Khúc "Lưỡng chỉ hồ điệp" kết thúc, Cơ Tuyết như đã nghĩ trước đó sẽ bonus thêm vài khúc nhạc nữa để cho những người có mặt ở đây mở rộng tầm mắt, hiện tại nàng đã bắt đầu lái sang một khúc nhạc khác. Đầu tiên là khúc "Lưu hương" (Nhạc phim Tân Bạch phát ma nữ công chiếu năm 2014), tiếp đến là khúc "Thán vân hề" (Nhạc phim Vân Tịch truyện công chiếu năm 2018) và cuối cùng là khúc "Bách hoa hương" do ca sĩ Ngụy Tân Vũ thể hiện đang làm đình làm đám ở hiện đại nơi nàng sống.1 Thanh âm réo rắt vui nhộn phát ra từ chiếc cổ cầm càng được khuếch đại lên nhờ vào bộ móng gảy của nàng khiến cả Phụng Chiêu cung càng thêm nhộn nhịp. Không ai lại không bị cuốn hút bởi thanh âm có một không hai này, đặc biệt là Thái hậu, cười gật đầu không ngớt như trẻ thêm vài tuổi. Những người còn lại thì khỏi phải nói rồi, ai ai cũng bị mê mẩn giống như một cách nói của tuổi teen ấy: lỗ tai muốn mang thai luôn rồi. Ai nha, nàng cũng là hết cách, ai biểu âm nhạc ở thế giới này "đáng sợ" quá làm chi, nàng đành phải đánh thức khiếu thẩm mỹ về âm nhạc cho kịp thời đại chứ! Lăng Kỳ lại một lần nữa sắc mặt chợt biến. Lần này có lẽ là đại biến luôn rồi. Một lần là vô tình, hai lần là tự nhiên, còn ba lần...!chính là cố ý. Vương phi của hắn rốt cuộc là như thế nào có được cầm nghệ bậc nhất thế này? Từ khí chất đến phong thái hành xử mỗi khi đàn cao hứng đều giống y đúc "Tuyết nhi" của hắn. Hắn là đang mơ hồ hay đang u mê? Hắn là thích "Tuyết nhi" về tài gảy cầm của nàng hay là con người của nàng? Nữ nhân trước mắt này bởi vì đã cùng hắn trải qua một đêm kia nên cảm thấy vô cùng thân thiết, hay là vì hắn và "Tuyết nhi" đã lâu chưa gặp lại cho nên mới cảm thấy xa lạ? Tại sao lúc này hắn lại thấy hoang mang như vậy? Chính hắn cũng không thể hiểu được tâm tình của hắn lúc này. Có lẽ hắn cần thời gian và không gian để tĩnh tâm, xem thử bản thân rốt cuộc mong muốn điều gì! Hoàn thành màn trình diễn của mình, Cơ Tuyết theo thói quen biểu diễn ngày xưa liền đứng lên cúi chào khán giả. Lăng Bình cũng vô cùng phối hợp vỗ tay khen tặng, sau đó thì cả Phụng Chiêu cung vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền. Có một vài phi tần và công chúa còn khoa trương hơn, trên mặt phiếm hồng, cả ánh mắt cũng muốn bắn tim hồng về phía Cơ Tuyết khiến nàng bất giác co rụt lại, nổi cả da gà. Thời này mà xuất hiện Les thì e là nàng phải độn thổ mất thôi. Thật là kinh thủng a.1 Lăng Bình lúc này đã chấn tĩnh trở lại, quay sang Lăng Kỳ lên tiếng: "Thế nào Cửu đệ, Vương phi của đệ liệu đã có thể xứng với danh phong Cầm thánh hay chưa?" Lăng Kỳ nhìn y, gật đầu: "Được Hoàng huynh phong tặng chính là phúc phần của nàng ấy." Lăng Bình nhìn hắn khẽ cười. Một nữ nhân tài sắc vẹn toàn thế này nếu như hắn còn không động lòng thì người làm Hoàng huynh như y cũng đành chịu. Ái tình mà, không thể miễn cưỡng được. Yêu thương thắm thiết thì tốt, tương kính như tân cũng được, cũng phải tùy thuộc vào hắn có xem trọng nàng hay không. Còn về nữ nhân hắn mới vừa mang về phủ, hy vọng nàng ta không cản trở hắn, khiến hắn gặp phải bất trắc. Nếu không, dù có phải khiến Lăng Kỳ căm hận, y cũng tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ có ái nữ Cơ Vĩnh Sơn mới có đủ tư cách đứng bên cạnh Lăng Kỳ, cũng chỉ có nàng mới làm cho Hoằng Quốc an yên. Hy vọng Lăng Kỳ mau chóng hiểu ra điều này. Nhìn sang Thái hậu đang ngồi bên cạnh, Lăng Bình lên tiếng hỏi: "Mẫu hậu, người thấy Kỳ Vương phi đàn thế nào?" Thái hậu vẫn còn chìm trong sự vui vẻ, gật đầu: "Kỳ Vương phi quả nhiên là danh bất hư truyền, Ai gia lần đầu tiên được thưởng thức cầm nghệ uyên thâm như thế này đấy. So với Tiêu Thái phi chỉ có hơn không kém." Nhìn sang Lăng Kỳ, bà nói tiếp: "Kỳ Vương nói có phải hay không?" Nghe nhắc đến Mẫu phi của mình, Lăng Kỳ chợt nhíu mày nhưng rất nhanh trở lại bình thường, khẽ gật đầu: "Vâng, Thái hậu. So với sư phụ Nam Cung Giác của nhi thần cũng hơn một bậc." Thái hậu khẽ nhướn mày nhìn Cơ Tuyết: "Ai gia nghe nói Kỳ Vương phi cũng là đệ tử chân truyền của Nam Cung Giác, Kỳ Vương nói có phải hay không?" Lăng Kỳ liếc nhìn Cơ Tuyết, sau đó gật đầu: "Vâng, Thái hậu." "Ồ, vậy thì Kỳ Vương phi vừa hay cũng là sư muội của Kỳ Vương rồi. Phúc phần của Nam Cung Giác quả thật không nhỏ đâu." Thái hậu tỏ ra vô cùng cao hứng, nói tiếp: "Kỳ Vương phi muốn Ai gia thưởng gì nào?" Cơ Tuyết thi lễ: "Được Thái hậu coi trọng đã là phúc phần của thần nữ, thần nữ không dám nhận ban thưởng." Thái hậu cười thành tiếng: "Kỳ Vương phi không cần khách khí. Ai gia đã nói ban thưởng liền ban thưởng. Khanh nói xem, muốn được ban thưởng gì nào?" Lăng Bình thêm lời: "Hôm nay Thái hậu đặc biệt cao hứng, Hoàng đệ muội nhất định phải nắm bắt đấy!" Cơ Tuyết liếc nhìn sang Lăng Kỳ ra hiệu bằng ánh mắt, hắn vậy mà hiểu được hàm ý của nàng liền gật đầu. Nhận được sự đồng ý của Lăng Kỳ, Cơ Tuyết trong lòng bỗng nở hoa, không nhanh không chậm nói lên ý muốn của mình: "Tạ Thái hậu, tạ Hoàng thượng ân điển. Thần nữ muốn mở một học viện dạy cầm nghệ tại kinh thành, cũng xin Hoàng thượng đề cho vài chữ." "Ồ." Lăng Bình khẽ nhướn mày, tỏ ra vô cùng hứng thú: "Học viện dạy cầm nghệ?" Cơ Tuyết gật đầu: "Vâng, Hoàng thượng. Thần nữ muốn truyền thụ cầm nghệ của mình cho nữ tử khắp kinh thành." "Chỉ nữ tử? Nam tử không được?" Lăng Bình nhướn mày. Cơ Tuyết khoé miệng giật giật. Ý tứ của Lăng Bình là thế nào? Sao nàng có cảm giác y đang đào hố cho nàng nhảy vào nhỉ? "Dĩ nhiên là được. Sáo và nhị cầm, nam tử đều có thể học. Chỉ cần họ thật sự yêu thích, đệ muội dĩ nhiên sẽ không phiền nề." Lăng Bình nhìn Lăng Kỳ nở nụ cười khiêu khích. Cửu đệ xem đi, đệ sắp sửa mất Vương phi đến nơi rồi đó, liệu liệu mà hành sự. Nhìn Thái hậu, Lăng Bình lên tiếng hỏi: "Mẫu hậu, ý người thế nào?" Thái hậu dĩ nhiên không cần suy nghĩ liền gật đầu: "Ai gia làm sao lại không tán thành đây? Kỳ Vương phi cầm nghệ uyên thâm lại đồng ý truyền thụ cho mọi người, cả Hoằng Quốc trái lại phải cảm tạ Kỳ Vương phi rồi. Hoàng thượng nói có phải hay không?" Lăng Bình gật đầu: "Vâng, Mẫu hậu. Vậy Trẫm liền giúp Hoàng đệ muội toại nguyện." Nhìn xuống Cơ Tuyết dáng vẻ tràn đầy tự tin, Lăng Bình cảm thấy vô cùng hài lòng. Nữ tử như vậy mới xứng đáng với danh phận Kỳ Vương phi, Trẫm quả nhiên có ánh mắt hơn người. Hắc hắc...! "Kỳ Vương phi tiếp chỉ!" Cơ Tuyết nghe Lăng Bình xướng lên, vội vàng quỳ xuống: "Thần nữ tiếp chỉ." Lăng Bình dõng dạc lên tiếng: "Kỳ Vương phi cầm nghệ uyên thâm, Trẫm vô cùng yêu thích và tán thưởng. Nay ban cho Kỳ Vương phi phủ Huyện để mở học viện cầm nghệ, ban tên Học viện Cầm thánh Trẫm đích thân đề bút." Cơ Tuyết khoé môi cong lên, cúi đầu: "Tạ Hoàng thượng, tạ Thái hậu ân điển. Thần lĩnh chỉ tạ ân." Thái hậu gật đầu mỉm cười, không lâu sau đó khẽ nhíu mày nhìn sang Lăng Bình nói: "Hoàng thượng, Ai gia thấy nhìn như thiếu gì đó. Hình như Hoàng thượng còn chưa phong phẩm vị!" Lăng Bình ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Đúng rồi, Trẫm vậy mà lại quên. Ban phẩm vị Tam phẩm Huyện chủ. Mẫu hậu, người thấy như vậy có được không?" Thái hậu gật đầu hài lòng: "Được được. Tam phẩm quả không tệ. Còn phủ đệ, Hoàng thượng cho trùng tu phủ gần Hoàng cung nhất cho Ai gia, Ai gia muốn tùy thời đều có thể đến chỗ Kỳ Vương phi nghe nàng gảy cầm." Lăng Bình nhìn Lăng Kỳ một chút, lại dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn, ý nói: Ngay cả Thái hậu cũng muốn bắt người của ngươi rồi đó, ngươi cứ ung dung đi, đợi đến lúc Vương phi của ngươi đủ lông đủ cánh rồi tự do bay nhảy, xem ngươi lúc ấy sẽ nóng ruột như thế nào?1 Một bảo vật như vậy, ngươi không biết trân trọng, đến khi mất đi rồi có hối cũng muộn. Trẫm mỏi mắt mong chờ! "Mẫu hậu, vậy không bằng dùng phủ cũ của Nam Cung Giác? Lão ta hẳn sẽ không để ý đâu." Thái hậu ngẫm nghĩ một chút cũng tán đồng: "Vậy cũng được, nhưng Hoàng thượng cũng phải hỏi qua ý của hắn, nếu hắn không đồng ý thì chọn phủ khác cũng được, Ai gia chịu khó đi xa một chút vậy." "Vâng, Mẫu hậu." Liếc nhìn Lăng Kỳ, Lăng Bình tựa tiếu phi tiếu nói: "Hoàng đệ, đệ thấy Trẫm và Mẫu hậu tính như vậy có được hay không? Hoàng đệ nếu như có chủ ý gì thì cứ đề xuất, Trẫm sẽ xem xét.".