Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 148
Edit: Giáng Sinh
Mở rộng điều tra toàn diện, ngay cả điện thoại Tằng Trạm cũng không được sử dụng.
Úy Lam thì đang ở nhà với Đoàn Kết và Khẩn Trương. Lâm Hân Du thấy tin xấu ấy liền gọi điện cho cô.
“Gì cơ?”
Thật không dám tin… Có người đi tố cáo chú. “Chị… Chị đoán là Chu Trì.” Lâm Hân Du hơi áy náy, vừa rồi cô gọi cho Chu Trì nhưng anh ta không nghe máy.
Úy Lam hỏi lại lần nữa: “Chị nói chú bị người ta tố cáo thật sao? Tham ô? Mua chức? Cưỡng… Cưỡng hiếp trẻ vị thành niên?” Tham ô và mua chức thì cô không rõ nhưng cưỡng hiếp trẻ vị thành niên là sao chứ? Bây giờ cô không còn ngốc như xưa, mình chính là chứng cứ quan trọng nhất để chú bị kết tội.
“Ừm.” Lâm Hân Du trả lời, cánh tay Úy Lam vô lực rũ xuống, thẫn thờ nhìn Đoàn Kết và Khẩn Trương.
Tại sao có thể như vậy…
Sau khi cúp điện thoại Úy Lam ngồi suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không biết tìm ai giúp đỡ.
Ngay lúc này chuông cửa nhà Úy Lam reo vang. Hôm nay cũng chỉ có cô và hai đứa bé ở nhà.
Úy Lam rất sợ. Cô đi lại gần quan sát màn hình hiển thị.
Cô bấm nút xem thì thấy là Cao Nhẫm, tim liền đập thịch một cái, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Cô kích động mở cửa ngay, trên tay vẫn còn bế bé Khẩn Trương.
Cao Nhẫm bước nhanh vào nhà, thấy vành mắt Úy Lam ửng ửng hồng thì cũng đoán được cô đã biết chuyện rồi.
Lúc này cô cũng đang mở TV, khắp mọi kênh đều là tin về Tằng Trạm.
Tham ô, mua chức, cưỡng dâm trẻ vị thành niên…
Còn một tội nữa là hại chết em gái ruột!
Trong bản tin nói vô cùng khó nghe, đầy bất lợi cho Tằng Trạm. Úy Lam thiếu điều muốn đập vỡ TV. Khẩn Trương nằm trong ngực cô không hiểu sao lại khóc nháo ầm ĩ, Úy Lam rất phiền não, ôm ôm dỗ dành con bé, quay đầu nhìn Cao Nhẫm: “Chú Cao… Giờ phải làm gì đây?”
Cả Cao Nhẫm cũng không biết phải làm sao đây, ai mà biết mọi chuyện lại bất ngờ ập đến như vậy. Nói điều tra là liền đưa người đến sở công an tạm giam, thậm chí còn không cho gặp người nhà nữa.
Thời gian hỏi cung là ba ngày, nếu sau đó có đầy đủ chứng cứ buộc tội thì… Đời này Tằng Trạm coi như xong rồi!
Cũng vừa hay có đến ba ngày, Cao Nhẫm kịp đi hủy hết chứng cứ.
Cao Nhẫm cũng khá ranh mãnh nhưng chung quy vẫn là người tốt. Anh là anh em chí cốt bao năm với Tằng Trạm, vì vậy Úy Lam rất tin tưởng anh.
Tiểu Đoàn Kết chạy tới nhào vào ôm Cao Nhẫm gọi chú.
Cao Nhẫm không biết hình dung tâm tình của mình lúc này thế nào, anh là chú của Úy Lam… Vậy sao là chú của Đoàn Kết được? Mặt Úy Lam ửng đỏ, nhìn Cao Nhẫm đầy mong đợi.
Cao Nhẫm hôn Tiểu Đoàn Kết một cái rồi bể bổng bé vào trong ngực, khẽ mỉm cười: “Mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó cả, tôi cũng đã nghĩ ra rồi.”
Anh đứng lên, khóe miệng nâng cao: “Cũng may biệt thự và công ty đều đứng tên tôi. Tôi cũng đã cho người bảo vệ mấy mẹ con rồi nên hãy cứ yên tâm. Có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”
Úy Lam “dạ” một tiếng rồi nhìn Cao Nhẫm ra khỏi nhà.
Cao Nhẫm khôn khéo như thế, nhất định sẽ có cách. Đoàn Kết nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Cao Nhẫm, cũng chả hiểu mô tê gì, liền chạy ùa vào Úy Lam, hỏi: “Ba đâu rồi?”
“Vẫn chưa về, mình chờ ba nhé!” Úy Lam hôn trán nhóc con nhưng lòng bàn tay lại toát mồ hôi lạnh.
**
Tằng Hải thấy tin xấu ấy, tức đến độ gân xanh nổi đầy trên trán. Phản ứng đầu tiên là vọt ngay tới Cục Công an nhưng mẹ Tằng Tử San ôm giữ lại: “Ông đi làm cái gì, là do cái con sao chổi xui xẻo ấy.”
Con sao chổi?
Tằng Hải cười giễu đầy chua xót, ông đã mất một cô con gái tên Tằng Tử San rồi, giờ đây cũng không còn Tằng Trạm thì phải làm sao?
Làm sao đây cơ chứ?
Tằng chợt nhớ lại lời tố cáo trên báo chí, còn có tội dụ dỗ em gái ruột, thậm chí hại chết con bé.
Ông liền quay ngoắt nhìn đăm đăm mẹ Tằng Tử San, khóe miệng giật giật, sắc mặt vô cùng khó coi, ông chợt bóp cổ bà ta, gào lên: “Là bà phải không? Là con tiện nhân như bà đã đi tố cáo Tiểu Trạm, có phải không?”
Bà ta ngẩn người giây lát rồi lập tức lắc đầu phủ nhận: “Bà đây không rảnh hơi đi quản chuyện thằng đó.” Mặt bà ta đỏ lên, bị siết cổ rất khó chịu nhưng đành phải nén giận, không để giận quá mất khôn được.
“Còn ai vào đây tố cáo Tiểu Trạm hại chết em gái nó? Để tôi nói cho bà biết, là Tử San ngốc nghếch, không hiểu chuyện, tự mình hại mình, tại sao bà cứ đổ trách nhiệm lên Tiểu Trạm mãi vậy? Đừng tưởng tôi đây không biết bà năm lần bảy lượt muốn hại Tiểu Trạm, hôm nay ông đây phải nói rõ ràng cho bà biết, tôi chỉ có mỗi thằng con trai là nó, dù liều cái mạng già này cũng phải bảo vệ nó bằng được. Nếu bà cứ muốn chết, ông đây thành toàn cho bà.” Ông rất phẫn nộ, đây là huyết mạch duy nhất nhà họ Tằng, để xem ai dám động vào.
Chỉ có mỗi thằng con trai…
Bà đây đến con gái cũng không còn…
Bà ta cười dửng dưng, bị Tằng Hải đẩy phịch xuống ghế salon. Từ miệng Chu Trì bà ta biết được Tằng Trạm và con nhỏ sao chổi ấy có một trai một gái thì phải.
Nhưng điều này bà ta sẽ ém nhẹm, quyết không hé môi với Tằng Hải.
Tằng Hải hất thẳng tay bà ta rồi chạy ngay tới Cục Công an.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
38 chương
46 chương
102 chương
82 chương
66 chương