Cẩm y chi hạ

Chương 139 : Ngoại truyện fanfic: phần 1

Lục Dịch vào trong chiếu ngục cũng đã một năm, đối với Kim Hạ mà nói là khoảng thời gian gian nan. Chẳng biết từ lúc nào, nàng có thói quen hầu hạ bên cạnh Lục Dịch, không phải phát sầu vì tìm kiếm manh mối không ra, không phải lo lắng liệu chính mình có khi nào phải hy sinh vì công sự bất cứ khi nào hay không, mà mỗi thời khắc lúc này...đều là nhớ đến một người. Một năm trôi qua, đối với Lục Dịch mà nói giống như là dày vò bản thân. Không biết từ khi nào, hắn có thói quen để một bàn tay ai đó lôi kéo mình, thói quen có một người mỗi ngày vui vẻ mà ồn ào bên tai gọi "Đại nhân", thói quen giúp một người che chắn mọi phong ba bão táp, thói quen phải đối với một người mà dịu dàng ôn nhu. Năm đó, Kim Hạ gặp phải cảnh nợ nần lương bổng. Kim Hạ trước đó vì muốn gặp mặt Lục Dịch mà dùng hết toàn bộ ngân lượng của mình, bởi vì nàng sợ đại nhân của nàng không chịu nổi gian khổ trong chiếu ngục, liền tìm Dương Nhạc cùng các huynh đệ ở Lục Phiến Môn vay tiền, không có việc gì thì nàng lại chạy đi mời Cẩm Y Vệ canh giữ chiếu ngục cũng là cấp dưới trước kia của Lục Dịch ăn cơm, mỗi lần như thế lại tiêu hết tiền của mình, chỉ vì muốn nói với bọn họ để ý Lục Dịch, đối với Lục Dịch tốt một chút. Vì để trả nợ, Kim Hạ liều mạng bắt lấy cơ hội tra án, làm nhiều việc để kiếm thêm tiền thù lao, cũng chính là muốn để cho chính mình bận bịu một chút. Bởi vì mỗi khi nàng nhàn rỗi, nàng liền nhớ tới người đó. Năm đó cũng là một năm cô độc nhất với Lục Dịch. Lục Dịch tuy ở trong chiếu ngục, nhưng dù sao cũng có thế lực của Cẩm Y Vệ, huống hồ hắn lại có danh xưng Lục Diêm Vương. Tục xưa có câu:"Diêm Vương sao lại sợ Diêm Vương điện". Ở trong chiếu ngục, hắn không bao giờ thiếu thốn thứ gì, cả giấy, bút mực đều là đồ dùng trước kia của mình, mặc dù thân mang y phục tù nhân, nhưng vải vóc cũng là vải tốt nhất. Thậm chí phòng giam lớn cũng là để cho hắn luyện kiếm, đồ ăn trong tù cũng là do đầu bếp làm mang đến... Chỉ là, hắn không thể ra khỏi chiếu ngục, không thể nhìn thấy người mà ngày ngày nhớ đến. Chiếu ngục không thể phá vỡ quy luật, không có thánh chỉ, không thể ra khỏi cổng chiếu ngục, không được truyền tin ra ngoài. Hắn tự mình vẽ không biết bao nhiêu chân dung của Kim Hạ, viết bao nhiêu phong thư cho nàng, cuối cùng chỉ đành tự tay mình thiêu hủy nó mà thôi. Nhìn ra ngoài cửa sổ của phòng giam để lộ bầu trời, đầu óc của hắn đều hiện lên hình ảnh nụ cười của nàng. Không biết nha đầu kia đang làm gì....Cũng đang nhớ tới ta sao... Ba năm của bọn họ (phần 2) Lục Dịch vào trong chiếu ngục đã là năm thứ hai, là một năm những hy vọng. Năm này, Kim Hạ bởi vì có năng lực phá án , phá vỡ quy định được đề bạt lên làm nữ bổ đầu duy nhất của Lục Phiến Môn. Khi đó, Kim Hạ rốt cuộc cũng trả được hết nợ nần nhờ vào việc khổ cực tra án kiếm tiền thù lao và vẫn còn dư chút ít. Kim Hạ thường ngày vẫn hay thăm hỏi mấy vị đại ca Cẩm Y Vệ về tình hình của Lục Dịch, biết chàng trong chiếu ngục không chịu thiệt thòi, cũng thoáng an tâm. Chỉ có một điều mà nàng luôn lo lắng, đại nhân của mình từ trước vẫn luôn trưng ra bộ mặt Diêm Vương, sau khi gặp gỡ chính mình thì mới tươi cười lên một chút. Bây giờ lại ở trong chiếu ngục, người bên trong toàn là "Cọc gỗ khó chịu", đại nhân nhà mình từ nhỏ cô độc, bây giờ lại mang cảm giác buồn bực. Sau này ra ngoài lại trưng bộ mặt này thì phải biết làm sao. Chiếu ngục canh quản rất nghiêm ngặt, không cho phép mang thức ăn cùng thư từ vào trong, nhiều nhất cũng chỉ cho phép người nhà mang quần áo vào trong. Kim Hạ suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc nghĩ tới một cách truyền tin cho Lục Dịch. Nàng từ trong kinh thành tìm thấy một tiệm hàng thêu có tiếng nhất xin thỉnh giáo, khổ sở luyện tập, nàng muốn đem lời muốn nói thêu lên y phục cho đại nhân. Kim Hạ từ nhỏ đều đi theo sư phụ học tập truy tung tích, bắt trộm, làm sao có thể làm được việc thủ công tinh tế này dễ dàng. Nàng còn nhớ rõ năm đó, đưa cho Lục Dịch chiếc khăn tay thêu tên mình, vật đó khiến nàng phải thức nhiều đêm, thêu xong lại vứt, vứt đi vứt lại nhiều lần cuối cùng mới thành một chữ "Hạ" hoàn chỉnh. Lúc đưa cho Lục Dịch, chàng còn từng ghét bỏ chính mình, nhưng trông lòng ngài ấy vẫn trân trọng nó, chưa từng rời thân. Kim Hạ có thời gian liền đến tiệm hàng thêu, ban đêm nương nhờ ánh trăng mà lặng lẽ luyện tập, tay cũng không biết đâm bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng làm được cái dáng dấp cụ thể... Vì để tránh hiềm nghi nơi chiếu ngục khám xét, Kim Hạ ban đầu chỉ dùng mặt trong của xiêm áo trong để thêu lên lời muốn nói, bên ngoài nhìn không ra, sau một thời gian nữa, tiết trời lạnh dần có thể mang vào chút đệm chăn, liền đem lời muốn nói chuyển thành hoa văn thêu lên đó, cũng sẽ không ai phát hiện. Lúc đầu, Kim Hạ thêu hai chữ "Kinh lịch" hai chữ này là danh xưng mà lần đầu tiên nàng gặp hắn. Sau này, nàng đều thông qua hoa văn mà thêu lên lời mà nàng muốn nói, chắc hẳn chàng sẽ hiểu. Lúc hoa đào nở rộ, nàng sẽ thêu lên hoa đào. Năm đó ở Dương Châu bên quán nhỏ ven đường, bọn họ ngồi dưới tán cây hoa đào ăn mỳ sủi cảo, nàng vì đại nhân mà nhẹ nhàng bắt lấy cánh hoa đào sắp rơi xuống bát mỳ của đại nhân, ngài ấy khi đó có thể nghĩ rằng mình quản việc không đâu, chỉ có nàng biết, khi đó nhịp tim nàng đập nhanh như thế nào. Thượng nguyên tết hoa đăng sắp tới, nàng lại thêu một ít hoa sen lên đó. Ở Dương Châu, đại nhân tặng nàng một chiếc đèn hoa sen, còn đưa ước nguyện của mình cho nàng ước, vậy mà nàng đem tâm nguyện thứ hai ước cho hắn. Tiết trời đầy lá phong thì nàng sẽ thêu một chút lá phong, Nhớ đến Phong Lâm Ao, nơi đó bọn họ cùng nhau vào sinh ra tử, cũng là nơi xác định tình cảm của đời mình. Nàng nhớ đến những hồi ức quan trọng nhất trong đời họ, dùng hoa văn thêu cho hắn xem, bởi vì nàng biết, lúc chàng nhìn thấy, có thể xác định rõ tâm ý của nàng, cũng hiểu được cuộc sống của nàng bên ngoài như thế nào... Trâm hoa, đàn Không, cây trâm cài con cá hay phi ngư (cá biết bay), nàng đều học được và thêu cho hắn xem. Nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thêu những thứ như chim uyên ương hay sen tịnh đế (tình vợ chồng mặn nồng), chỉ là mỗi lần ngoài thêu hoa văn ra lại thêu thêm ba chữ Ta đợi ngài Trong năm này, Hoàng đế mới cũng đã được đề bạt, Vạn Lịch cùng Trương Cư Chính đại nhân làm phụ tá từng bước lên nhậm chức. Lục Dịch biết cơ hội của mình cũng sắp tới, chỉ là không thể nóng vội, chỉ cần Hoàng đế mới nắm chắc quyền hành, mới có thể dâng sớ giải oan. Lục Dịch nghe được mấy vị huynh đệ Cẩm Y Vệ truyền lại biết được Kim Hạ đã được thăng làm bổ đầu, hắn cũng vì nàng mà vui mừng. Nha đầu đó được thăng lên làm bổ đầu, bổng lộc nhất định tăng lên rất nhiều, khẳng định nàng cực kì vui mừng. Chỉ là hắn có chút mơ hồ lo lắng, Kim Hạ thường ngày tra án, như vậy cũng có chút nguy hiểm, ta thì lại...không thể bảo vệ cho nàng. Sau đó, mấy vị Cẩm Y Vệ đưa cho hắn đệm chăn cùng y phục do người nhà mang tới, ban đầu hắn còn nghi ngờ. Lục gia tam tộc đều bị giết cả, sao còn có người nhà mà mang những thứ này vào trong. Sau đó, hắn nhìn thấy bên trong có hoa văn , hắn lúc này mới mỉm cười. Xem ra nha đầu này, tay nghề tiến triển không ít. Kim Hạ thêu hoa văn vô cùng đơn giản, nhưng hắn có thể hiểu được lời nàng muốn nói. Chính là muốn hắn nhớ lại những hồi ức trân quý nhất của hai người và cũng muốn nói đến tình hình hiện tại của Kim Hạ. Nhưng thật ra, thứ mà Lục Dịch ngắm lâu nhất chính là ba chữ Ta đợi ngài nằm bên trong xiêm áo chỗ ngực áo, Lục Dịch mỗi lần nhớ đến Kim Hạ liền sẽ sờ ngực áo mình. Kim Hạ, ngày đó nhất định sẽ đến, sẽ không xa đâu, tin tưởng ta. Ba năm của bọn họ (phần 3) Lục Dịch vào chiếu ngục đã sang năm thứ ba, bọn họ rốt cuộc xa cách từ lâu nay có thể gặp lại. Năm đó, Kim Hạ cuối cùng cũng nghe được từ một vị Cẩm Y Vệ, nghe nói đại nhân nhờ hắn truyền tin cho mình, hắn bảo: "Sớm thôi, hãy chờ ta!" Thời gian hơn hai năm trôi qua, Kim Hạ đã quen chờ đợi, nhưng sau khi nghe được lời này của hắn, nàng đột nhiên không biết làm sao mà chờ đợi thêm được nữa. Vừa vui mừng vừa ngây ngốc chờ đợi, qua mấy ngày sau, nàng gặp được một người. Nàng vốn tưởng rằng một người cao cao tại thượng kia cùng nàng chỉ là một tiểu bổ đầu, cả đời cũng không có cơ hội gặp nhau. Tại Nội các thủ phụ, Trương Cư Chính đại nhân ngồi ở phủ hướng nàng hỏi: "Ngươi muốn cứu Lục Dịch phải không?" Kim Hạ chưa từng gặp qua Trương thủ phụ (tể tướng), cũng chưa từng nghe Sầm Phúc nói ra giữa Trương thủ phụ và đại nhân có quan hệ như thế nào, nhất thời có chút không dám trả lời. "Ngươi không cần sợ hãi, bản quan mấy ngày trước có gặp qua Lục Dịch, hắn nhờ bản quan đi gặp ngươi một lần. Ta chính là đã nhìn thấy hắn từ nhỏ mà lớn lên, rất ít khi thấy hắn mở miệng như vậy, bản quan đây nhất định tận lực giúp đỡ." Kim Hạ lập tức quỳ xuống: "Kính xin thủ phụ đại nhân vì Lục đại nhân mà giải tội, ty chức đời đời kiếp kiếp cảm kích ân tình của ngài." Trương Cư Chính nói cho Kim Hạ hiểu, nếu muốn Lục Dịch được giải tội, không chỉ phải có chứng cứ, mà còn cần phải có lòng tin tưởng. Thánh thượng vừa mới đăng cơ không lâu, chính là cần thời gian chỉnh đốn cung vua, càng cần phải lựa chọn thời điểm trấn an lòng dân. Hiện tại thì Cẩm Y Vệ đang cần một nhân thủ đắc lực, Lục gia cũng từng có ân với tiên hoàng, chỉ cần tìm thời cơ thích hợp hướng Hoàng thượng bẩm báo oan tình, người này phải lấy được lòng tin tưởng của dân, nhất định sẽ hiệu quả rất nhiều. "Còn lòng dân ra sao, liền cần ngươi suy nghĩ cách. Đông chí sắp tới, Hoàng thượng ở trong cung bày biện yến hội, khi đó hướng hoàng thượng bàn bạc ân điển, là thời điểm thích hợp nhất." Đông chí....Chẵng phải chỉ còn không tới ba tháng nữa... Kim Hạ vừa về đến nhà, đăm chiêu không biết như thế nào làm cho đại nhân có lại được tin tưởng của dân, mặc dù đã lâu không xuất hiện. Vẫn là sư phụ nhắc nhở nàng, ở triều đại nào cũng đều có vạn dân muốn thỉnh nguyện, họ kể lể oan tình hay xin miễn trừ tội chết rất nhiều... Kim Hạ cùng Sầm Phúc tìm trong tập hồ sơ phá án trước kia của Lục Dịch, tìm kiếm khắp nơi cuối cùng cũng tìm được những người được ân xá tội từ những vụ án trước đây, xin bọn họ viết thư biểu tình bày tỏ ân điển cho Lục Dịch, hơn nữa còn có dấu vân tay, gần đến ngày đông chí, họ đã tích góp được rất nhiều thư... Trước đêm đông chí, Kim Hạ một mình đi tới bờ sông, tự mình thả một chiếc đèn hoa đăng xuống sông Kim Hạ chắp tay trước ngực, thành kính cầu khẩn: "Tín nữ biết được, thả đèn hoa đăng ước nguyện thường phải vào ngày đặc biệt trong năm mới ước nguyện được, tín nữ có thể đánh đổi mười năm sau cơ hội ước nguyện để đổi lấy một nguyện vọng duy nhất mà thôi." "Nguyện cho ngày mai, đại nhân được giải tội, bọn ta có thể gặp lại nhau." Kim Hạ bình tĩnh nhìn mặt sông, nhìn vào duy nhất ánh sáng từ chiếc đèn trôi đi thật xa, như muốn mang nguyện vọng của chính mình đến tai thần Phật phương xa. Buổi yến tiệc ngày đông chí, thừa lúc thánh thượng tâm trạng đang vô cùng vui vẻ, Trương Cư Chính nhắc đến hiện tại trong Cẩm Y Vệ không có người nào tin tưởng được, muốn một lần nữa triệu hồi Lục Dịch quay lại cai quan Bắc Trấn phủ tư. Lại đưa ra lý do, cha của Lục Dịch từng cùng tiên hoàng là bạn bè kết nghĩa, lại từng lập không ít công lao, chỉ là sau đó vì một tên tiểu nhân mưu hại, khiến Lục gia suy tàn, bây giờ chính là lúc nên tận dụng người tài, xin thánh thượng vì đó mà giải oan. Trương Cư Chính đưa sổ sách của Lục Dịch dâng lên cho thánh thượng, mấy năm nay Kim Hạ cùng Sầm Phúc đã thu thập rất nhiều chứng cứ, còn cùng với nhiếu thư mà bá tánh viết vì sự tín nhiệm đối với Lục Dịch, tất cả đều đem cho Vạn Lịch. Lúc đó Trương Cư Chính giữ trọng trách to lớn trong triều đình, lời nói của hắn rất ảnh hưởng đến tiên đế, lại đem việc này tấu với biết bao nhiêu đại thần trước mặt, hơn nữa Vạn Lịch cũng xác định rằng Cẩm Y Vệ lúc này cũng bồi dưỡng thế lực chính mình rất nhiều, giờ phút này cũng đành giải tội cho Lục Dịch. Rốt cuộc, Vạn Lịch hoàng đế hạ chỉ đặc xá cho Lục Dịch, lệnh cho phục chức quan, bắt đầu cai quản lại Bắc Trấn phủ tư. Nghe được thánh chỉ của thánh thượng , ở cửa cung chờ tin tức Kim Hạ rốt cuộc sau ba năm lần đầu tiên, nàng vừa cười vừa khóc. Ngày hôm sau, Kim Hạ đứng đợi ở cửa chiếu ngục rất sớm. Không nghĩ tới năm nay trận tuyết đầu mùa nhanh như vậy liền đến rồi, Kim Hạ lại thẳng tắp nhìn chằm chằm cổng chiếu ngục, không bỏ qua một động tĩnh nào. Trước mắt , bông tuyết bay tán loạn, xung quanh đều dần dần nhiễm màu trắng, làm Kim Hạ có chút không rõ là hiện thực hay là cảnh trong mơ. Giấc mộng này, nàng đã từng nhiều lần mơ thấy. Rốt cuộc, chiếu ngục đại môn khai, chàng thiếu niên của nàng, mặc một bộ y phục màu lam, xuất hiện ở trong tầm mắt nàng. Ba năm không gặp, gương mặt quen thuộc này phảng phất chút ôn nhu, bất biến, lại là khí phách hăng hái, vẫn cao cao tại thượng. Kim Hạ nhìn hắn một chút, cho đến hắn giơ tay, giúp chính mình phủi tuyết trên vai, rốt cuộc cũng kiên cường chạy đến ôm hắn. *****Cùng đón chờ những FANFIC tiếp theo nhé. Còn tiếp****