Cẩm Y Dạ Hành

Chương 137 : :Tự Trọng Cùng Tự Ti

Nhóm dịch: huntercd Nguồn: Vip.vandan Đả tự: ram76 --- 4vn.eu Trước lầu gỗ vuông vắn, bên cạnh giếng cổ khuyết góc, một lùm cây hoa quế lớn, một giàn nho, dưới giàn nho này trải chiếu, trên bày biện rượu thịt, năm công tử đang ngồi trên uống rượu, uống đến chỗ này, hờ ngực lộ bụng, hành vi phóng đãng, chỉ điểm sôi nổi, ngạo nghễ vô vật. Một tên công tử áo xanh uống một ngụm rượu, lảo đảo đứng dậy, phun hơi rượu ra nói: “Lộ Thiền huynh, nhận ngươi khoản đãi mỹ tửu, huynh đệ không thắng tửu lực, cái này... Liền phải trở về rồi”. “Ài, Tiếu Ngọc huynh, tạm thời đừng đi vội. Ta gần đây mới làm một bài, ngươi không muốn nhìn một chút sao?”. Một công tử áo bào trắng diện mục thanh tú, cái cằm hơi nhọn, bởi vì say mắt lờ đờ, hai mắt ửng đỏ giữ chặt tay áo hắn, mỉm cười hỏi. Tên áo bào trắng này người ước chừng hai bảy hai tám tuổi, hẳn là vẫn chưa tới hai tám tuổi, chưa đến tuổi súc tu (để râu), cho nên dưới cằm chỉ mới lởm chởm. “Ổ? Lộ Thiền huynh lại có tác phẩm xuất sắc rồi? Vị Tiếu Ngọc huynh kia mặt đầy kinh hỉ, lại đặt mông ngồi xuống, liên tục thúc giục nói: “Mau mau mang tới, mau mau mang tới, ta nhất định phải thưởng thức qua đại tác phẩm của ngươi, mới có thể đi, bằng không đêm nay sợ cũng khó có thể yên giấc”. Tạ Lộ Thiền áo bào trắng cười ha ha, đứng dậy, hướng trong lầu đi đến, Hắn đi lần này, khập khiễng, thì ra lại có một chân là thọt. Người áo xanh kia kêu Mộ Dung Tiếu Ngọc. Ngồi ở bên phải hắn đang nhai con gà béo là Từ Vô Song, đều là bằng hữu qua lại thân mật. Từ Vô Song nhìn trộm Tạ Lộ Thiền tiến vào phòng, liền nghiêng người qua, nói với Mộ Dung Tiếu Ngọc: “Tạ Lộ Thiền rượu thịt này, rất ngon, chỉ là mỗi lần đều muốn xuất ra những bức tranh nát không đáng một đồng, chúng ta còn phải khen tặng một phen. Cái này cực ngán khẩu vị”. Đối diện trên tiệc Trần Phương Chính vứt xuống dưới một khối xương dê được gặm sạch sẽ, nhỏ giọng cười nói: “Vô Song huynh, ngươi không nên nói nhảm nhiều như vậy? Rượu thịt ngon này, một cái bàn thức ăn, đổi lấy vài câu khen tặng của ngươi, có gì không thể”. Từ Vô Song nói: “Hừ! Mỗi lần đều phải vỗ mông ngựa hắn, ta thật sự là không có từ có thể nói. Ài! Mã gia, đừng uống, gặp rượu là gì thấy mạng, một hồi ngươi nói, không làm cho hắn vui vẻ, sao chịu thả chúng ta thoát thân”. Mã Hỉ ngồi bên cạnh chỉ lo chén lớn uống rượu buông bát cười nói: “Được rồi, được rồi, coi như tiểu tử đáng thương này cái gì cũng sai. Nhưng mà... Những bức tranh kia của hắn ta coi quả thực không ra dạng gì, nhưng chính hắn nói, có người tiêu cái giá lớn mua tranh hắn, nếu hắn có chút thời gian không vẽ, người ta còn muốn đến cửa thúc giục, có thể sao? Trên dưới Kim Lăng, ai đui mù như vậy, hàng ngày yêu thích tranh của hắn”. Mộ Dung Tiểu Ngọc khinh thường bĩu môi: “Hừ! Là hắn tự mình nói khoác thôi. Ta mặc dù không dám khoe khoang nhãn lực được thế nào, nhưng tranh hắn là hay là kém vẫn nhìn ra được. Rõ ràng thường thường không có gì là, cho dù bán cũng không đáng vài văn tiền. Chính hắn nói, một bức tranh tàn tạ bán hai mươi xâu sao, ngươi tin sao?”. Từ Vô Song gãi gãi đầu nói: “Nhưng mà... Ta nhớ được có một lần hắn tại đây uống rượu, quả thật có người đến cửa mua tranh nha”. Trần Phương Chính hắc hắc cười nói: “Hắn muốn có thể diện, sẽ không tự mình sai người diễn trò cho chúng ta xem sao?”. Mã gia ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Trật tự trật tự, đến rồi đến rồi”. Mấy người lập tức ngồi nghiêm chỉnh, làm mặt đầy chờ mong. Mấy người này đều là bằng hữu Tạ Lộ Thiền, chính xác ra, là một đám bạn nhậu hư tình giả ý, chỉ là Tạ Lộ Thiền còn không tự biết mà thôi. Tạ Lộ Thiền mười lăm tuổi khảo trúng sinh đồ, tài văn chương hơn người, tiền đồ vô hạn. Đáng tiếc tai họa bất ngờ, năm thứ hai ra ngoài ý muốn của hắn, một chân tàn phế. Ngũ quan bất chính, khó có thể làm quan, huống hồ tứ chi không trọn vẹn, từ nay về sau cùng con đường làm quan vô duyên. Tạ Lộ Thiền kích phẫn thành cuồng, phát nửa năm điên khùng, mới xem như dần khôi phục bình thường, từ đó ý khí sa sút, chưa gượng dậy nổi, lại không đụng tới sách vở. Thẳng đến ba năm sau, tiểu muội khuyên giải xuống, hắn mới một lần nữa phấn chấn tinh thần, mà còn đam mê lên yêu thích từ nhỏ, lại bởi vì phụ thân buộc đọc sách mà buông tha yêu thích: Hội họa. Vì học vẽ, hắn bán sạch tổ trạch, chuyển đến biên thành (ngoại ô), tiêu tiền đầu danh sư, học hội họa, từ đấy ký thác tinh thần, một lòng một dạ, quả thực thành một họa si. Hôm nay họa phong đã thành, bắt đầu nhận đến một số người thưởng thức. Hắn mặc dù không biết người mua là ai, nhưng người ta cách một đoạn thời gian luôn luôn đến cửa mua tranh. Dựa vào thu nhập bán tranh, hắn lại có thể đảm bảo cơm áo mình và muội muội không lo, không còn là phế nhân vô dụng, Tạ Lộ Thiền rất vui vẻ. Những năm gần đây hắn hoặc là dốc lòng vẽ tranh, hoặc là cùng năm ba cái hảo hữu tri giao uống rượu mua vui, qua ngày cũng ỉà tiêu dao khoái hoạt. Hắn lại không biết, mấy vị bằng hữu được hắn coi là tri kỷ này, chỉ là bởi vì gia cảnh còn không bằng hắn, vì lợi dụng hưởng rượu thịt của hắn, kinh tế túng quẩn thì lại từ chỗ hắn mượn chút tiền tài sử dụng, lúc này mới như mồi nhặng trực thối, xúm lại đến bên cạnh hắn, a dua nịnh hót, chọc hắn vui vẻ. “Đến đến đến, các vị thưởng thức, xem bức cổ mai lan hoa đồ này như thế nào. Ô hay! Không nên dùng tay!”. Tạ Lộ Thiền gạt tay Mộ Dung Tiếu Ngọc, dương dương đắc ý nói: “Bức tranh này đã có người đặt mua trước. Tay ngươi đều chưa lau, làm bẩn đền được sao?”. Mã gia vội góp vui nói: “Phải không? Lộ Thiền huynh, bức tranh này của ngươi, bán bao nhiêu tiền?”. Tạ Lộ Thiền ra vẻ thong dong, lại ần ần mang theo chút đắc ý không che giấu được: “Bức này của ta, thải phong, cấu tư, uấn nhường, dụng bút, toàn bộ hoàn thành dùng hai tháng thời gian. Nếu là ít hơn ba mươi xâu, ta chịu xuất thủ sao? Được, được rồi, không nói cái này, nhìn xem họa ý thế nào”. “Khó được, khó được, thật sự khó được”. Vài tên hồ bằng cẩu hữu giả ý tán thướng tụ lại. Mã gia quệt quệt mồm uống ba hóp rượu, tán thưởng lên: “Diệu nha, thật sự là diệu nha. Cổ mai một gốc, hoa mai vài điểm, chim nhỏ đậu trên cành. Vài nhánh u lan, uyển chuyển thướt tha, tán điểm tại kỳ thạch bên cạnh. Cả họa diện cổ nhã, thanh u, kỳ tiễu. Vận bút ưu nhã tự nhiên, nhàn thục sinh động, thật là tác phẩm xuất sắc hiếm có”. “Đúng vậy đúng vậy. Lộ Thiền huynh, tiểu đệ hâm mộ. Lộ Thiền huynh còn trẻ, tại đạo hội họa thì coi như có tạo nghệ như vậy, đợi một thời gian, thành tựu nhất đại họa tông? Ai da ai da, đến lúc đó, ngươi cũng không nên quên các huynh đệ hôm nay”. Mấy người ngươi một lời ta một câu, lừa đến Tạ Lộ Thiền mặt mày hớn hở, cực kỳ đắc ý. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một thanh âm: “Xin hỏi, nơi này là Tạ gia? Tạ Lộ Thiền Tạ công tử ở đây?”. *** “Lừa đảo! Một nữ tặc lừa đảo giả danh!”. Cho dù là một người bình thường, sao có thể lại tiếp nhận một nữ nhân hành vi không chịu nổi như thế qua cửa? Hắn biết chi tiết của ta, hắn biết tất cả ta từng làm, một khi gặp ta, hắn làm sao có thể tiếp nhận ta? Mặc dù hắn hôm nay không đề cập tới, ngày sau làm vợ chồng, ta trước mặt hắn làm sao còn ngẩng đầu lên được? Ta dựa vào cái gì giúp chồng dạy con, làm một gia chủ phụ? Hắn sẽ tiếp nhận ta sao, bởi vì đồng tình? Ta sẽ yêu mến hắn sao, bởi vì cảm kích? “Không được, không được, không được. Càng đi về phía trước, nội tâm Tạ Vũ Phi càng là sợ hãi. Nếu đó không phải nhà nàng tuyệt không thể vứt bỏ, chỗ đó có thân nhân nàng tuyệt không thể vứt bỏ, nàng đã sớm xoay người bỏ trốn mất dạng, chạy trốn tới chân trời góc biển, vĩnh viễn cũng không muốn quay về. Nàng không nghĩ như vậy, nàng cũng không muốn như vậy, nhưng nàng không có đường có thể đi, thật không đường có thể đi. Nàng nước mắt vòng quanh, lại quật cường không chịu chảy xuống. Lúc năm tuổi, nàng vẫn là một tiểu nha đầu không rành thế sự, khờ dại hoạt bát. Trong lòng nàng ca ca còn là kiêu ngạo. Nàng mỗi lần đi ra ngoài, nghe được quê nhà ca ngợi nhiều nhất chính là cho ca ca nàng, bởi vì ca ca nàng mười lăm tuổi khảo được tủ tài, mọi người đều nói hắn là sao Văn Khúc hạ phàm, tương lai chú định phải làm quan to, cho nên ngay cả tỷ muội ở quê cũng không dám khi dễ nàng. Nàng một mực vì Tạ gia xuất ra nhân vật như vậy kiêu ngạo cùng tự hào. Tuy khi đó nàng còn nhỏ, nhưng nàng nhớ rành mạch chuyện không may ngày đó. Nàng hướng mẫu thân đòi một văn tiền, mua đồ chơi làm bằng đường, cùng bọn bạn trên đường chạy, chơi đùa, sau đó một cỗ xe ngựa rất xa hoa phi nhanh xông đến. Nàng bị dọa ngây người, căn bản không biết né tránh, sau đó ca ca xông đến, lập tức đem nàng đẩy ra. Bánh xe chẹt qua đùi ca ca, nàng đến bây giờ cũng còn nhớ rõ ca ca cực đau đớn hét thảm một tiếng. Đó là một cỗ xe của công khanh nhà giàu có, bồi thường vài xâu là xong chuyện. Ca ca chân tàn phế, sao Văn Khúc rơi rụng, vốn chú định tiền đồ huy hoàng cẩm tủ, bỗng chốc tử biến đến ảm đạm vô quang. Ca ca buồn giận thành cuồng, những ngày kia thần chí hoảng hốt. Tất cả mọi người đều cho là hắn cả đời cũng sẽ không tỉnh lại, từ đấy biến thành một người điên. Vốn cũng bởi vì phụ thân qua đời mẫu thân không vui, bởi vì ca ca sinh bệnh, khi bệnh tình ca ca lúc vừa mới chuyển biến tốt, mẫu thân gượng chống đờ bệnh thân thể lo liệu cái nhà này mới buông tay chết, theo. Phụ thân mà đi. Nếu không phải trong nhà lúc ấy còn có hai lão gia nhân trang thành tận tụy, nàng thật không biết cái nhà này làm sao mà qua được. ít năm sau, nàng trưởng thành. ít năm sau, ca ca đam mê hội họa, mặc dù có nàng cổ vũ cùng duy trì, lại bởi vì học không chỗ nào thành, mà trong nhà dần dần nghèo đi, ca ca tính tình ngày càng nóng nảy, bệnh cũ có dấu hiệu tái phát. ít năm sau, hai vị gia nhân già không thể không rời nhà nàng, chính mình đi kiếm ăn. Bệnh lâu trước giường không hiếu tử, huống chi là một gia nhân. Người ta đối với Tạ gia nàng đã hết lòng hết dạ, trong lòng nàng chỉ có cảm kích, lại không có nửa điểm oán trách. Lúc này, nàng quen Phi Phi, quen mẫu thân Phi Phi, một nữ tặc đã từng tung hoành Giang Nam, phong quang một thời thậm chí có thể ra vào vương hầu phủ đệ, cùng sử tương ngàn vàng, cáo mệnh phu nhân thân mật tiếp xúc, hôm nay đã rửa tay hoàn lương, cam tại bình đạm, một cao thủ Phong môn. Thế là, nàng bắt đầu dùng bả vai yếu đuối trẻ con của nàng, chống đờ nhà nàng lên. Người ta nói, huynh trưởng như cha, nàng lại là ấu muội như mẹ. Nàng không chính thức bái sư nhập môn, mà dựa vào thiên tư thông minh, dựa vào mẫu thân Nam Phi Phi học được trá thuật, thiên thuật vặt vãnh, trở thành đại nữ phi tặc mới. Nàng không cần trộm, cũng không cần đoạt, chỉ bằng một khối đầu não thông minh, tuổi còn nhỏ, liền đem rất nhiều người trưởng thành thấy lợi tối mắt lừa đến đầu óc choáng váng. Tranh ca ca nàng rốt cuộc “Có người thưởng thức”, gia cảnh Tạ gia bắt đầu chuyển biến tốt đẹp. Nàng rất hài lòng, trong lòng nàng duy nhất tiếc nuối, đại khái chính là phụ thân đem nàng tử nhỏ gả cho gia đình hạ lạc bất minh, chuyện này làm cho nàng giữa các tiểu tỷ muội trở thành trò cười. Giờ đây, hắn rốt cuộc đã tới, nhưng... “Hắn sẽ thích ta sao? Sẽ không!”. Trong lòng Hưng tự, hắn và vị Bành cô nương kia nói chuyện, một mực ghi tạc thật sâu trong lòng nàng. Nàng cũng gạt người, nhưng sẽ không gạt người thân cận nhất của mình. Nói cho người thân cận nhất, vậy nhất định là lời nói thật. Huống chi hắn chỉ cần thấy mình, lập tức sẽ biết thân phận mình. Ai sẽ tiếp nhận một nữ lừa đảo? Làm thiếp cũng không xứng, còn vọng tưởng làm thê của một vị sinh đồ lão gia rất thể diện? “Tỷ?”. Hai người đến trước cửa viện, thấy nàng một bộ dạng mê mê trừng trừng, Nam Phi Phi không khỏi có chút bận tâm. “Hả?”. Tạ Vũ Phi tỉnh táo lại, vội vàng nháy mắt mấy cái, chớp đi nước mắt trong mắt, miễn cường dựng dậy cá tính kiên cường, đuổi đi không yên cùng sợ hãi trong lòng nàng: “Nhiều năm như vậy, không có ngươi, ta còn không phải một người chống đờ đến giờ? Ta thà rằng cả đời không lấy chồng, cũng không cho phép bất luận kẻ nào phía hủy tất cả ta bảo vệ nhiều năm qua! Ngươi có thể xem thường ta, ta chính mình không thể nhìn không nổi chính mình, ta làm sao phải sợ ngươi? Ta mới không sợ ngươi!”. Tạ Vũ Phi cắn răng, giống như một vị chiến sĩ đạp nhập sa trường, kiên quyết nói: “Đi!”. Cẩm Y Dạ Hành Tác giả: Nguyệt Quan