Cẩm tú đan hoa

Chương 55 : Nguyên lai là cố nhân

Mộ công tử rốt cuộc ý thức được cùng Đan Niên thảo luận vấn đề nhục nhã hay không căn bản chính là sai lầm. Hắn cao giọng cất tiếng hô, “Người tới!” Hai binh lính ngoài lều lên tiếng trả lời, vén rèm đi vào. Đan Niên nhìn hai người kia, mơ hồ cảm thấy không thích hợp. Mộ công tử ra lệnh hai tên linh mang Đan Niên về chiếc lều giam giữ nàng, dặn họ canh giữ ở cửa, cũng đặc biệt cường điệu rằng ai cũng không được nói một câu nào với Đan Niên. Đan Niên hậm hực hờn dỗi đi theo hai người này ra doanh trướng, nàng đột nhiên ý thức được chỗ nào không thích hợp: Diện mạo hai người này rất không giống đám người Lặc Xích trong quân doanh, rõ ràng là người Đại Chiêu. Dọc theo đường đi, vô luận Đan Niên nói gì lôi kéo làm quen, sắc mặt hai người đều như bị đóng băng, cái gì cũng không nói với nàng. Sau khi ném nàng vào căn lều nhỏ mà nàng ngủ tối hôm qua, hai người liền kéo rèm xuống, không thèm để ý đến nàng, sừng sững đứng trước cửa như môn thần*. * Môn Thần = vị thần giữ cửa, thường là hai vị đứng gác trước cổng chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh, được cho là có thể trấn giữ không cho linh hồn hay ma quỷ xâm nhập. Bên trong lều nhỏ chẳng có gì cả, chỉ có một tấm nệm rơm. Đan Niên ngồi trên nệm rơm thở dài, Mộ công tử không giết nàng, vẫn muốn giữ nàng để dành làm lợi thế sau cùng. Nếu bởi vì nàng mà Thẩm Lập Ngôn thất bại trong gang tấc, vậy nàng hao hết tâm lực đến biên cảnh còn có ý nghĩa gì nữa. Chỉ chốc lát sau, Đan Niên chợt nghe ngoài lều truyền đến tiếng bước chân, hai cái “Môn thần” quát: “Người nào? Công tử có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được vào!” Người tới bô bô nói một tràng tiếng Lặc Xích, Đan Niên một câu đều nghe không hiểu, nhưng chừng không lâu lắm, rèm cửa lều trại đã bị xốc lên, một thanh niên Lặc Xích dáng người cao to, lưng hùm vai gấu, đầu đội mũ da, đại bộ phận khuôn mặt đều bị chôn trong mũ da, mặc trường bào kiểu Lặc Xích, tay bưng một cái mâm đựng canh thịt đi vào. Đan Niên mặt mày cảnh giác nhìn hắn, người tới sau khi buông mâm liền đi về phía nàng, nhìn thân hình hắn gần như to gấp hai lần mình, Đan Niên còn chưa kịp kêu lên một tiếng thét chói tai, liền thấy người nọ giơ tay lên môi, ra dấu chớ có lên tiếng. Người tới cởi mũ xuống, vội vàng nói: “Đan Niên, muội còn nhớ ta không?” Không nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình của người tới, Đan Niên thành thực lắc đầu: “Không nhớ rõ.” Người tới có chút thất vọng, cúi ngươi để sát vào Đan Niên, nhỏ giọng nói: “Ta là Tiểu Thạch a!” Đan Niên thiếu chút nữa là phun một ngụm máu ra, khóe miệng cong lên, giễu cợt nói: “Tên mặt nạ đó của các ngươi thật sự là nhọc lòng a, ngay cả ta có người bạn thuở nhỏ là Tiểu Thạch cũng điều tra ra được!” Nam tử trẻ tuổi tự xưng là Tiểu Thạch có chút nóng nảy, quay đầu liếc nhìn rèm cửa lều trại một cái, thấp giọng nói: “Ca ca muội hồi còn nhỏ rất hiếu động, luôn không chịu ngồi yên viết chữ, ta và muội phải ngồi ngay cạnh ca ca muội để cùng hắn luyện chữ. Muội không thích bảng chữ mẫu mà Thẩm bá bá cho, tự mình viết ra một loại kiểu chữ xinh đẹp mới. Muội phát minh ra cam quả, mẹ ta còn bán được không ít tiền, muội vụng trộm nói với ta, món ăn vặt này kỳ thực tên là mứt.” Đan Niên khiếp sợ mở to hai mắt, suy nghĩ có chút hỗn loạn, “Không có khả năng, không thể nào.” Đan Niên lúng ta lúng túng nói: “Tiểu Thạch vốn thanh tú lại ngại ngùng, mũi nhỏ, mắt cũng nhỏ, sao có thể là ngươi, ngươi đừng gạt ta!” Tiểu Thạch cười cười, “Ta đến biên cảnh nhiều năm như vậy, trưởng thành nảy nở cũng chẳng có gì lạ.” Đan Niên nghe xong ngữ khí vừa ngại ngùng vừa ôn hòa này, mới dần dần liên hệ được người thanh niên cường tráng trước mắt với tiểu nam hài ôn nhu ngại ngùng trong trí nhớ. Nàng phì một tiếng định òa lên khóc, liền bị Tiểu Thạch cuống quít che miệng lai, ngăn không cho khóc ra thành tiếng. Đan Niên nín hồ lâu rốt cuộc nuốt xuống nước mắt, cười nói: “Về sau không thể gọi ca là Tiểu Thạch, phải gọi ca là Đại Thạch!” Tiểu Thạch vội vã nói: “Ta giả dạng thành binh lính Lặc Xích để trà trộn vào, thời gian không còn nhiều, ta sẽ đi ra ngoài. Trầm bá bá và A Ngọc nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu muội, muội yên tâm, ta cũng sẽ tới thăm muội.” Nói vừa xong, rèm cửa liền bị xốc lên. Hai người gác cửa không kiên nhẫn quát: “Đưa cơm xong thì nhanh đi ra ngoài! Lề mề cái gì?” Tiểu Thạch liếc mắt nhìn Đan Niên một cái, Đan Niên chớp chớp mắt với hắn, ý bảo bản thân không có việc gì, Tiểu Thạch liền hướng hai người cúi đầu khom lưng đi ra ngoài. Đan Niên thấy hai người kia vẫn đứng trước cửa hoài nghi nhìn mình, nàng mỉm cười với bọn họ, nói: “Có muốn lại đây nói chuyện phiếm không?” Hai người nghe vậy liền đồng loạt buông mành đi ra ngoài. Đan Niên vui vẻ lăn lộn trên nệm rơm vài vòng. Có tin của phụ thân và ca ca, như vậy bọn họ bây giờ còn thật an toàn, viện quân ngày mai sẽ đến. Cơm canh mà Tiểu Thạch đưa tới không đến nỗi tệ, canh thịt dê nấu đủ lửa, còn có hai cái bánh nhỏ, ngâm ở trong canh ăn ngon vô cùng, so với món thịt dệ nướng nửa sống nửa chín tối qua, đây quả thực là trên thiên đường. Chờ Đan Niên ăn uống no nê, nhớ lại bộ dạng vừa rồi Tiểu Thạch, không khỏi lại vỗ ngực liên tục. Trời biết vị lão công trúng tuyển năm đó được ký thác kỳ vọng cao, phòng bị cẩn thận, nay không biết làm thế nào lại lớn lên thành một tên lưng hùm vai gấu! Lúc xế chiều, Mộ công tử phái tới một nữ nhân trang điểm diễm lệ tới trông coi Đan Niên. Đan Niên còn chưa thấy người, đã nghe tiếng cười khanh khách làm cả người nàng đều run rẩy, chờ người nọ vén rèm đi vào, Đan Niên còn tưởng rằng Lựu cô nương* xuyên không đến. * Đây chắc là một nhân vật nào đó ở hiện đại, mình ko rõ nhưng chắc cũng ko có ý nghĩa tốt lắm. Trang dung diễm lệ, quần áo bại lộ, “Lựu tỷ” vừa nhìn thấy bộ dạng ốm o không mấy lượng thịt của Đan Niên, còn bị nhét trong tấm áo choàng rộng thùng thình, cũ nát, xì cười một tiếng, “Còn tưởng rằng là quốc sắc thiên hương ở đâu ra, chỉ là một nha đầu còn chưa lớn cũng đáng giá lão nương đến xem.” Hai binh lính vốn có nhiệm vụ trông coi Đan Niên cười hì hì làm lành, nói: “Lưu Đại tỷ thông cảm, công tử đã dặn, nha đầu kia phải canh chừng chặt một chút, không thể có sơ xuất.” Lưu Đại tỷ không kiên nhẫn xua xua tay, hai người kia buông mành mành, tiếp tục gác ở bên ngoài. Đan Niên nhìn nhìn “Lựu tỷ” từ trên xuống dưới, có chút không hiểu được, đây chẳng lẽ cũng là người do phụ thân tìm tới? Thấy Đan Niên nhìn mình không chớp mắt, Lưu Đại tỷ từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, khuôn mặt đánh phần trắng bệch nhìn về phía Đan Niên một hồi lâu, lầm bầm nói: “Mộ công tử coi trọng ngươi cái gì a, lại không chịu ngó đến các cô nương eo nhỏ mông to trong lều đỏ của ta!” Đan Niên đầu đầy hắc tuyến, nàng tuyệt đối kết luận vị Lưu Đại tỷ ăn mặc như Lưu tỷ này không phải người do phụ thân phái tới, cho dù chỉ là vì tư tưởng của nàng được lành mạnh, thế nào cũng sẽ không tìm một người rất không đáng tin thế này tới. Đan Niên nằm xuống nệm rơm nhắm mắt dưỡng thần, không để ý tới vị Lựu tỷ huyên náo như một bầy quạ đen bên cạnh, nói léo nhéo cái gì mà phải giám thị Đan Niên, một ngày không nhận khách, tổn thất lớn biết là bao nhiêu. Đan Niên nghe một hồi thấy thú vị, lăn lông lốc bò người lên, hứng thú hỏi: “Lựu, à không, Lưu Đại tỷ, tỷ không phải người Đại Chiêu sao, sao lại chạy đến quân doanh Lặc Xích làm ăn?” Vị Lưu Đại tỷ giống Lựu tỷ liếc xéo Đan Niên một cái, “Người Lặc Xích cho tiền nhiều hơn, người lại ngốc, sẽ không bày nhiều trò ép buộc người khác, các cô nương đều thích tiếp đãi như vậy. Hơn nữa, làm ăn ở nơi đánh giặc rất khá.” Nói tóm lại, người Lặc Xích tiền nhiều người ngốc, không kiếm cũng uổng. Đan Niên gật đầu, Lưu Đại tỷ rất có tế bào kinh doanh. Lưu Đại tỷ thấy Đan Niên không giống những nữ hài phổ thông trách cứ mình, nhiệt tình nhìn Đan Niên, “Chẳng lẽ cô nương ngươi cũng muốn đến, chỗ Đại tỷ làm ăn có quy định chia tiền công khai, rất sòng phẳng.” Đan Niên đầu hắc tuyến, quả quyết nói: “Không có khả năng!” Lưu Đại tỷ đầy ngập nhiệt tình bị hắt nước lạnh, khinh thường hừ một tiếng, “Ngươi cho dù có muốn, lão nương còn phải cân nhắc suy nghĩ xem chỉ bằng ngươi như vậy, có mời được khách tới cửa không!” Đan Niên cười tủm tỉm nhìn Lưu Đại tỷ, “Lưu Đại tỷ, ta muốn đi xem các cô nương của tỷ, không nhất thiết xinh đẹp bằng ta a.” Lưu Đại tỷ bị người ta nói xấu danh dự nghề nghiệp, như con mèo bị đạp phải đuôi nhảy dựng lên, “Các cô nương của lão nương, người người đều xinh đẹp, diện mạo này của ngươi, nhiều lắm là có thể hấp dẫn bọn công tử quần lụa, muốn các đại lão gia cảm thấy hứng thú, còn kém xa.” “Vậy tỷ đưa ta đi nhìn xem a, không xem, ta làm sao biết các cô nương của tỷ xinh đẹp hơn ta?” Lưu Đại tỷ vừa định ồn ào dẫn đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đắc ý cười nhìn Đan Niên: “Thiếu chút nữa bị nha đầu ngươi lừa, công tử không cho ngươi ra khỏi đây. Tưởng lừa lão nương, không có cửa đâu!” Đan Niên phẫn nộ hừ một tiếng, nàng còn định lừa này vị Lựu tỷ này vụng trộm đi ra ngoài, trộm con ngựa vụng trộm chạy trốn. Nơi này cách thành Mộc Kỳ chỉ có hơn ba dặm đường, cưỡi ngựa bất quá là chuyện vài giây, chờ nàng chạy ra ngoài, xem cái tên mặt nạ đáng ghét kia có thể làm gì nàng. Lúc chạng vạng, Tiểu Thạch lại vào đưa cơm, thấy trong lều có thêm một nữ nhân lòe loẹt không ngừng liếc mắt đưa tình với mình, trong lòng âm thầm cả kinh, ánh mắt nhìn về phía Đan Niên cũng trở nên lãnh đạm, như thể không quen biết Đan Niên. Tiểu Thạch đem cơm canh đưa đến trước mặt Đan Niên, bất động thanh sắc từ trong tay áo chảy xuống một đồ vật. Đan Niên nhanh chóng đẩy món đồ xuống dưới nệm rơm, bản thân mình đặt mông ngồi lên trên. Chờ ăn cơm xong, Đan Niên lau miệng, ngửa đầu gọi một tiếng “Này” với Lưu Đại tỷ, chân cao khí ngang nói: “Nhanh qua đây dọn bát đũa đi!” Lưu Đại tỷ nhìn Đan Niên ăn cơm, bản thân mình đói bụng, đã sớm nổi giận trong lòng, lúc này thấy Đan Niên lại sai sử mình như ra lệnh với hạ nhân, liền nhảy lên định mở miệng mắng. Không nghĩ tới, Đan Niên còn nhanh hơn so với nàng. “Ngươi muốn làm gì? Ta không phải nam nhân, không ưa cái bộ đó của ngươi. Mộ công tử phái ngươi lại đây không phải là hầu hạ bổn tiểu thư? Có bản lĩnh thì ngươi đi mà hầu hạ nam nhân, đừng ở đây hầu hạ ta a. Cửa lều ở bên kia, tạm biệt không tiễn!” Đan Niên không khách khí mắng. “Ngươi, ngươi này…” Ước chừng Lưu Đại tỷ trường kỳ bị đám nam nhân đói khát cầm giữ, các cô nương dưới trướng lại cung kính nàng, nên công lực mắng chửi người rất là lui bước, nửa ngày đều kêu không ra một câu mắng thích hợp. Hai môn thần ngoài cửa nghe được tiếng tranh cãi, vén rèm đi vào, mắng: “Ầm ĩ cái gì?!” Đan Niên tiên phát chế nhân*, “Ta không cần nữ nhân này hầu hạ! Ta đường đường là tiểu thư quan gia Đại Chiêu, cư nhiên không sai khiến được người này?” * Tiên phát chế nhân = ra tay trước để giành ưu thế Lưu Đại tỷ hai mắt trợn ngược, ném ra ánh mắt xem thường, giương cặp môi đỏ như đỏ, cả giận nói: “Lão nương mới không hầu hạ nha đầu này!” Nói xong đứng lên uốn éo uốn éo liền đi. Một trong hai môn thần liền chạy nhanh đến khuyên nàng trở về, tên kia nhìn nhìn Đan Niên bãi cái giá đại tiểu thư, cáu giận hừ một tiếng, dùng sức vung rèm xuống. Đan Niên nhân cơ hội kéo nệm rơm ra, lấy đồ vật mà Tiểu Thạch đưa tới ra xem. Thứ tốt! Hai mắt Đan Niên tỏa sáng: là một thanh chủy thủ nhỏ, ở dưới ánh đèn yếu ớt ban đêm còn tỏa ra tinh quang bốn phía. Đan Niên nhanh chóng đem chủy thủ giấy vào trong tay áo mình, bên ngoài mặt áo choàng rộng, chỉ cần không soát người, ai cũng không nhìn ra. Cây chủy thủ mà nàng mua đã bị Trát Mông Muội tịch thu, cái này đúng lúc là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.