An Nguyệt Lê ngồi trên ghế cạnh giường, áp tay cô lên mặt mình, nước mắt theo gương mặt thấm ướt bàn tay Tưởng Niệm, An Nguyệt Lê nhìn vẻ mặt ngủ say của cô, cả trái tim, đau âm ĩ. Đặt tay cô bên môi khẽ hôn một cái, lại đưa tay sờ trán, gương mặt cô, thì thầm nói: “Sao còn chưa tỉnh? Anh chỉ cần nhìn em một lần, sẽ yên tâm ra đi, em phải sống thật tốt biết không? Giúp anh chăm sóc ba, ba già rồi, anh sợ ba không gánh nổi, còn Tiểu Miểu nữa, em cũng phải trông chừng kĩ cô ấy, đừng để cô ấy làm chuyện dại dột, thật ra, người anh lo lắng nhất chính là em.” An Nguyệt Lê dùng sức hít mũi, nức nở nói: “Em nhất định nhất định phải sống thật tốt, chờ anh về, chờ anh về cưới em, sau đò chúng ta không chia lìa nữa, được không? Anh không quan tâm gì hết, anh chỉ cần chúng ta đều tốt, sau đó sống hạnh phúc, sinh thật nhiều đứa nhỏ đáng yêu, cho nên em phải thật khỏe, coi như là bù đắp cho anh được không?” Trong lúc mơ hồ Tưởng Niệm nghe được giọng nói của An Nguyệt Lê, cô cố gắn muốn mở to mắt, nhưng mí mắt thật nặng, làm sao cũng không nâng lên được, cô chỉ có thể nhẹ nhàng kêu: “Nguyệt Lê, Nguyệt Lê, đừng đi, đừng rời xa em, em rất sợ.” An Nguyệt Lê nghe được tiếng nói nhỏ như muỗi kêu của cô, cả người phút chốc căng cứng, con ngươi bất giác phóng đại gấp bội, trong giọng nói cũng mang theo vui sướng: “Tưởng Niệm! em tỉnh rồi phải không? Em mở to mắt ra nhìn anh, nhìn anh đi.” Tưởng Niệm cảm thấy tay bị cầm đau, liền nhíu mày, nói một tiếng ‘đau’. An Nguyệt Lê biến sắc, nhìn tay, mặt và cổ cô: “Chỗ nào? Đau chỗ nào?” Giọng nói vô cùng vững vàng của hắn vang lên, , làm lòng Tưởng Niệm tê rần, cố hết sức mở to mắt, một tia sáng rọi đau mắt cô: “Đau.” Cô dùng tay còn lại che đi ánh đèn, một chứ lọt ra từ cánh môi khô khốc. An Nguyệt Lê vừa nghe, vội vàng dùng thân thể ngăn ánh sáng kia:”Tưởng Niệm? thế nào? Còn chỗ nào không thoải mái không? Anh đi kêu bác sĩ.” An Nguyệt Lê nhìn gương mặt cô vặn vẹo vì đau đớn, vô cùng khẩn trương. “Anh Nguyệt Lê, đừng đi, ở với em, ở với em.” Tưởng Niệm thấy hắn muốn đi, lập tức nắm bàn tay to của hắn, giọng mang theo tiếng nức nở . An Nguyệt Lê sợ cô lại kích động, liền ngồi trước giường bệnh, khẽ hôn tay cô: “Được, anh không đi, ta ở đây với em.” Hắn không đi, hắn cũng không muốn chạy, nhưng mà… Thân thể Tưởng Niệm còn rất yếu, không có sức chớp mắt, dáng vẻ phờ phạc ỉu xìu khiến An Nguyệt Lê đau lòng, hắn nhẹ nhàng nắm tay cô xoa bóp: “Có chỗ nào không thoải mái không?” Tưởng Niệm nhẹ nhàng mấp máy khóe môi, cười tự giễu, sau đó dùng một ngón tay chỉ nơi ngực: “Nơi này, nơi này rất khó chịu, làm sao bây giờ? Anh Nguyệt Lê, em…” Cô không thể nói tiếp nữa, muốn cô nói thế nào đây? Nói bị cưỡng bức rồi sao? Cô khóc rất đáng thương, nước mắt từ khóe mi rơi xuống gối đầu màu xanh. “Đừng sợ, đừng sợ, sau này có anh đây, nó sẽ không bị tổn thương nữa, sẽ không đau, nó sẽ khỏe thôi.” An Nguyệt Lê cười miễn cưỡng. “Nguyệt Lê, em…bẩn…rồi.” giọng Tưởng Niệm thật nhỏ, như sợ người ta nghe thấy. Nhưng lời của cô tựa như một con dao cắt vào tim An Nguyệt Lê, máu chảy! An Nguyệt Lê càng thêm ra sức nắm tay cô, nước mắt đảo quanh, nói: “Không có, không có, ở trong lòng an hem vẫn hoàn mỹ, trong sạch, mọi chuyện của tối hôm qua hãy để nó qua hết đi, đừng nghĩ nữa biết không?” Tối hôm qua? Tối hôm qua dường như cô thấy anh Nguyệt Lê giết người. Nâng mắt nhìn An Nguyệt Lê, vô cùng khủng hoảng, giọng run rẩy: “Anh…anh giết ông ta?!” Cả người An Nguyệt Lê cứng đờ, trong mắt có chút đau đớn: “Em sẽ khinh thường anh sao? Anh là tội phạm giết người?” Tưởng Niệm ra sức lắc đầu, khóc hô: “Em chỉ cảm thấy không đáng, em không đáng để anh vì em làm như vậy, sau này anh phải làm sao đây? Chị Tiểu Miểu phải làm sao đây? Chú An phải làm sao bây giờ? Em …em phải làm thế nào đây?” Hắn vì cô giết người, nỗi áy náy trong lòng sắp cắn nuốt cô, cô dựa vào cái gì khiến ắn vì mình bỏ mặc sống chết? dựa vào cái gì? An Nguyệt Lê thấy cô có chút mất kiểm soát liền ngồi vào giường cúi người ôm lấy đầu cô đặt ở vị trí trái tim mình, sau đó dịu dàng nói: “Nghe thấy không? Nó còn đập, đập vì em, anh không có giết chết ông ta, chỉ là khiến ông ta bị thương nặng, nhưng mà anh không thể ở bên cạnh em, ta phải lập tức đến sở cảnh sát, hứa với anh hãy sống thật tốt, coi như vì anh được không? Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, giúp anh chăm sóc ba, sau đó chờ anh ra.” Hắn nói thế không phải muốn cho cô thêm gánh nặng, hắn chỉ muốn khiến cô tiếp tục sống tốt, không có gì bằng sống thật tốt! “Nguyệt Lê, đừng, đừng đi, em không muốn anh đi, em muốn anh ở bên cạnh em, cứ bên em thế này, em không muốn một mình, không muốn, xin anh, xin anh đấy.” Tưởng Niệm ôm chặt lấy eo hắn, cô đã nghĩ cả đời này cũng không rời khỏi hắn, hắn sao có thể vì mình mà ngồi tù? Bảo cô làm sao an tâm! “Cho nên em phải hứa với anh, chăm sóc tốt bản thân, sau đó chờ anh ra, hứa với anh được không?” giọng nói mang theo khẩn cầu hấp tấp. Tưởng Niệm ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, người đàn ông nãy đã vì cô trả giá hết thảy! sao cô không cảm động? sao cô có thể phụ lòng hắn: “Em hứa với anh, chăm sóc tốt bản thân, chờ anh ra, em sẽ chăm sóc tốt chú An và chị Tiểu Miểu, còn có con của hai người nứa! em chờ anh!” Tưởng Niệm, thật ra anh chỉ cần em chăm sóc tốt bản thân là tốt rồi! An Nguyệt Lê ôm chặt cô, chặt thêm chút nữa, tựa như muốn đặt cô trong tim, mang theo bên cạnh, cả đời cũng không rời đi, cả đời! Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, vài cảnh sát đi đến, bọn họ mang theo sắc mặt thong dong: “Ngài An Nguyệt Lê, anh bị tình nghi là kẻ giết người, mời anh đi theo chúng tôi.” Giọng nói vô cùng uy nghiêm vang lên, người nói là một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi tóc húi cua, mặc đồng phục màu xanh lam, vô cùng uy nghiêm. Tưởng Niệm hoảng sợ ôm chặt An Nguyệt Lê, trừng lớn mắt nhìn những người này, cô không muốn rời xa hắn, đừng mà! Sợ hãi lắc đầu, đừng, đừng, đừng rời xa cô, đừng! An Nguyệt Lê có vẻ rất thoải mái, chỉ là lúc thấy Tưởng Niệm lo lắng cho hắn như thế, hắn nắm bờ vai cô, cười dịu dàng, giọng nói vĩnh viễn là ôn nhu như thế: “Hứa với anh sống thật tốt, chờ anh ra.” Chờ hắn nói xong hai người cảnh sát liền uy nghiêm bước đến, dùng lực tách hắn khỏi Tưởng Niệm. “Đừng----em không muốn anh đi, Nguyệt Lê-----đừng, đừng rời xa em, em không muốn----Nguyệt Lê---“ Tưởng Niệm cầm chặt lấy tay An Nguyệt Lê, không chút nào thả lỏng, gào khóc ‘tê tâm liệt phế’ như thế, phảng phất như họ sắp sinh li tử biệt! “Mau buông tay, em sẽ bị thương bây giờ, buông tay!” trên mặt An Nguyệt Lê mang theo nước mắt, nhìn một tên cảnh sát hung hăng dùng sức muốn tách tay Tưởng Niệm ra, hắn quá sợ hãi, nhìn tên cảnh sát kia quát: “Anh nhẹ chút!” Tưởng Niệm chỉ liều mạng lắc đầu, níu chặt tay An Nguyệt Lê, mà tên cảnh sát kia vẫn dùng sức muốn tách ra, cô không muốn, cô không muốn hắn rời khỏi cô, không muốn mà! Mọi người ở đây xót xa nhìn cảnh này, có lẻ không gì đau bằng khoảnh khác chia ly? Tô Thước Cảnh vừa bước ra từ văn phong của Trình Sở Đống, vẻ mặt ăm trầm hướng về phía phòng bệnh của Tưởng Niệm, hắn vừa hỏi thăm, thương tích của Tưởng Niệm không nặng nhưng hạ thân bị va chạm mạnh, cần diều dưỡng. Nắm chặt tay, tâm trạng đau đớn không lời nào diễn tả. Nhìn bên ngoài phòng bệnh bỗng nhiên có nhiều người vây quanh, trong đó còn có vài tên cảnh sát, hắn giật mình, bước nhanh đến gần, sao hắn lại để cô ở một mình chứ? Vừa trải qua chuyện như vậy. nếu nhìn thấy nhiều người thế này hẳn cô sẽ rất sợ! Chạy càng gần, chợt nghe bên trong có tiếng khóc đau đớn của Tưởng Niệm, lòng Tô Xích Cảnh đau xót, đẩy đám người ra, bước đến nhìn một tên cảnh sát đang bẻ tay Tưởng Niệm còn Tưởng Niệm thì thống khổ vô cùng! Hắn khó thở, bước đến vung tay phải đấm mạnh vào trên mặt tên cảnh sát kia! Tưởng Niệm và An Nguyệt Lê, cả mọi người ở đây đều giật mình. “Chú?!” Tưởng Niệm vẫn cầm tay An Nguyệt Lê, nhìn Tô Xích Cảnh đánh cảnh sát. Không thể nói rõ tâm trạng giờ phút này là thế nào. “Dừng tay, tôi có thể kiện anh cản trở người thi hành công vụ!” hai tên cảnh sát khác vẻ mặt tức giận kiềm chế Tô Xích Cảnh, dùng lời nhà nước uy hiếp. “Kiện tao? Mẹ nó mày-chắc-muốn-chết!” Tô Xích Cảnh dùng sức một cái lập tức thoát khỏi trói buộc, sau đó nhanh chóng níu lấy tên cảnh sát uy hiếp hắn, hận trừng mắt tên đó: ‘Mày có biết bao nhiêu cảnh sát chết trong tay ông không? Tao cũng không quan tâm nếu để mày trở thành một trong số đó.” Nói xong liền muốn ra quyền, nhưng lại bị thứ gì đó chĩa vào trán. Hắn chậm rãi thả lỏng tay, bộ dáng không đứng đắn nhìn tên cảnh sát đứng bên cạnh tên kia cầm sung chỉa vài huyệt thái dương của hắn, lạnh lung uy hiếp: “Không ai dám dùng sung chỉa vào tao, bởi vi tao sẽ biến hắn thành cái xác, mày-tin-không?” nói rất nhẹ, nhưng mỗi một chữ mang theo sự tàn ác, cặp mayws đào hoa xinh đẹp kia giờ phút này cũng đỏ tươi dị thường. Tên cảnh sát cầm súng chỉa vào hắn cũng bắt đầu thấy sợ hãi trong lòng. Bất an chớp mắt, tay cầm súng cũng bắt đầu run rẩy/ Tô Xích Cảnh không hề sợ hãi, chậm rãi từng chút đến gần: “Nổ súng.” Cảnh sát bị ép đến góc tường, trước trán đổ mồ hôi, có thể là vì sợ hãi, khẩn trương. “Chú, đừng.” Tưởng Niệm hoảng sợ hô một tiếng, vô cùng sợ hãi nhìn dáng vẻ không đứng đắn nhưng gương mặt anh tuấn cực kì chết người của Tô Xích Cảnh. An Nguyệt Lê cũng đứng lên, Tưởng Niệm lại vẫn nắm chặt lấy tay hắn không buông, hắn dùng tay còn lại an ủi vỗ đầu cô: “Đừng đau lòng, chăm sóc tốt bản thân, khỏe mạnh, chờ anh về.” Tưởng Niệm biết thế nào cũng không giữ được hắn, nhưng mà cô thật sự không bỏ mặt được, rất sợ hãi! Lắc lắc đầu, cảm thấy tay bị tách ra từng chút từng chút, khóc hô: “Đừng, đừng mà, xin anh đừng mà.” Đừng đi, đừng rời xa em. Tô Xích Cảnh nghe tiếng khóc của cô, lòng đau như cắt, không xung đột với hai tên cảnh sát kia nữa mà bước đến trước mặt An Nguyệt Lê, nói lời thấm thía: “Nếu cậu không muốn đi, tôi có cách…” “Không cần!” không đợi Tô Xích Cảnh nói xong, An Nguyệt Lê liền lên tiếng ngắt lời hắn, nhìn thoáng qua Tưởng Niệm, nói lời chứa hàm ý: “Tôi biết anh thích cô ấy, chăm sóc tốt cô ấy, hãy bảo vệ cô ấy.” Tội hắn gây ra, hắn sẽ gánh vác, bởi vì hắn là một người đàn ông có trách nhiệm, hắn không muốn sợ hãi rụt rè nửa đời sau, thứ duy nhất khiến hắn vướng bận chính là Tưởng Niệm, chỉ muốn cô sống tốt, mâng theo tình yêu của hắn! Còn có ba, không biết ông có thất vọng với hắn không? Còn có Tiểu Miểu, mang thai đứa nhỏ, sau này làm sao bây giờ? “Còn có.” Ngay lúc chuẩn bị đi theo cảnh sát, An Nguyệt Lê đột nhiên dừng lại, nhìn Tô Xích Cảnh: “Xin anh giúp tôi chăm sóc người nhà tôi, nếu tôi có thể trở ra, nhất định thành tâm cảm tạ.” Bả vai Tưởng Niệm run run,khóc rất đau đớn. Tô Xích Cảnh ngồi bên cạnh khẽ ôm lấy cô, một tay ôm vai cô, nhẹ nhàng an ủi, nói với An Nguyệt Lê: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cô ấy, và người nhà của cậu.” An Nguyệt Lê vui mừng gật đầu, nhìn Tưởng Niệm một cái liền dùng sức rút bàn tay đang bị cô nắm chặt ra, đầu không ngoảnh lại đi ra ngoài. Trong tay trống không, Tưởng Niệm kinh hoàng đứng dậy: “Nguyệt Lê----Nguyệt Lê, đừng đi, xin anh đừng đi, đừng bỏ em lại, xin anh!” mấy tên cảnh sát đi ở phía sau An Nguyệt Lê, ngăn cách bọn họ. Tưởng Niệm theo ở phía sau nhưng vì thân thẻ yếu ớt nên đi chưa được bao nhiêu bước liền ngã xuống: “Nguyệt Lê---“ Nhìn bóng dáng kia biến mắt cô thống khổ không thôi! “Cô Tưởng Niệm phải không? Chúng tôi muốn ghi chép lại sự việc tối ngày hôm qua.”