"Vương phi?" Lăng Kỳ trợn mắt hỏi. Vu Minh gật đầu: "Vâng." "Nàng ấy đâu?" Hắn tiếp tục hỏi. "Đã đến viện của Thừa tướng phu nhân. Thuộc hạ vẫn luôn cho người âm thầm theo sát, chủ tử có thể yên tâm." Lăng Kỳ sắc mặt giãn ra: "Ừm, cho người bảo vệ Vương phi chu toàn, không được để nàng xảy ra bất trắc." Vu Minh gật đầu: "Đã biết. Vậy những điều Vương phi phân phó, chúng thuộc hạ xử trí thế nào?" Lăng Kỳ suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Nghe theo nàng phân phó. Nếu những chuyện mang tính nghiêm trọng, trước báo với ta một tiếng." Vu Minh tiếp tục gật đầu: "Thuộc hạ đã hiểu. Vậy thuộc hạ xin cáo lui." Hắn đoán không sai mà, chủ tử đối với Vương phi quả nhiên không hề tầm thường. Bọn hắn nhất định phải ôm bắp đùi vị Vương phi này thật tốt mới được, biết đâu sau này lại có thể nói giúp bọn hắn mấy lời trước mặt chủ tử. Ai nha, ngày tháng sau này của bọn hắn có chút hi vọng rồi. Vu Minh đang muốn rời đi thì bị Lăng Kỳ gọi lại: "Đợi đã." "Chủ tử có điều chi cần phân phó?" "Cho người điều tra toàn bộ những chuyện có liên quan đến Vương phi. Nhớ rõ, tất cả!" Lăng Kỳ nghiêm túc nói. Vu Minh khẽ nhíu mày, sau đó cũng lĩnh mệnh rời đi. Xem ra, những gì hắn nghĩ đều đúng. Chủ tử thật sự quan tâm đến vị Vương phi kia, còn là vô cùng quan tâm luôn ấy chứ! Chẳng phải bây giờ bắt hắn đi điều tra tất vả về nàng hay sao? Mà khoan đã, điều tra tất cả? Vậy rốt cuộc là quan tâm hay là nghi ngờ đây trời? Hắn cũng muốn loạn hết cả lên rồi. Thôi thôi, hắn tốt nhất nên làm tròn bổn phận của mình đi đã, đoán ý của chủ tử chỉ có nước bị hành cả thể xác lẫn tinh thần thôi. Đêm qua bọn hắn phải thức trắng để đảm bảo an toàn cho chủ tử, lại ngoài ý muốn bị phát cho một bụng cẩu lương...!à gọi là thanh âm vô cùng cẩu huyết cấm hài tử nghe thấy, đã vậy còn phải giả vờ mắt điếc tai ngơ làm như chẳng nghe thấy gì, trông thấy gì nữa chứ! Làm ám vệ a, quá khó sống rồi đi!1 Sau khi mặc y phục chỉnh tề, Lăng Kỳ bước ra khỏi viện tử, tìm nha hoàn trong phủ dẫn hắn đến chỗ Cơ Tuyết. Nhìn nữ nhân trước mặt đang vui vẻ nói chuyện cùng người trong nhà, tâm tình hắn bất giác trùng xuống. Tuyết nhi, nàng đúng là quá dư thừa tinh lực rồi đấy! - Hắn thầm nghĩ. Thấy Lăng Kỳ xuất hiện, Cơ Phong là người phản ứng nhanh nhất, đứng dậy tiến đến trước mặt hắn, cất giọng: "Kỳ Vương, mời ngài. Điểm tâm sáng đã được chuẩn bị tốt." "Được." Hắn gật đầu, đi theo Cơ Phong tiến về phía chiếc bàn trước mặt. Cơ Vũ cũng nhanh chân đứng dậy nhường vị trí bên cạnh Cơ Tuyết cho hắn. Hắn thản nhiên ngồi xuống không chút kiêng dè, liếc mắt nhìn nàng một cái khẽ nhếch khoé miệng. Cơ Tuyết bị hắn nhìn có chút chột dạ, sống lưng trở nên lạnh toát. Nàng có cảm giác bản thân sắp phải hứng chịu một cơn cuồng phong bão táp của người bên cạnh. Một bữa ăn ngon như thế vậy mà nàng lại nuốt không trôi kể từ khi Lăng Kỳ xuất hiện. Nàng có phải hay không là đang tự tạo nghiệp? Sau khi dùng điểm tâm sáng, Cơ Tuyết theo Lăng Kỳ trở về Kỳ Vương phủ. Suốt quãng đường ngồi trên xe ngựa, Lăng Kỳ ấy vậy mà tỏ ra vô cùng thờ ơ, không giống như trong tưởng tượng của nàng chút nào. Vậy có phải hắn vẫn chưa nhận ra nàng có phải hay không? Đây chính là điều nàng muốn không phải sao, vậy thì cớ chi nàng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, bức bối không yên thế này? Lăng Kỳ bên ngoài giương bộ mặt băng lãnh nhưng nội tâm bên trong đã cười không ngừng. Hắn làm sao không nhìn thấy ánh mắt của nàng đang đặt trên người hắn, có bức xúc, có dò xét, nhưng hắn vẫn lựa chọn im lặng, mặc kệ nàng muốn như thế nào, hắn cũng sẽ phối hợp cùng nàng diễn cho trọn vở kịch này. Muốn đùa bỡn ta sao? Nàng, còn ngây thơ lắm! Xe dừng lại trước Kỳ Vương phủ, Lăng Kỳ vẫn tỏ ra vô cùng lãng tử dìu nàng xuống, sau đó lại lạnh nhạt cất bước vào trong phủ mà không hề chờ đợi nàng. Cơ Tuyết ôm một bụng tức giận mắng thầm trong lòng: "Tiêu Kỳ, huynh được lắm! Ăn xong liền chùi mép không nhận người. Được, huynh chờ đó cho ta, cục tức này ta không đòi lại, ta không phải Cơ Tuyết!" Mặc dù không nhìn về phía sau nhưng Lăng Kỳ dường như lại cảm nhận được sự tức tối của nàng, khoé miệng bất giác cong lên, hai tay chắp phía sau lưng, ngang nhiên đi về nơi ở của mình - Trúc Uyển. Vừa nhìn thấy Lăng Kỳ trở về, một ám vệ nhanh chóng xuất hiện, lên tiếng: "Chủ tử." "Có chuyện gì?" Hắn hỏi. "Tin tức truyền về, Kình Vương đang trên đường trở về Kinh thành, số lượng người đi cùng hắn chỉ tầm năm mươi người, nhưng số lượng ám vệ lại cả một đại quân, chia thành nhiều toán chừng hơn trăm người từ khắp nơi đổ về kinh thành. Hiện đã có một toán người đã về tới kinh thành rồi, rải rác ở các khách điếm lớn nhỏ. Đêm qua người không có ở đây, đã có vài ám vệ đột nhập Vương phủ, tất cả đều là tử sĩ." Tên ám vệ vừa xuất hiện nói. Sắc mặt Lăng Kỳ đại biến. Hành động quá mức nghênh ngang như thế này, Kình Vương thật sự muốn tạo phản thật sao? Bao năm qua nhẫn nhịn được, chẳng lẽ bây giờ y không đợi được nữa rồi sao? Lại chọn đúng thời điểm hắn cũng đang ở kinh thành? Thấy Lăng Kỳ không nói gì, tên ám vệ lại nói tiếp: "Chủ tử, còn có một tin tức khác." "Nói." Lăng Kỳ lạnh nhạt lên tiếng. Tên ám vệ nghe thấy giọng điệu pha chút tức giận của Lăng Kỳ thì khẽ rùng mình một chút, sau đó cân nhắc lời nói chính mình: "Thái tử Đông Ly cũng đang trên đường đến Hoằng Quốc, mục đích ban đầu là đến tham dự đại thọ của Thái hậu." "Tham dự đại thọ?" Lăng Kỳ nhếch khoé miệng cười âm hiểm. Tham dự đại thọ chỉ là vỏ bọc mà thôi. Nếu hắn đoán không sai, Kình Vương cùng Thái tử Đông Ly đã cấu kết với nhau từ lâu rồi. Cùng lúc xuất hiện như thế này, e rằng kinh thành sắp có biến. "Hắn mang theo đại quân sao?" Lăng Kỳ hỏi. "Khoảng nửa vạn, nhưng đều là tinh anh được huấn luyện qua, đã đi được hai ngày đường, tốc độ di chuyển rất chậm." Lăng Kỳ khẽ nheo mắt, âm thầm suy tính. Kình Vương quả nhiên đã không nhẫn nhịn được nữa rồi. E rằng sau đại thọ của Thái Hậu sẽ là một trận gió tanh mưa máu. Hắn cũng nên chuẩn bị rồi. "Ta đã biết. Tiếp tục cho người giám sát hành tung của Kình Vương và Thái tử Đông Ly. Xảy ra biến, lập tức báo." "Vâng, chủ tử." "Được rồi, ngươi đi đi." Tên ám vệ cúi đầu rồi biến mất vô tung vô ảnh. Lăng Kỳ sau đó cũng đi đến viện của Nam Cung Giác, cùng lão bàn bạc đối sách. Cùng lão nói chuyện xong xuôi, Lăng Kỳ lúc này mới chợt nhớ đến nữ nhân ở Tuyết Viên, liền tìm đến chỗ nàng ta thăm dò. Trước khi bước vào Tuyết Viên, Lăng Kỳ gọi ám vệ đến hỏi: "Người bên trong thế nào? Có gì khác thường không?" Ám vệ trả lời: "Không có, rất bình thường, ngoài lúc nghỉ ngơi ở bên trong phòng ngủ thì nàng ta cũng chỉ đi lại trong viện, chưa từng rời khỏi." "Ừm, lui đi." Sau khi ám vệ rời khỏi, Lăng Kỳ cất bước đi vào bên trong Tuyết Viên thì nhìn thấy Hàn Vân đang nằm bò trên chiếc bàn giữa đình viện, hắn khẽ ho hai tiếng đánh thức nàng. Hàn Vân nghe thấy tiếng động liền ngồi thẳng người, lập tức lâm vào trạng thái phòng bị rõ ràng khiến Lăng Kỳ không khỏi nhíu mày. Phản ứng theo bản năng như thế này chính là thể hiện rõ nhất của người sống trong giang hồ đã lâu, mà nữ nhân kia chính là người như vậy. Lăng Kỳ đi tới ngồi xuống bên cạnh Hàn Vân, cất giọng: "Thật xin lỗi, hôm qua ta có việc đột xuất nên không thể trở về gặp nàng." Hàn Vân lắc đầu: "Không sao. Ta chỉ là có chút buồn chán mà thôi." "Ồ, vậy hiện tại nàng có muốn đi ra bên ngoài chơi hay không?" Hắn hỏi. "Có thể sao?" Hàn Vân tỏ ra mừng rỡ. "Đương nhiên có thể. Nàng muốn đi nơi nào?" "Ta muốn..." Hàn Vân đang muốn nói nàng muốn đi đến Túy Hương lầu để ăn món ngon thì bất giác sững lại, im bặt. May quá, nàng phản ứng nhanh, nếu không thì lộ sơ hở rồi. Cơ Tuyết đã nói qua với hắn bản thân là người kinh thành hay không nàng không biết, nếu như nói không đúng, e rằng sẽ thật sự xảy ra chuyện. Hôm qua Nam Cung gia và Cơ Vũ cũng đã đến tìm nàng nói qua việc phải làm tiếp theo rồi, hôm nay Lăng Kỳ lại tìm nàng nói muốn đưa nàng ra ngoài lại vừa hay đúng ý nàng muốn. Vậy thì nàng không cần phải tìm cớ để ra bên ngoài cùng hắn nữa rồi. Hàn Vân cười đắc ý, xem ra mọi việc nàng muốn đều thuận lợi đến mức khó tin nha. Vậy thì hiện tại nàng đổi một cách nói khác cho đúng lý hợp tình thôi: "Ta muốn đi ăn món ngon.".