Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra
Chương 31
Edit: Pingki
Đến lúc Diệp Sơ chạy tới nhà ga thì đã qua hai giờ chiều. Vừa xuống xe, từ đằng xa đã thấy một người đứng trên bậc thềm của nhà ga, một thân đồng phục ngụy trang, dáng người cao ngất, anh khí bức người, mấy cô gái đi ngang qua đều nhịn không được mà nhìn trộm hắn thêm một chút, giống như những người xung quanh đều trở thành vật làm nền cho hắn vậy.
Diệp Sơ xuống xe, bước chân đi về phía Vệ Bắc, giống như có thần giao cách cảm, Vệ Bắc xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống chạm vào ánh mắt của cô đang nhìn lên, trong đôi mắt lóe lên một tia vui sướng, trong giây lát lại bị che dấu mất.
“Diệp Phì, cậu là ốc sên sao? Có việc đến đây cũng chậm như vậy!” Hắn không chút khách khí gào lên với cô, hoàn toàn không có một chút gì gọi là lãng mạn sau những ngày xa cách đáng nói.
Diệp Sơ không nói gì, cô thực sự là chạy vội từ nhà tới đây,tiền xe cũng tốn mất năm mươi đồng, thái độ của cái người này không thể dễ chịu hơn một chút được sao? Kỳ thật cô đã quên mất chính mình vì cớ gì mà chỉ vì một cuộc điện thoại của hắn đã vội vã không quản cả chặng đường xa tới đây.
Ngay lúc này, Vệ Bắc đã bước từng bước xuống bậc thềm, trên vai hắn chỉ có duy nhất một túi đeo màu đen, trên người còn đang mặc đồng phục diễn tập, không có một chút dáng vẻ của người mới từ thành phố C xa xôi trở về.
Diệp Sơ bỗng nhiên nhớ ra điều gì, hỏi: “Cậu chẳng phải đã nói chỉđược nghỉ có một ngày thôi sao?”
“Ban đầu là nói một ngày, kết quả nhiệm vụ hoàn thànhtrước thời hạn, tôi lại được nghỉ thêm một ngày nữa.” Vẻ mặt Vệ Bắc thản nhiên.
Diệp Sơ lại nhíu mày, mười mấy tiếng ngồi xe lửa, hơn mộtngày cũng có thể kịp sao? Cô truy hỏi: “Ý của cậu nói là, ngày mai cậu đã phải trở về rồi sao?”
“Không phải ngày mai.” Vệ Bắc quơ quơ vé xe lửa mới vừa mua được trong tay: “Ngày mai không có vé, tôi đành phải mua vé vào tối nay.”
Diệp Sơ thật muốn toát mồ hôi, đi đi về về hơn ba mươi mấy tiếng đồng hồ, lại chỉ được ở lại nơi này có vài tiếng, rốt cuộc tên này quay về để làm gì không biết?
Đang nghĩ ngợi, Vệ Bắc giống như đã không còn chút kiên nhẫn nào mà thúc giục: “Đi thôi, tôi chỉ có nửa ngày thôi đó, cậu đừng có mà lề mề nữa.”
Cậu cũng biết chỉ có nửa ngày thôi sao? Diệp Sơ cảm thấy không còn gì để nói với hắn, haiz, nhưng mà biết làm sao được, cô yên lặng thở dài trong lòng, nói: “Cậu đói bụng rồi phải không? Vậy đi ăn cơm trước đi.”
“Ăn cái đầu nhà cậu, trước đi tìm chỗ nào cho tôi tắm rửa cái đã, người thối muốn chết rồi.”
Hắn vừa nói, Diệp Sơ mới phát hiện ra trên người tên này hìnhnhư có mùi gì đó là lạ.
Vệ Bắc đen mặt: “Cậu nghĩ rằng tôi tình nguyện để người mình thối như vậy sao? Còn không phải là do cái nhiệm vụ chó má bắt buộc làm kia, hại tôi chưa kịp đổi bộ quần áo đã phải leo vội lên xe về.”
Diệp Sơ muốn nói: Vậy cậu trở về gấp thế để làm gì chứ? Nhưng mà nhìn thấy bản mặt đen thui của Vệ Bắc, cuối cùng chỉ bĩu môi một cái, không nói thêm gì.
Về nhà tắm rửa chắc không kịp, hơn nữa lần này Vệ Bắc trở về cũng không nói trước tiếng nào với người nhà hắn, mất công ba hắn biết lại tức điên đến hộc máu. Mà hai người lại đang ở rất gần đại học F, ký túc xá nữ thì hắn vào trong cũng không tiện, nghĩ tới nghĩ lui Diệp Sơ quyết định dẫn hắn vào ở tạm trong một khách sạn nhỏ gần đây.
Một nam một nữ đi vào trong khách sạn gần trường học, lại đặt phòng có mấy giờ, thế cho nên ông chủ ở quầy thu tiền cười một cách không thể mờ ám hơn. Một tay làm đăng ký, còn miệng thì cười ha hả nói: “Phòng ở chỗ chúng tôi vừa đẹp mà giá lại rẻ, phương tiện đầy đủ hết, đặc biệt cách âm hiệu quả, cam đoan cô cậu đến một lần còn muốn đến lần thứ hai.”
Khóe miệng Vệ Bắc ngoéo một cái, liếc mắt sang Diệp Sơ, thấy vẻ mặt cô ngơ ngác, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều.
“Vậy lần sau ông phải giảm giá cho chúng tôi đấy.”Hắn cười xấu xa.
“Nhất định thế!” Ông chủ hào phóng vỗ ngực, cứ như đang mời chào lần sau đến làm ăn thật vậy.
Nếu Diệp Sơ biết hai người bọn họ đang nói to nói nhỏ với nhau điều gì, phỏng chừng sẽ không nói hai lời mà quay đầu đi khỏi chỗ này ngay lập tức, đáng tiếc là cô lại không biết.
Nhận được thẻ phòng, hai người liền lên lầu.
Diệp Sơ đi vào trong phòng, bỏ túi đeo xuống, Vệ Bắc thì đứngởđằng sau cô, nhìn chăm chăm vào bóng lưng đã xa cách hơn một tháng nay, khiến hắn ngày nhớ đêm mong, trong lòng bỗng nhiên dấy lên một cỗ xúc động. Hắn rất muốn cứ như vậy mà đem cô đặt dưới thân mình, nhưng mà trên người toàn là mùi thối, ngay cả hắn cũng ngửi không nổi nói gì cô.
“Tôi đi tắm cái đã.” Vệ Bắc nói một câu, rồi bước vào phòng tắm.
Từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, Diệp Sơ ngoài này bắt đầu quan sát căn phòng này, cũng chỉ là một phòng đơn thực bình thường, trên tường đối diện kê một tủ TV, được lau dọn sạch sẽ, ga giường trắng tinh được trải ngay ngắn đâu vào đó.
Diệp Sơ đánh giá căn phòng xong, cảm thấy thực nhàm chán, liền ngồi lên giường cầm lấy điều khiển bật TV.
Trong TV đang chiếu một mục quảng cáo hàng hóa, người dẫn chương trình ba hoa chích choè giới thiệu sản phẩm của nhãn hiệu di động Shanzhai, Diệp Sơ xem mà ngáp dài một cái.
Sao giờ vẫn còn chưa tắm xong vậy? Cô mơ mơ màng màng nghĩ, tựa vào đầu giường ngủ lúc nào không hay biết.
Đến lúc Vệ Bắc tắm xong đi ra, cả người khoan khoái dễ chịu, đang muốn gọi Diệp Sơ, nháy mắt lại phát hiện cô đang tựa vào đầu giường mà ngủ, trong tay còn cầm điều khiển từ xa, quảng cáo điện thoại trên TV vẫn còn lặp đi lặp lại không ngừng.
“Cậu là heo đấy à, thế này mà cũng ngủ được…” VệBắc lầu bầu, đi tắt TV, lại xoay người lại lấy điều khiển trong tay cô để ra chỗkhác. Nhưng khi ánh mắt hắn đến gần cô, lại bị vẻ ngủ say không hề phòng bị kia thu hút.
Chỉ thấy Diệp Sơ hai mắt khép hờ tựa vào đầu giường, lông mi thật dài mà lại rất dày, in bóng xuống làn da trắng nõn như hai cánh bướm, cái mũi tròn tròn, đôi môi non mềm hơi hé mở, gương mặt tuy vẫn còn bầu bĩnh, nhưng đổi lại lại mềm mại trắng nõn không một chút tỳ vết nào, làm người ta nhịn khôngđược muốn chạm vào mà âu yếm.
Ngay tại lúc Vệ Bắc đang tiến lại gần sát cô, Diệp Sơ bỗng nhiên bừng tỉnh, gương mặt hai người trong khoảnh khắc gần trong gang tấc, mắt nhìn mắt, cả hai đều bị làm cho giật mình.
Vệ Bắc không hổ danh là kẻ chuyên đi chiếm tiện nghi của người khác, lập tức phản ứng lại, thừa dịp Diệp Sơ còn đang kinh ngạc, liền hôn lên cánh môi của cô.
Nụ hôn này, tựa như hồng thủy tràn về, rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa.
Diệp Sơ muốn đẩy hắn ra, nhưng không kịp nữa, chỉ cảm thấy cánh môi tức khắc bị hắn đẩy ra, đầu lưỡi mềm mại kia tiến vào trong miệng mình, quấn quít lấy lưỡi của cô, nhẹ nhàng hút lấy, thân thể còn muốn giãy dụa chẳngmấy chốc trở nên yếu ớt, tay chân rã rời không còn chút sức lực.
Vệ Bắc vốn chỉ muốn hôn một chút để làm khuây khỏa nỗi khổ tương tư bấy lâu nay, nào có biết nụ hôn này chẳng qua chỉ là làm lung tung theo ý mình mà lại như có cảm giác như đã làm nhiều lần rồi, ấy vậy lại còn không tệ chút nào, càng hôn càng sâu. Dần dần, hắn cảm thấy thân thể mình bắt đầu nóng lên, mà người dưới thân lại trở nên thật mềm mại, làn da lành lạnh, càng ôm vào trong ngực càng thấy thật là thoải mái.
Vì thế hắn rời khỏi môi của cô, bắt đầu hôn sang hai má, vành tai, rồi dùng đôi môi của mình hôn nhẹ lên cổ Diệp Sơ, bàn tay to dò xét đi vào trong áo T-shirt của cô.
Bỗng nhiên cảm thấy trên lưng mát lạnh, khiến thần trí củaDiệp Sơ nháy mắt quay về, lúc này mới kinh hãi phát hiện ra áo của mình đã bị Vệ Bắc vén lên một nửa, một tay hắn đang dán chặt lên eo cô, tay kia thì đang trượt đến lưng, ý đồ muốn cởi nút áo lót của cô.
“Cậu làm gì vậy a?” Diệp Sơ kêu lên, muốn đẩy hắn ra.
Nhưng là sức lực của tên kia lại khỏe như trâu, thân hình to lớn đè cô lên giường, lại muốn che kín miệng cô một lần nữa.
“Vệ Bắc, cậu làm thế này tôi sẽ giận cậu đấy!”Trong lúc đang hoảng loạn, Diệp Sơ hô lên.
“Cậu gọi tôi là gì?” Vệ Bắc bỗng nhiên dừng lại, đã bao nhiêu năm rồi, hắn dường như chưa từng được nghe từ miệng cô gái này gọi tên mình.
Gương mặt Diệp Sơ đỏ lên, miệng còn đang thở hổn hển:”Vệ Bắc, cậu đừng làm như vậy, tôi không thích.”
“Gọi thêm một lần nữa được không?” Hắn bỗng nhiên giống như một đứa trẻ một mực đòi kẹo cho bằng được, “Gọi A Bắc một tiếng thử xem, tôi sẽ buông ra.”
Diệp Sơ như cảm thấy trái tim mình run rẩy, thật lâu sau mới cất tiếng gọi lí nhí: “A…..Bắc….”
“Gọi một lần nữa.”
“….A Bắc.”
“Thêm một lần này nữa đi.”
“A…”
Còn chưa kịp nói xong, Vệ Bắc đã ôm chặt lấy cô.
“Diệp Tử, anh thích em.” Hắn ôm chặt cô vào lòng mình, tựa như đã kiếm tìm rất nhiều năm rốt cục cũng tìm được bảo bối vậy, nghe thế nào cũng thấy không đủ, ôm thế nào cũng thấy không thỏa mãn, dù thế nào cũngkhông bao giờ buông tay ra……
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
447 chương
94 chương
69 chương
52 chương