắn vì vong thê lo liệu tang lễ, lại là nội ngoại bách quan, làm theo nhật dịch nguyệt chi thế, hai mươi bảy ngày mà trừ. So với chính mình nhiều ra hai mươi bốn ngày.
Vũ hàng thiên thủy lệ, lôi minh địa cử ai. Tây phương chư phật tử, đồng tổng mã như lai (Mưa rơi trời rơi lệ, sét đánh đất bi ai, tây phương các phật tử, cũng đưa Đến Như Lai). Ai nói Chu Nguyên Chương không có tình. Người như hắn không dễ động tình, một khi động tình, thì thâm trầm mà rừng rực.
Chu Nguyên Chương thổn thức thật lâu. nhìn thấy Tử Minh Nhi quỳ gối trước mặt, vẻ mặt khẩn trương, liền lau nước mắt, nhoẻn miệng cười nói: “Trẫm nhớ tới Tú Anh. trong lòng khó chịu, ngươi có tội gì, đứng lên đi.”
Hắn thở một hơi thật dài, ảm đạm nói: “Tú Anh rời trẫm đã mười lăm năm, có lẽ... không bao lâu nữa, trẫm nên đi cũng nàng..
Tử Minh Nhi thầm giật mình. Nàng sinh tại thế gia vương hầu, không có khả năng bị thương tổn, thế sự chẳng phải từng trải, nhưng chuyện trên triều đình này lại tử nhỏ mưa dầm thấm đất. Hoàng đế chính mình có thể cảm khái như vậy, nàng cũng không dám lung tung nói tiếp.
Chu Nguyên Chương lại liếc nàng một cái, điềm đạm cười một tiếng, nói: “Hoàng hậu vẫn luôn tử huệ, nếu như nàng ở đây, việc hôm nay, nàng nhất định sẽ khuyên giải trẫm. Thôi, trẫm tạm tha hắn một hồi.”
Tử Minh Nhi tung tăng nói: “Hoàng đại gia, người ân chuẩn cho hắn đi Thanh Châu sao?”
“Nào có dễ dàng như vậy” Chu Nguyên Chương sắc mặt nghiêm nghị nói: “Nên phạt thì vẫn phải phạt.”
Tử Minh Nhi lo lắng nói: “Hoàng đại gia muốn phạt hắn thế nào?”
An Khánh công chúa trong ngực Chu Nguyên Chương nói: “Đánh cái mông hắn! Đánh cái mông hắn! Ta muốn thấy đánh mông hắn!”
Chu Nguyên Chương ánh mắt lộ ra trêu tức vui vẻ, dũng da mặt như cây khô cọ cọ khuôn mặt trẻ con mềm mại của nữ nhi. cười nói: “Được, vậy đánh cái mông hắn. Đánh hắn năm gậy, do tiểu An Khánh của trẫm phụ trách đánh!”
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Truyện khác cùng thể loại
249 chương
58 chương
59 chương
830 chương
491 chương
57 chương