Thẩm Ngọc lên tiếng vừa đúng lúc, thu hút sự chú ý của Trần Gia Lạc. Anh vươn ngón tay thon chỉ vào tờ đơn ly hôn, nghiêm túc nói: - Tin chắc Trần tiên sinh cũng nên hiểu, cuộc hôn nhân này anh là người phản bội, cũng là người sai, mà bằng chứng phản bội còn không cần chúng tôi phí sức đi tìm, đúng là bớt được nhiều việc. Thẩm Ngọc vừa nói vừa cười nhưng lời nói không hề hàm hồ, câu nào câu nấy sắc bén, hiển nhiên là sớm đã hiểu thấu tính cách Trần Gia Lạc, biết rõ nói những lời này ra, Trần Gia Lạc sẽ không hề thẹn quá hóa giận mà thậm chí còn áy náy đau khổ. Trò đùa dai nho nhỏ này khiến Thư Tâm suýt thì phì cười, cũng khiến Thư Tâm có cái nhìn khác hơn với Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc mỉm cười nhìn thoáng qua Thư Tâm rồi lại quay đầu lại, vô cùng thành khẩn nhìn Trần Gia Lạc rồi nói tiếp: - Tuy nhiên tài sản chung giữa vợ chồng hai người cụ thể thế nào thì cần tính toán lại. Nhưng theo Thư tiểu thư đây thì vài năm qua, ngoài căn nhà này thì số tiền tích cóp khoảng mười vạn. Thư tiểu thư có ý rằng chỉ cần anh chịu ký đơn ly hôn thì cô ấy có thể bỏ qua cho anh, tiền gửi ngân hàng cũng có thể bỏ qua, mọi thứ đưa hết cho Vương tiểu thư kia, cô ấy muốn chỉ là căn nhà này – nơi vốn không liên quan gì đến tình yêu vĩ đại của anh và Vương tiểu thư, cái này thể hiện rõ sự rộng lượng của một người phụ nữ rồi. Tôi nghĩ chắc hẳn anh không có lý do gì để phản đối chứ? Thư Tâm quay đầu đi, chỉ sợ mình còn nhìn thì sẽ phì cười mất. Giờ cô đã hiểu vì sao vị luật sư họ Thẩm này dù có nhiều tai tiếng nhưng vẫn có không ít cô gái xinh đẹp vây quanh, người trước vừa đi, người sau đã đến. Đàn ông có tài ăn nói như vậy luôn có thể khiến phụ nữ vui vẻ. Trong phút chốc, tâm tình buồn bực của Thư Tâm đều bị mấy câu này của Thẩm Ngọc dọn sạch. Thư Tâm cảm kích mỉm cười với Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc rõ ràng đang trông rất quy củ mà lại khẽ nháy mắt với cô. Có lẽ là do thay đổi cái nhìn nên Thư Tâm không hề cảm thấy Thẩm Ngọc lỗ mãng, ngược lại còn cảm thấy người đàn ông này rất biết quan tâm người khác. Thấy Trần Gia Lạc còn do dự, Thư Tâm bước lên, dúi bút vào tay Trần Gia Lạc: - Trần Gia Lạc, chúng ta kết thúc rồi. Tôi hết yêu anh rồi, anh cũng chẳng còn chung thủy gì với tôi, rốt cuộc anh còn định dây dưa làm gì? Ký đi! Trong bụng cô còn đứa con này, cho dù là vì con thì cô cũng không thể nhường căn nhà lại cho Trần Gia Lạc, cho người đàn bà xa lạ đó. Chẳng lẽ để người ta ngủ với đàn ông của mình rồi còn để cho người ta ngủ trên giường mình? Huống chi đây là Trần Gia Lạc nợ cô, chẳng có gì mà áy náy hay không Tay cầm bút của Trần Gia Lạc run run, anh ngẩng đầu, mắt đỏ bừng có chút thô bạo. Thư Tâm thoáng kinh ngạc, Trần Gia Lạc đột nhiên lại vươn tay kia ra mà kéo Thư Tâm vào lòng, ôm cô thật chặt rồi khẽ gầm lên: - Thư Thư! Van xin em, van xin em, tha thứ cho anh một lần được không! Chỉ lần này thôi được không? Anh thực sự yêu em, thực sự yêu em. Anh không muốn rời xa em! Van xin em! Từ nay về sau anh sẽ không thế nữa. Mãi mãi không thế! Thư Tâm quay đầu đi không nói gì, chỉ chậm rãi đợi Trần Gia Lạc bình tĩnh lại. Trần Gia Lạc tuy luôn dịu dàng ngại ngùng nhưng lòng tự trọng rất cao, hôm nay làm thế này trước mặt cô thì chắc đã hiểu đoạn tình cảm này không còn cứu vãn được nữa, chỉ là cố gắng níu kéo vậy thôi Thẩm Ngọc ở bên chỉ lẳng lặng nhìn khiến Thư Tâm có chút xấu hổ. Vừa đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Thẩm Ngọc nhìn thoáng qua Thư Tâm rồi đứng lên mở cửa. Cửa vừa lúc cũng bị người đẩy ra, ầm một tiếng Thư Tâm quay đầu lại thì thấy Vương Hiểu Hân mặt đầy nước mắt xông tới, sau đó bị cảnh trong phòng làm cho hoảng sợ, ánh mắt hoảng hốt nhìn khắp phòng. Thẩm Ngọc nhún vai với Thư Tâm, ý bảo mình vô tội Thư Tâm thấy người con gái này thì khó chịu, chỗ Trần Gia Lạc chạm vào như bị kim đâm, vì vậy vội đẩy Trần Gia Lạc ra. Vương Hiểu Hân lén nhìn Thẩm Ngọc nhưng ngay lập tức đã bị Thẩm Ngọc phát hiện. Thẩm Ngọc luôn phong độ với phụ nữ nói với cô ta: - Chào cô, cô chắc là Vương tiểu thư đúng không? Tôi họ Thẩm, là luật sư của Thư tiểu thư. Rất vui được gặp cô Thẩm Ngọc vươn tay về phía Vương Hiểu Hân, Vương Hiểu Hân có chút bất ngờ mà dùng cả hai tay bắt tay Thẩm Ngọc, mắt mở to hỏi: - Luật sư? Anh là luật sư? Gia Lạc… bọn họ… bọn họ đang… Ánh mắt xấu hổ, e sợ lại có chút hưng phấn nhìn lướt qua Thư Tâm, Trần Gia Lạc rồi lại quay về nhìn Thẩm Ngọc. Gò má Vương Hiểu Hân ửng hồng, vẻ mặt như định nói gì đó rồi lại thôi khiến cô nàng trông lại càng thanh thuần, xinh đẹp. Thẩm Ngọc nhìn thoáng qua bàn tay chưa thể rút về của mình, nụ cười vẫn chưa tắt Dường như Thẩm Ngọc là con lai, mặt mày tuấn tú, dáng người hoàn hảo, bộ tây trang trên người anh như trên người manocanh vậy Bình thường anh phong lưu thành tính, rất thích cười với phụ nữ, chỉ vừa cười thôi đã khiến sự phong tình hiện rõ trong ánh mắt, cho dù mặc tây trang thì cũng không che dấu được bản chất bại hoại của Thẩm Ngọc. Vương Hiểu Hân đương nhiên không có khả năng chống đỡ được sự quấy rối của Thẩm Ngọc, thoáng cái mà mắt Vương Hiểu Hân đã bị hút vào Thẩm Ngọc, mãi đến khi Thẩm Ngọc khẽ cười nói: - Đúng thế, bọn họ chuẩn bị thủ tục ly hôn Lúc này Vương Hiểu Hân mới như bừng tỉnh lại - Ly hôn! Vương Hiểu Hân hoảng hốt hô một tiếng, sau đó đột nhiên tiến lên giữ chặt tay áo Trần Gia Lạc, buồn bã nói: - Không, không! Gia Lạc, em không muốn anh ly hôn, em không có ý đó… Rồi lại quay đầu nhìn Thư Tâm bằng đôi mắt long lanh nước: - Xin lỗi Thư tiểu thư, đều là tại em, em xin chị đừng tàn nhẫn như vậy, đừng ly hôn Gia Lạc! Anh ấy yêu chị như vậy, sao chị nhẫn tâm để anh ấy khổ sở như vậy? Cô ta hai mắt rưng rưng trông rất đáng thương nhưng Trần Gia Lạc cũng chỉ nhìn Thư Tâm mà chẳng để ý đến cô ta. Ngược lại, Thẩm Ngọc lại quét qua người Vương Hiểu Hân mấy lượt vẫn không quên lắc lắc bàn tay mình đang bị cô ta nắm lấy, nụ cười như có như không khiến người ta có cảm giác kì quái. Thư Tâm cười lạnh nói: - Lời này của Vương tiểu thư thật lạ. Hôm qua còn tìm tôi đòi tôi tác thành cho tình yêu của hai người, hôm nay lại trở mặt. Cô bảo tôi phải làm sao đây? Thư Tâm mất kiên nhẫn nên cũng mặc kệ Vương Hiểu Hân đang biến sắc, chỉ nhét bút vào tay Trần Gia Lạc, lạnh lùng nói: - Ký đi! Chưa kịp kí thì đơn ly hôn đã bị Vương Hiểu Hân giằng lấy Thư Tâm tức giận xông lên, hận không thể tát cho Vương Hiểu Hân mấy cái Nhưng lại thấy Vương Hiểu Hân đọc lá đơn kia rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thư Tâm đầy kinh ngạc, giọng vô cùng sắc nhọn: - Sao chị có thể làm vậy? Sao chị có thể giành căn nhà này! Chị… Đột nhiên cô ta ngừng bặt lại như là kịp phát hiện hành vi của mình có điều bất ổn, vội vàng cười cười nhìn Thẩm Ngọc, trong mắt long lanh nước, lại ra vẻ nhút nhát mà nắm tay áo Trần Gia Lạc rồi khóc ròng: - Chị như thế… Chị như thế bảo Gia Lạc phải làm sao đây! Sao chị có thể… sao có thể tàn nhẫn như vậy… Thư Tâm chán ghét quay mặt đi, Thẩm Ngọc thấu hiểu lòng người đi tới vỗ vỗ vai Thư Tâm, dịu dàng nói: - Nếu Thư tiểu thư tin tôi thì cứ giao mọi chuyện ở đây cho tôi là được. Nếu Thư tiểu thư không thoải mái thì có thể ra ngoài hóng gió, mai còn phải đi làm đúng không? Thư tiểu thư nên ổn định lại tâm tình thì hơn. Thư Tâm quay đầu liếc qua hai người kia rồi gật gật đầu với Thẩm Ngọc: - Phiền luật sư Thẩm rồi Thẩm Ngọc tiễn cô ra cửa rồi đưa túi xách cho cô, dựa vào cửa rồi thấp giọng cười: - Không phiền, đây là chuyện tôi phải làm. Thư Tâm cảm thấy lời của anh ta có điều gì đó bất ổn nhưng lại chẳng nghĩ ra được anh ta có thể làm gì mình nên cũng chẳng nghĩ nhiều. Thẩm Ngọc thở phào một hơi, đóng cửa lại rồi bước đến, thấy Vương Hiểu Hân đang nói gì đó với Trần Gia Lạc còn đang thất thần thì không khỏi cười rất nham hiểm rồi nói: - Được rồi, chúng ta không nên trì hoãn nữa. Tranh thủ làm cho xong đi. Về phần Vương tiểu thư, cô không phải là người trong cuộc thì đừng làm phiền chúng tôi được không? Tôi thực sự không thích những cô gái quá chủ động.