Cẩm Y Dạ Hành
Chương 128 : Dĩ Bĩ Chi Mâu
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: ram76 --- 4vn.eu
“Như vậy sao? Đi, vào trong sảnh nói”.
La Thiêm sự thân thiết vỗ vỗ bả vai hắn, tay áo phất nhẹ, bước vào trước, phong độ nhẹ nhàng, quả nhiên là người khiêm tốn, ôn lương như ngọc. Tiêu Thiên Nguyệt ôn thuần theo sát sau hắn.
Trong sảnh đang đun trà. Giờ đây tuy công nghệ chế trà cải tiến không ngừng, lá trà có thể ngâm trực tiếp vào nước mùi vị đều là thượng phẩm xuất sắc, nhưng La Thiêm sự vẫn yêu thích dùng công nghệ chế trà truyền thống nhất tạo lá trà, dùng phương thức nấu ra sản phẩm sử dụng.
Sách trong sảnh bày biện mười phần đơn giản, trên thư án bày biện văn phòng tứ bảo, nhưng không thấy công văn chồng chờ làm. Trên tường treo một bức họa quyển rộng bốn xích cao một xích rười, bức họa quyển sắc thái tươi tắn. La Thiêm sự vào sảnh, theo thói quen lấy khăn tay trắng nõn làm từ vải bông Tùng Giang tốt nhất chế thành, đi qua nhẹ nhàng lau bức họa quyển.
Đây là bảo bối của hắn, mỗi ngày hắn đều muốn tiêu tốn rất nhiều thời gian tại đây bức họa này, tỉ mỉ lau, không để nó nhiễm một tia bụi bặm.
Bức họa này vẽ tràng diện đương kim hoàng để mỗi lần đi tuần. Trên tấm họa không nhìn thấy hoàng đế, nhưng vị trí giữa tấm họa là cái lọng màu vàng, tất nhiên phía dưới chính là thiên tử. Bên cạnh là vài Giáo úy cẩm y đầu đội mũ quan lông ngỗng, đeo Tú Xuân đao, Phi ngư phục, bên ngoài Cẩm y vệ Thiên vũ tướng quân là tiểu kỳ thiết khôi, người khoác hộ giáp màu vàng, lưng đeo kim bài cung cấm, cầm trong tay kim qua phủ việt.
La Thiêm sự xem đến ngấn người mê mần, suy nghĩ cũng đắm chìm trong đó, thần tình trên mặt từ từ biến ảo, hoặc vui hoặc buồn, khó nói lên lời. Tiêu Thiên Nguyệt lẳng lặng đứng một bên, hắn hiểu rõ, người cẩm y cười ngựa trắng mũ lông ngỗng chính là phụ thân La Thiêm sự.
“Khi đó, cha ta còn là một tiểu giáo của Nghi Loan ti. Gần ba mươi năm, triều đình mưa gió, cẩm y vệ lên lên xuống xuống, trước sau vài nhiệm kỳ cầm y vệ Chỉ huy sứ đều thân gặp bất trắc, cho đến hôm nay Cầm y vệ ta quyền hành mất hết, chỉ còn là thùng rỗng kêu to, ài.
Trong phòng nhất thời lặng xuống, bởi vì một bức họa này, suy nghĩ hai người đều giống như đắm chìm trong hồi ức.
Hồng Vũ nguyên niên, Ngự tiền cũng vệ ti cải chế Nghi Loan ti, chấp chưởng lễ nghi cung đình, hoàng đế từ giao miếu, xuất tuần, yến hội và cúng bái cung đình các sự vụ. Từ thời gian đó, rất nhiều thị vệ trung thành trong Nghi Loan ti liền nguyên một đám bốc hơi khỏi nhân gian.
Một vài tiểu lâu la trong Nghi Loan ti nho nhỏ, vô luận sinh tử đi ở, các cao quan ngoại đình sao lại để ý. Từ đó trở đi, bọn thị vệ Nghi Loan ti tiêu thất này liền đi lên một con đường gian khổ. Có kẻ đi xa đến Mạc Bắc, trở thành một thương hành thảo nguyên, một tên dân chăn nuôi, ở cái địa phương gian khổ kia cắm rễ xuống, vì Đại Minh sưu tập quân tình.
Người Mông cổ. Có kẻ trở thành nô bộc trong gia đình đại thần triều đình, giám sát nhất cử nhất động của bọn họ, đề phòng bọn họ cùng kẻ thù bên ngoài cấu kết hoặc tham ô hủ bại...
Cầm y vệ là một thanh lợi kiếm trong tay hoàng đế, chuôi kiếm này giết chóc nặng nề, liền bị người trong thiên hạ thóa mạ, không có ai đi truy cứu chủ nhân chính thức khống chế thanh kiếm này. Người người mắng hắn là ưng khuyển, là bại hoại kỷ cương, hung khí tiêu diệt lương đống triều đình. Có lẽ các quan cao cẩm y vệ vì dục vọng riêng của bản thân, vì đón ý nói hùa ý bề trên, chế tạo qua vô số oan sai án giả, nhưng không thể không nói là, trong cái đám ‘bại hoại’ này, cxung có một đám thần tử trang tâm với Đại Minh. Bọn họ hy sinh tất cả của chính mình, trà giá cả đời này, bọn họ chỉ là trang tâm chấp hành sứ mạng hoàng đế giao cho bọn họ.
Chống đờ đội ngũ bí mật này, ngay từ đầu chính là do phụ thân La Khắc Địch nắm giữ, mỗi một thành viên đều là phụ thân hắn tự tay chọn lựa. Vô số năm tháng quá khứ trôi qua, cẩm y vệ đã từng hiển hách một thời giờ đây minh tồn thực vong, nhưng mà đối với lực lượng bí mật này, hai cha con La gia một mực tận sức duy trì, cho dù là tại lúc cẩm y vệ khó khăn nhất, bọn họ đều kiệt lực cam đoan cung cấp kinh phí cho đội ngũ bí mật này.
Đảm nhận cầm y vệ Chỉ huy sứ đầu tiên Mao Tương, nguyên là Thiên hộ quản quân, tích công thăng chức làm Thân quân chỉ huy Thiêm sự. Đi theo Chu Nguyên Chương định Trung Nguyên, lên Chỉ huy sứ. Đẳng Châu Đoạn Sĩ Hùng tạo phản, Mao Tương lãnh binh bình định. Sau lại vâng mệnh đến Chiết Đông đánh Oa khấu, công tích rất nhiều, tích lũy công lao thăng chức làm Đô đốc Thiêm sự, tiện đà chấp chưởng cẩm y vệ, trông coi nhà ngục. Thụ mệnh vua, một tay đạo diễn án Hồ Duy Dung mưu phản, về sau làm nhiều người tức giận, lại bị Chu Nguyên Chương đẩy đi chém đầu, chịu tội thay Hồ Duy Dung.
Chỉ huy sứ thứ hai Tưởng Hiến, cùng người anh em tiền nhiệm hắn có kết cuộc giống nhau. Dưới sự dạy bảo ân cần của hoàng đế bệ hạ, một tay bày ra án mưu phản của Lam Ngọc, đem Đại tướng quân chiến công hiển hách thành ngang ngược kiêu ngạo cuồng vọng tru sát, bị Chu lão lòng dạ hiểm ác một ly rượu độc thu phục.
Bởi vì hai nhiệm kỳ Chỉ huy sứ đều chết như vậy, chưa nói đến cái gì giao tiếp bình thường, cho nên Chỉ huy sứ kế nhiệm căn bản đã quên một phần này của cẩm y vệ, nhiều năm qua những người này vẫn tiềm phục bí mật tại ở bên ngoài mà hết hy vọng, nhưng Chỉ huy Thiêm sự La Khắc Địch không quên, hắn tiếp nhận quan chức của phụ thân, cũng đồng thời tiếp nhận cái lực lượng bí mật này.
Tâm tình nhớ lại chỉ là một cái nháy mắt, ánh mắt của hắn liền lợi hại trở lại, giống như hai thanh bảo kiếm rời vỏ. Hắn trở lại ngồi xuống nói: “Dương Húc này lại dính dáng cái gì, ngươi nói đi”.
Tiêu Thiên Nguyệt vội vàng nói: “Vâng. Thuộc hạ phụng mệnh một mực đi theo hắn, trên đường đi qua trang đô Phượng Dương...
Tiêu Thiên Nguyệt đem Hạ Tầm một đường về nam gặp các sự việc, cho đến chuyện tối hôm qua phát sinh “Chó gà không tha” nói một lần. La Khắc Địch lẳng lặng nghe, vuốt vuốt cằm: “Người này tự có tính toán với người, xem ra hắn cũng nhìn ra được, Tề vương mà đổ, hắn cũng chạy không được. Người này, rất có đầu óc”.
Hắn hít vào một hơi, đứng dậy, chắp tay tại trong sảnh nhẹ nhàng tản bộ nói: “Theo tin tức Chu Động truyền về, người này cùng cái chết của Phùng Tây Huy, Trương Thập Tam, Lưu Húc có quan hệ trọng đại, theo cơ hội về quê thành thân lần này, thoát ly trường phong ba này ở Thanh Châu xem ra cũng là như thế. Tuy An Lập Đồng đã nói có hung thủ chính mình nhận tội, bản quan trong lòng vẫn còn nghi vẩn”.
Trầm mặc một lát, hắn lại nói: “Nhưng mà, ngược lại cũng không có quan hệ gì. Nếu những sự tình này thật sự là hắn làm, ta lại là càng muốn dùng hắn. Ta muốn dùng hắn, hắn trốn cũng là trốn không thoát”.
Hắn xoay người lại, nhìn Tiêu Thiên Nguyệt nói: “Cẩm y vệ ta vô số huynh đệ vì triều đình trang thành đến chết. Hôm nay Thánh Thượng đao thương nhập kho, cẩm y vệ không huy hoàng nữa, bên trong chiếu ngục, hôm nay là con chuột già gặp nạn. Cẩm y vệ ta trên dưới, lại thành tiểu nhân vật đối với bất luận vương hầu đại thần gì đều phải khom lưng cúi đầu. Những kẻ kia nhiều năm qua được an bài tại địa phương xa xôi, cả ngày mệnh thấp thỏm bận rộn bôn ba bí mật điệp báo đến cả chút tiền mua cháo nuôi cả nhà đều muốn không nổi nữa”.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, lại nói: “Chúng ta bị ném bỏ, bị quên lãng, kết cuộc đối với chúng ta vốn không nên là loại như thế này! Việc Thanh Châu, tuy bọn người Phùng Tây Huy gặp rủi ro, Dương Húc lại chạy tới Giang Nam, may mắn là bọn họ vẫn đem một bước cuối cùng hoàn thành. Kể tiếp, bản quan phải chờ cơ hội hướng tới triều đình góp lời. Chỉ là... Nay bề trên đối với hoàng tử tin đến mù quáng, nếu như bản quan hướng hoàng thượng góp lời, tất sẽ dùng tội ly gián xử nặng. Kẻ có thể nhờ cậy, chỉ có hoàng thái tôn. Mà hoàng thái tôn hiện tại còn chưa nắm quyền, cho nên, cơ hội còn phải chờ”.
Tiêu Thiên Nguyệt nói: “Vâng. Dương Húc kia làm sao bây giờ?”.
La Thiêm sự nói: “Người này không ngu, một chút cũng không ngu. Hắn không phải loại mãng phu huyết khí nhất thời bốc lên mà làm việc. Không cần lo cho hắn, trước mắt, chỉ phụ trách bàng quan xem xét. Ta tin tưởng, hắn nhất định có biện pháp của mình”.
Nói đến đây, nước đã sôi rồi, La Thiêm sự ưu nhã nhấc siêu lên, lẳng lẳng rót nước vào trong chén.
Người tựa như chén trà trước mặt, nước là sôi, tâm là tình. Một kỷ, một bình, một người, rót ít chậm rãi dùng, bất luận trần thế phù hoa, giống như hơi nước không ngừng bốc lên trước mắt, mờ mịt, lượn lờ, phiêu tán.
“Tất cả những gì người này làm, đều có mưu rồi mới động tâm cơ, tựa như ta lúc còn trẻ. Mặc dù bỗng nhiên gặp phải chuyện không thể đoán trước, hắn cũng rất nhanh trí. Đây là một khối ngọc thô, rất có tiềm lực bồi dường”.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Thiên Nguyệt lộ ra một chút vẻ bất bình. La Thiêm sự không ngẩng đầu, lại cũng thấy được vẻ mặt hắn, ha ha cười nói: “Ngươi không cần phải không phục. Thanh châu cũng được, Bắc Bình cũng được, người này không phải dựa vào vận khí, dựa vào vận khí mà nói, hắn sớm không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. Người này làm người hạ thấp, vui buồn không lộ ra, chỉ là hắn tính tình tự chủ, không.
Giống như cờ trong gió thổi vẫy không ngừng, trong nước ấn hồ lô không chìm, thế nào cũng trầm tình không được. Điểm này, cũng rất giống ta”.
Tiêu Thiên Nguyệt trong mắt lóe lên một tia đố kỵ, nói: “Nhưng ta thấy lần này, hắn phi thường xốc nổi”.
La Thiệm sự nhàn nhạt nói: “Cho nên, hắn còn cần ma luyện. Không có người nào từ nhỏ là anh tài ngút trời. Nói lại, hạ thấp cũng không phải năng lực kém, hạ thấp tiền vốn chính là tùy thời có năng lực cao điệu. Xem tiếp đi, xem hắn giải quyết chuyện này như thế nào. Nếu như một khi hắn thật không chống đờ được, ta lại ra mặt giúp hắn một phen. Người này, ta là rất cần loại người này”.
Trà pha tốt, nhưng La thiêm sự không uống, mà là đem nó nhẹ nhàng đặt trước mặt Tiêu Thiên Nguyệt, sau đó vén vạt áo đứng dậy, thản nhiên mà đi, chỉ để lại cho người ta thưởng thức bóng lưng vô cùng ưu nhã.
***
Mười tám lá đơn kiện đệ lên, Hạ Tầm đang chỉ huy xây dựng gia môn lập tức nhận lệnh bắt của nha môn, nha sai hộ tống chạy tới phủ nha. Bên ngoài phủ nha đã sớm đầy ắp người, chạy đến xem thẩm án chủ yếu là tộc nhân Dương thị, nhưng mà cũng có rất nhiều người họ khác của trấn.
Hạ Tầm một bộ áo xanh, ngang nhiên lên công đường. Tri huyện Giang Ninh Ngô Vạn Lý vỗ Kinh đường mộc quát: “Điêu dân to gan, thấy bản quan vì sao không quỳ?”.
Hạ Tầm vái một cái thật dài, cao giọng nói: “Học sinh Dương Húc, Thanh Châu sinh đồ, có công danh trên người, dựa vào luật lệ Đại Minh ta, gặp quan miễn quỳ”.
Dưới công đường lập tức một mảng xao động. Tộc nhân Dương thị đúng là không biết hắn lại khảo trúng công danh. Dương Vũ lông mày có chút cau lại, thầm nghĩ: “May mắn ta nắm được thóp hắn, nếu không chỉ bằng thân phận của hắn, cũng không dễ thu thập hắn”.
Tri huyện Giang Ninh nghe xong sắc mặt lập tức hòa hoãn xuống, trong công danh là có ý gì? Trong công danh ngay cả làm quan cũng có cơ hội. Hôm nay một cái sinh đồ nho nhỏ, ngươi biết hắn ngày mai có thể trúng cả hai bảng tiến sĩ hay không? Đây là đồng liêu tiềm tàng của chính mình, thậm chí có cơ hội trở thành quan trên mình. Tất cả mọi người đều là người đọc sách, tất cả có thể nhấc lên chút ít quan hệ hỗn loạn, chuyện công tự nhiên cần lo liệu, nhưng lại không cần kết thêm vào hiềm khích.
Vì thể, Ngô tri huyện vẻ mặt ôn hòa nói: “Đã là sinh đồ, ngươi không phải quỳ, đứng sang một bên”.
“Tạ đại nhân!”. Hạ Tầm ngang nhiên đi đến một bên, khí định thần nhàn dừng lại.
Ngô tri huyện lúc này cũng không đập Kinh đường mộc, chỉ hỏi: “Dương sinh đồ, giờ đây huynh đệ bản gia ngươi mười tám nhà, tố cáo ngươi giết chín đầu trâu, có việc này không?”.
Hạ Tầm liếc Dương Vũ một cái, trong nội tâm cười lạnh: “Một đám nhà quê sáu trăm năm trước, cùng ta đấu pháp?”.
Hắn chắp tay một cái, trấn tình tự nhiên hỏi lại: “Học sinh thỉnh giáo lão đại nhân, luật pháp cùng điều lệ, nếu có mâu thuẫn, điều gì là quan trọng?”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Truyện khác cùng thể loại
352 chương
249 chương
608 chương
25 chương