Không biết trời đã sáng như thế nào, tôi bỗng nhiên như có sức lực, tôi muốn về nhà. Tôi nhớ mẹ, nhớ ba! Tôi cố hết sức từ trên giường đứng lên, đờ đẫn mặc quần áo, đi giầy, rửa mặt… Tiếng chuông di động bén nhọn chợt vang lên, tôi không thể bỏ qua, đã tập mãi thành thói quen. Nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy nó vô cùng chói tai, nó vang lên hết lần này đến lần khác, tựa như sẽ không cam tâm nếu không có người nghe máy. Cuối cùng, nó im lặng. Tiếng chuông, tin nhắn, âm thanh, màn hình, thực sự làm tôi đau mắt. Tôi do dự buông bàn chải đánh răng xuống, yên lặng nhìn di động trên bàn. Cuối cùng, tôi vẫn đi tới trước bàn, cầm lên, ấn nút nghe. “Tiểu Phi, là cô đây, Việt Phong bị tai nạn xe!” Tôi thở dốc, nghe thấy cả thanh âm hô hấp dồn dập của chính mình! Tôi chạy đến cửa bệnh viện thì dừng lại, chậm rãi di chuyển từng bước một… Xa xa, tôi nhìn thấy hai bóng người đang đỡ lấy nhau. Họ khóc cái gì, bi thương cái gì? Tôi lại gần, cô giáo nhìn tôi bằng vẻ mặt bi thương, cô không nói gì, nước mắt từ hốc mắt rơi xuống. Sao lại khóc, tại sao? Vì không vui ư? Vì bị ấm ức ư? Tại sao phải khóc? Tôi mờ mịt nhìn họ, không ngừng lắc đầu. Có thứ gì đang tụ lại trong mắt vậy? Lúc này, đèn phòng phẫu thuật chợt tắt, hô hấp của tôi cũng tưởng như ngừng lại, nhìn bác sĩ mặc đồ trắng bước ra, bất đắc dĩ lắc đầu. Người phụ nữ trước mặt lập tức khóc thét, kêu gào đến khàn cả giọng! Sao vậy, sao thế, sao người phụ nữ đó lại thương tâm như vậy, tại sao? Tôi đứng đó, trong đầu vẫn chỉ có một mảnh mờ mịt, đôi mắt trống rỗng, người phụ nữ này thật đúng là kỳ quái, khóc cái gì, đã làm sao mà khóc nào! Có cái gì bị đẩy ra, bị phủ lên bởi một lớp vải màu trắng, người phụ nữ đó vẫn khóc, kéo tấm vải lên, mọi người đều đỡ người bà ấy lên, an ủi, cuối cùng bà ấy ngất đi, được người khác đưa vào trong phòng. Tại sao Việt Phong còn chưa ra, anh ấy không biết là tôi đang đợi anh ấy sao? Tôi vội ngẩng đầu, đứng lặng trước cửa phòng phẫu thuật, tôi muốn chờ Việt Phong đi ra, chờ anh ấy đứng trước mặt tôi. “Tiểu Phi…” Cô giáo đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của tôi, trong mắt hiện lên một tia máu. Tại sao lại nhìn tôi đáng thương như vậy, tôi không hề đau lòng, tôi đang đợi Việt Phong! “Tiểu Phi…” Cô giáo che miệng lại, nước mắt trào ra, nghẹn ngào: “Tiểu Phi…” Xe được đẩy lại đây, máu tươi đỏ sẫm bắt đầu chậm rãi thẩm thấu qua lớp vải. Màu đỏ! Nhiều máu quá! Xe lướt qua tôi, tôi vội bắt tay, nhìn y tá đẩy xe: “Cô… có thấy Việt Phong không vậy? Trần Việt Phong! Thấy không?” Y tá nhìn tôi, tiếng nói nghẹ ở cổ họng. Sao rồi? Ngay cả cô ấy cũng nhìn tôi như vậy, tôi đáng thương đến thế sao? Tôi mờ mịt nhìn ánh mắt bi thương của họ, không thèm để ý nữa, tôi muốn đợi để nói với Việt Phong. “Cô à…” Làm gì đây? Tôi hoang mang nhìn về phía cô ấy, ánh mắt y tá dừng ở dưới lớp vải trắng trên xe đẩy. Tôi chậm rãi vươn tay ra, run run xốc lên… Nước mắt… Sao lại thế này, tại sao? Rõ ràng không sao mà, sao nước mắt lại rơi, rơi nhiều quá, nhiều đến nỗi tôi không thấy rõ nữa, kì lạ quá… “Tiểu Phi…” Cô giáo đi tới, đau khổ ôm tôi khóc. “Tiểu Phi, Việt Phong đã đi rồi…” Đi rồi? Tôi quay đầu, mờ mịt nhìn cô, thì thầm: “Đi rồi?” Cái gì mà đã đi rồi, hôm qua, hôm qua anh còn không ngừng gọi điện thoại cho tôi, muốn giải thích với tôi, còn cả hôm nay nữa, sáng nay anh vẫn gọi, vẫn còn ở mà, sao cô lại nói anh đi rồi? Cô định đùa gì đây, tôi buồn bã cười cười, lui về phía sau, lắc đầu không tin. “Tiểu Phi…” “Cô giáo, chúng ta cùng ở đây chờ Việt Phong được không?” “Tiểu Phi…” Cô giáo gắt gao ôm lấy tôi, khóc không thành tiếng! “Cô giáo, cô đừng khóc, cô khóc cái gì chứ?” Tôi lau nước mắt của cô. “Cô xem, cô khóc làm em cũng khóc, nếu Việt Phong nhìn thấy lại cười chúng ta à xem…” “Tiểu Phi, em phải đối mặt với sự thật, Việt Phong đã mất!” “Không…” Tôi hét to, đầu đau mãnh  liệt, tôi điên cuồng ôm tai, không, tôi không muốn nghe, tất cả đều là những lời nói dối, Việt Phong không chết, anh đang đợi tôi, đợi tôi tha thứ cho anh. Tôi quay đầu, nhìn gương mặt quen thuộc kia đang tái nhợt, không còn một chút hơi thở, tôi nhẹ nhàng lấy tay chà lau hai má bị dơ của anh, khẽ thì thào: “Tỉnh dậy đi Việt Phong, đừng ngủ, em tha thứ cho anh rồi, anh không cần phải giả bộ ngủ nữa!” “Việt Phong, sao anh cứ ngủ mãi thế? Em giận rồi đấy, lần này em thật sự sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa!” “Việt Phong, Việt Phong!” “Tiểu Phi…” Cô giáo ôm lấy tôi. Tôi nói: “Cô giáo, sao Việt Phong không tỉnh dậy, em đã tha thứ cho anh ấy rồi mà, em không tức giận nữa…” “Việt Phong đã biết, nó sẽ được an ủi!” “Thật không?” “Ừ!” “Tiểu thư…” Y tá ý khuyên chúng tôi hãy nén bi thương rồi đẩy xe đi qua người chúng tôi. “Cô muốn làm gì?” Tôi vội bắt lấy cổ tay của cô ấy, trừng mắt. “Tiểu Phi…” Cô giáo gắt gao giữ chặt lấy tôi, tôi giãy dụa, bổ nhào tới trước xe. “Trần Việt Phong tỉnh lại, đừng đùa nữa, anh đừng dọa em, đừng dọa em!” “Việt Phong…” “Trần Việt Phong, tỉnh lại, anh tỉnh lại cho em, sao anh có thể vô trách nhiệm như vậy, sao anh có thể, sao có thể… Việt Phong… Việt Phong…A… A!” Tôi bỗng nhiên gào lên, điên cuồng hét to: “A… A…” Việt Phong chưa chết, anh vẫn chưa chết, gạt tôi, các người gạt tôi! “Tiểu Phi…” Cô giáo giữ chặt tôi đang lay động thi thể Trần Việt Phong, bi thiết ôm lấy. “Dừng lại, Tiểu Phi, đừng kêu nữa, em hãy để Việt Phong… an tâm đi thôi…!”