"Đúng vậy!" Cơ Tuyết gật đầu, không nói lời dư thừa. "Đa tạ cô nương. Xin hỏi đây là nơi nào? Ta đã ở đây bao lâu rồi?" Hắn tiếp tục hỏi. "Trấn Nam Trung, Bách Hoa sơn trang. Huynh đã hôn mê một ngày một đêm rồi." Hắn trầm tư nghĩ ngợi. Hôn mê một ngày một đêm, vậy có lẽ bây giờ, đoàn người từ biên quan trở về kinh thành chắc cũng gần đến nơi hắn bị truy sát rồi. Hắn trên đường lần tìm đến nơi này đã để lại chút ít đầu mối, hi vọng thân tín của hắn có thể nhận ra mà mau chóng tìm đến. Trước mắt hắn chỉ có thể yên lặng ở đây chờ đợi, hoặc chờ khi thương tích tốt hơn, hắn sẽ tiếp tục lên đường. Như vậy chí ít nếu lại gặp phải truy sát, hắn vẫn còn có thể đương đầu. Không thấy nam nhân trước mặt nói thêm gì, nàng chần chừ một chút rồi hỏi: "Huynh hẳn là đang đói đi. Có muốn dùng chút điểm tâm hay không?" "Vậy làm phiền cô nương." Hắn nhìn nàng, sắc mặt có chút tái nhợt. Nàng khẽ lắc đầu, nhìn sang Thu Cúc: "Em xuống dưới lấy cho huynh ấy chút điểm tâm, lại chuẩn bị cho ta nước ấm cùng băng vải sạch sẽ mang đến phòng huynh ấy đi." Lại nhìn từ đầu đến chân hắn một lượt, nàng quay sang Thu Cúc tiếp tục dặn dò: "Em sang nơi ở của sư phụ lấy cho ta một y phục sạch sẽ cho huynh ấy thay." Thu Cúc lặng lẽ quay qua nhìn nam nhân một thân đen tuyền, sau lại nhìn tiểu thư nhà mình mang theo chút đắn đo, xong cũng gật đầu đi làm việc. Thu Cúc đi rồi, nàng lại nói với hắn: "Thân thể huynh còn yếu, mau lại đây ngồi đi, đứng quá lâu sẽ rất mệt. Đợi một chút Thu Cúc chuẩn bị y phục cùng đồ ăn cho huynh." "Đa tạ." Hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng. "Không cần khách sáo. Là chuyện nên làm." Cơ Tuyết lãnh đạm nói. "Tại hạ Tiêu Kỳ. Không biết nên xưng hô với cô nương thế nào?" Hắn hỏi. "Ta họ Cơ." Hắn lúc này không nói gì thêm mà cứ lẳng lặng nhìn nàng khiến nàng chợt bối rối, liền đảo mắt về chiếc đàn trước mặt. "Có muốn hay không nghe ta đàn một khúc?" "Được." Hắn gật đầu, đáy mắt xẹt qua một tia ôn nhu chưa từng thấy, khoé môi lại khẽ giương lên khi nhìn thấy biểu hiện của nàng. Nàng là đang ngượng ngùng với hắn chăng? Bất giác nhớ đến làn điệu nhẹ nhàng của khúc "Nguyệt mãn tây lâu" do ca sĩ Đồng Lệ hát, lời ca từ là một vế của bài thơ "Nhất tiễn mai" vô cùng nổi tiếng của nữ sĩ Lý Thanh Chiếu đời nhà Tống, Cơ Tuyết cười nhẹ, bắt đầu múa trên dây đàn. Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu, Khinh giải la thường, Độc thướng lan chu. Vân trung thuỳ ký cẩm thư lai? Nhạn tự hồi thì, Nguyệt mãn tây lâu. Hoa tự phiêu linh thuỷ tự lưu, Nhất chủng tương tư, Lưỡng xứ nhàn sầu. Thử tình vô kế khả tiêu trừ, Tài há my đầu, Khước thướng tâm đầu. (Sen tạ hương tàn chiếu lạnh thu, Nhẹ cởi áo là, giường tựa lan chu. Trong mây ai gởi ta thư gấm? Nhạn đã bay về trăng ngập tây lâu. Hoa trôi nước cuốn biết về đâu, Một mối tương tư, đôi đứa cùng sầu. Tình nầy khó thể chịu dài lâu, Thôi nhăn mày liễu, lại nhíu tâm đầu.) Một khi tay bắt đầu chạm vào dây đàn, Cơ Tuyết hầu như sẽ không còn chú ý đến xung quanh nữa, tựa như người nam nhân bên cạnh. Tiêu Kỳ từ khi ngồi xuống bên cạnh nàng vẫn nhìn nàng một khắc không rời. Từng chút biểu cảm của nàng, mày nhíu lại rồi giãn ra, môi khẽ cắn rồi lại khẽ nhếch lên nở nụ cười, cho đến khi nàng gảy đàn rồi cất giọng trong trẻo tựa chuông bạc...!Tất cả hắn đều thu vào dưới đáy mắt. Hắn trước kia luôn nghĩ nữ nhân là một mối phiền phức. Cho dù cả đời phải sống cô độc cũng không nguyện ý rước nữ nhân vào cửa. Thế nhưng giờ khắc này, hắn lại thấy có nữ nhân bên cạnh cũng là cảnh đẹp ý vui. Nếu là nữ nhân trước mắt này thì lại càng cao hứng. Thanh âm trong trẻo của nàng cứ từng chút, từng chút rót mật vào tai hắn, từng chút len lỏi vào nơi sâu nhất trong lòng hắn, từng chút khắc sâu bóng hình nàng trong tim hắn khiến hắn phải nhớ nhung, phải say đắm. Còn nàng, đối với hắn có bao nhiêu tư tâm, hay chỉ là một người lữ khách xa lạ? Khúc nhạc kết thúc, Thu Cúc lúc này đã đứng đằng sau nàng, lên tiếng đánh vỡ không gian giữa hai người. "Tiểu thư, mọi thứ đều đã được mang đến bên trong gian phòng kia." Cơ Tuyết nhẹ gật đầu, nhìn sang nam nhân bên cạnh nói: "Huynh cùng ta trở về, ta giúp huynh thay thuốc." "Được." Tiêu Kỳ nhìn nàng, sau đó đứng lên cất bước đi theo phía sau, men theo con đường cũ trở về căn phòng trước đó hắn ngụ. Thu Cúc cũng đã giúp hắn thay tấm đệm giường mới, bởi vì tấm đệm cũ có không ít vệt máu khô do hắn lưu lại khi Cơ Tuyết kéo hắn một thân đầy vết thương nằm xuống. Bước vào phòng, thấy nam nhân kia vẫn đứng như trời trồng, Cơ Tuyết lãnh đạm lên tiếng: "Huynh lại đây ngồi, ta giúp huynh thay thuốc." Tiêu Kỳ đôi con ngươi chợt co rút, khẽ nhíu mày nhìn nàng. Nữ nhân này sao lại không hiểu thế nào là "nam nữ thụ thụ bất thân" hay sao? "Không dám làm phiền Cơ tiểu thư, ta có thể tự làm được." Nhìn biểu cảm khổ sở mất tự nhiên của nam nhân kia, Cơ Tuyết khoé môi giật giật. Nàng sao lại quên mất nàng đang ở thời đại nào nha. Này cũng thật phiền phức, sao lại không sống thoáng một chút chứ? "Này, ta là nữ nhân còn không sợ, huynh là nam nhân thì để ý làm chi a. Chạm một lần cũng là chạm, hai lần cũng là chạm, có khác biệt sao? Còn có vết thương sau lưng, huynh chắc chắn có thể tự xử lý?" Tiêu Kỳ nghe vậy chợt lắc đầu cười khổ. Nàng là nữ nhân còn không e ngại, hắn là nam nhân mà e ngại cái gì đây? Hắn từ lúc nào trở nên ngu ngốc như vậy? Nhưng là hắn cũng chỉ đứng ở phương diện của nàng mà suy nghĩ thôi không phải sao? Lại nói, nàng khiến hắn phải nhìn bằng cặp mắt khác, phóng khoáng tự tại, không câu nệ tiểu tiết. "Vậy lại phải làm phiền Cơ cô nương rồi." Nàng gật đầu hài lòng, cũng biết thức thời đấy. "Vậy huynh cởi y phục ra đi." Hắn nhìn nàng thêm một cái rồi nhanh chóng trút bỏ cái áo rách nát lộ ra thân mình cuốn băng vải có đôi chỗ đã phiếm hồng rỉ máu. Có lẽ lúc nãy hắn cố gắng ngồi dậy, không cẩn thận đụng đến vết thương liền khiến nó rách ra. Cơ Tuyết nhìn băng vải nhiễm đỏ sau lưng hắn khẽ nhíu mày. Sau khi trấn tĩnh, nàng nhẹ nhàng tháo xuống. Đến khi không còn sót lại gì, mi tâm nàng càng nhíu chặt hơn. Hít một ngụm khí lạnh, nàng lớn giọng chất vấn: "Huynh có biết quý trọng bản thân hay không vậy? Ta hao tổn bao nhiêu sức lực mới khiến vết thương của huynh có chuyển biến tốt, bây giờ thì hay rồi, lại rách ra trông còn nghiêm trọng hơn lúc đầu. Huynh mất cảm giác rồi à?" Tiêu Kỳ cơ mặt chợt co rút. Hắn lần đầu tiên trong đời bị chỉ trích, mà còn bị một nữ nhân mắng xối xả vào mặt không thương tiếc. Hắn đây là phạm phải điều đại kỵ gì của nàng hay sao? Hoặc nói, nàng là đang lo lắng cho hắn? Ý nghĩ viễn vông bất chợt nảy sinh lại khiến hắn cảm thấy thật cao hứng, khoé miệng khẽ nhếch lên, trong lòng lại như hoa nở đầu tháng ba. Hắn ho khan: "Ách, chỉ hơi đau một chút, không đáng ngại." Cơ Tuyết nhíu mày nhìn hắn, lại nhìn đến biểu tình của hắn hệt như lời hắn nói. Hắn là bị chém quá nhiều đến nỗi đứt mất sợi dây thần kinh cảm giác rồi phải hay không? "Miệng vết thương đã nứt toác ra, dường như còn muốn bội nhiễm, vậy mà huynh..." Nàng còn chưa nói hết, Tiêu Kỳ đã lên tiếng cắt ngang, thản nhiên nói: "Bị thương quá nhiều nên những vết thương nhỏ như vậy thật sự không đáng nói. Quen rồi nên cũng chẳng còn cảm giác gì nữa." Nhìn hắn một cái, Cơ Tuyết khẽ thở dài trong lòng. Là bị thương quá nhiều rồi nên không còn cảm giác gì nữa thật sao? Nam nhân này là người như thế nào, đã phải trải qua những gì mà có thể trở nên lãnh cảm đến vậy? Nàng khẽ lắc đầu. Thôi mặc kệ hắn, chỉ là một người qua đường gặp phải khó khăn nàng tiện tay cứu giúp, cứ xem như tích thêm chút công đức, sau này lão thiên có thương xót thì cho nàng có cơ hội trở về thời hiện đại, nàng còn biết bao nhiêu việc trọng đại còn chưa kịp làm nha. "Được rồi, vậy huynh chịu khó một chút, ta giúp huynh xử lý vết thương." Nói dứt lời, nàng lấy khăn ấm lau qua vết máu loang lổ trên người hắn, rắc thuốc lên vết thương rồi cẩn thận băng lại. Tiêu Kỳ cơ thể chợt căng cứng, không phải bởi vì đau mà do sự mềm mại ấm áp toả ra từ đôi tay xinh đẹp của nữ nhân đang loay hoay bên người hắn. Hương thơm thanh khiết theo từng động tác của nàng vờn quanh bên mũi hắn khiến tâm can hắn nhộn nhạo không yên. Sống hơn hai mươi năm trên đời, đây là lần đầu tiên hắn cùng nữ nhân tiếp xúc ở khoảng cách gần lại thân mật như vậy, ngoại trừ mẫu thân của hắn. Nhưng là, mẫu thân thì hẳn không nên gọi là nữ nhân nhỉ?1 Công việc hoàn thành, Cơ Tuyết mỉm cười hài lòng. Vậy mà hắn trước sau đồng dạng một loại băng lãnh không cảm xúc, một cái nhíu mày cũng không thấy. Hắn không cảm thấy đau, vậy thì nàng cần chi phải lo lắng thay hắn đây? "Xong rồi, huynh thay đồ sạch đi, ăn chút gì lót dạ rồi nghỉ ngơi cho tốt mới mau hồi phục. Nếu huynh cần đại phu thì sáng mai ta sẽ bảo Thu Cúc ra ngoài trấn tìm cho huynh." Tiêu Kỳ khẽ lắc đầu: "Không cần phiền toái như vậy, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. Đa tạ cô nương đã giúp đỡ." "Vậy huynh nghỉ ngơi đi, nếu cần gì thì cứ gọi, ta ở gian phòng kế bên.".