Lăng Kỳ dẫn Cơ Tuyết đi vào bên trong một căn phòng ở bên cạnh thông với phòng làm việc của hắn. Nơi này cũng chỉ vừa được hắn cho người bài trí ngay sau hôm xem nàng live stream. Nhìn căn phòng với đầy đủ trang thiết bị tân tiến, từ máy tính, dàn âm thanh, màn hình lớn, còn có đủ tất cả các loại nhạc cụ bao gồm cả trống, nàng không khỏi trợn tròn mắt vì kinh ngạc. Cây cổ cầm khắc hai chữ "Tuyết Kỳ" được đặt ở trên một chiếc bàn gỗ sang trọng, đằng sau là một bức phông vẽ tay khổ lớn chiếm trọn một không gian. Dừng lại trước tấm phông quan sát một lát, Cơ Tuyết lại một lần nữa kinh ngạc. Đây chính là Kỳ Vương phủ và Học viện Cầm thánh ở Hoằng Quốc. Nàng quay sang nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Là chàng tự vẽ sao?" Hắn tựa tiếu phi tiếu nói: "Nàng nghĩ xem." Nàng khẽ cười, câu hỏi đã có câu trả lời rồi thì có nhất thiết phải trả lời nữa không? Dĩ nhiên không, bởi vì ngoại trừ hắn, làm sao xuất hiện người thứ hai ngoại trừ nàng có thể nhìn thấy hai nơi này mà vẽ ra? "Đây thực sự là kinh hỉ lớn đấy!" Hắn mỉm cười: "Nàng thích là được rồi." Lúc này, Tiêu Nguyệt Mẫn và vú Trương cũng vừa vặn bước vào. Nhìn thấy căn phòng với những vật dụng bên trong, hai người không khỏi sững sờ. Tiêu Nguyệt Mẫn thắc mắc: "Sao lại nhiều loại nhạc cụ thế này? Con tính đổi nghề à?" Lăng Kỳ liếc bà, lãnh đạm nói: "Mẹ có cho không?" Hai mắt Tiêu Nguyệt Mẫn trợn tròn: "Này này, con đây là muốn bà già này sớm đầu thai có phải không?" "Vậy mẹ còn hỏi làm gì?" "Thấy lạ thì phải hỏi chứ? Nói xem, con tính làm gì với đống nhạc cụ này vậy?" "Để vợ con soạn nhạc." Tiêu Nguyệt Mẫn lại tiếp tục kinh ngạc, nhìn nàng hỏi: "Tiểu Tuyết, con biết chơi hết tất cả các loại nhạc cụ này?" Nàng nhìn bà, nhẹ gật đầu: "Vâng, mẹ quên con làm nghề gì ư?" Lúc này, Tiêu Nguyệt Mẫn mới nhớ đến những lời mà thầy của bà, Cơ Minh Vĩ đã nói về cô cháu gái tài giỏi của ông. Nàng có mấy học vị tiến sĩ về nhạc cụ, bằng khen và Cup đoạt giải trong các cuộc thi trong nước và quốc tế nhiều không đếm xuể. Cũng chính vì những lời khen quá mức không đáng tin này, bà mới cảm thấy tò mò về nàng. Qua tìm hiểu mới biết Cơ Minh Vĩ không hề khoác lác, nàng đích thực là tài giỏi, khó có thể tìm được một ai khác còn trẻ như nàng mà đạt được thành tựu cao như vậy. Bà gật đầu: "Ừ, mẹ đúng là xém chút quên rồi." Nhìn thấy cây cổ cầm đang đặt trên bàn, Tiêu Nguyệt Mẫn không khỏi hiếu kỳ liền cầm lên xem. Tuy bà không rõ lắm như thế nào được gọi là cầm tốt, nhưng nhìn thoáng qua thì chắc là không sai biệt lắm so với độ hiểu biết của bà. Nhìn chất gỗ mà xem, đích thực là gỗ xưa đấy, dây tơ để gảy cũng là hàng thượng phẩm. Chỉ có điều sau khi được phục chế thì thanh âm không biết có được như mong muốn hay không mà thôi. Nhìn hai chữ Tuyết Kỳ được khắc lên trên cây cổ cầm, Tiêu Nguyệt Mẫn không khỏi bĩu môi: "Có cần phải đóng dấu chủ quyền đến như vậy hay không hả? Khắc tên tiểu Tuyết là đúng rồi, đưa tên con lên nữa làm gì?" Cơ Tuyết nghe bà nói vậy thoáng sững sờ. Ngày đó hắn nói hắn khắc tên nàng, nàng cũng chưa từng nhìn qua một lần. Vậy mà lại là Tuyết Kỳ chứ không phải Cơ Tuyết! Hắn hiểu ý tứ cái tên đó của nàng sao? Hình như hắn cũng từng nói rồi thì phải. Chính là lúc hắn nói ra tên của hắn. Nàng lại một lần nữa giận chính bản thân mình. Hắn đã ám chỉ rõ ràng như thế, vậy mà nàng lại chối bỏ không hề nghĩ tới hàm ý sâu xa trong lời nói của hắn. Quay sang nhìn nam nhân đứng bên cạnh, nàng nở nụ cười gượng gạo. Lăng Kỳ cũng nhìn ra ánh mắt kia của nàng, nhưng lại muốn nàng tự mình thừa nhận, cho nên hắn hỏi: "Một chữ Kỳ kia là tên của anh sao?" Nàng không tiếp tục gạt hắn nữa, gật đầu thừa nhận. Hắn hài lòng gật đầu. Hắn đích thực chưa từng hiểu sai ý tứ của nàng, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy. Tiêu Nguyệt Mẫn đứng một bên nhìn hai đứa trẻ mắt qua mày lại thì khoé miệng chợt co rút. Chỉ một câu nói rất đỗi bình thường thế mà lại bị nhét tiếp một bụng cẩu lương. Hứ, thấy bà già này cô đơn lẻ bóng một mình thì cứ ra sức chèn ép như vậy thì có gì hay ho. Thời còn trẻ, lão Lăng còn sống, bà cũng ngày ngày được nâng niu chiều chuộng không kém gì đâu. Vú Trương thế nhưng lại ôm một bụng tâm tư khác. Hai chữ Tuyết Kỳ lại khiến bà liên tưởng đến tiểu cô nương gảy cầm trên Weibo, thế nên bà cứ nhìn vào thân ảnh của nàng, trong lòng tràn ngập hoài nghi nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào. Lăng Kỳ lúc này không hiểu sao lại chú ý đến vẻ mặt của vú Trương, hắn nhìn bà khẽ cười: "Vú đang thắc mắc về hai chữ Tuyết Kỳ có phải không?" Vú Trương nhìn hắn một lúc, sau đó gật đầu. Tiêu Nguyệt Mẫn nghe vậy cảm thấy ngạc nhiên, lên tiếng giải thích theo cách nghĩ của mình: "Thì chính là tên của hai đứa nó chứ còn gì nữa." Cơ Tuyết hướng ánh mắt về phía vú Trương, mỉm cười. Nàng dường như đã hiểu ra vì sao bà ấy lại mang vẻ mặt nghi hoặc này. Có lẽ bà cũng là một trong số các fan của nàng rồi đi. Lăng Kỳ vẫn hướng ánh nhìn về vú Trương, ôn hoà nói: "Vú còn nhớ ngày đấu giá cây cổ cầm con đã nói gì hay không?" Vú Trương nhíu mày, cố gắng nhớ lại những gì đã nói cùng hắn vào ngày hôm đó. Đến khi đã nhớ ra, bà gật gù: "Vú nhớ rồi. Vậy thì sao?" Hắn khẽ quay sang nhìn nàng, ôn nhu nói: "Hôm đấu giá cây cổ cầm, Tuyết nhi xuất hiện gảy khúc nhạc đó con liền có điểm nghi ngờ. Khi vú nói cô ấy chính là Tuyết Kỳ, con mới biết cô ấy chính là người con đang tìm." Hắn dừng lại một chút, lại nhìn về vú Trương và Tiêu Nguyệt Mẫn, tiếp tục nói: "Sau khi điều tra kỹ lưỡng, con liền về nước gặp cô ấy, mới dám khẳng định. Con và cô ấy đã quen nhau từ rất lâu rồi, chỉ là không nhận ra nhau mà thôi!" Tiêu Nguyệt Mẫn nghe lời này của hắn mới phát hiện ra có điểm không đúng liền nhíu mày, trong miệng không ngừng lẩm bẩm hai chữ "Tuyết Kỳ". Uớc chừng không quá ba giây, bà liền trợn tròn mắt nhìn nàng: "Con là Tuyết Kỳ?" Cơ Tuyết cũng không khỏi ngạc nhiên: "Mẹ cũng biết Tuyết Kỳ?" Tiêu Nguyệt Mẫn gật đầu như gà mổ thóc: "Dĩ nhiên biết, còn là fan nữa đấy!" Nàng khẽ cười: "Không ngờ mẹ và vú Trương cũng là fan của con. Con thật sự vô cùng cao hứng!" Tiêu Nguyệt Mẫn vui vẻ cười thành tiếng: "Ai nha vú Trương, vú nói xem tôi không nghe lầm đó chứ? Con dâu của tôi là Tuyết Kỳ! Con dâu của tôi lại là thần tượng của tôi. Tôi có nên đốt pháo ăn mừng không?" Lăng Kỳ nghe giọng điệu khoa trương của bà thì khẽ liếc mắt một cái. Hắn đối với biểu cảm và lời nói không đúng tuổi của bà đã có sự miễn dịch nhất định, cho nên trước sau vẫn là im lặng không nói lời nào, lẳng lặng mà nghe rồi từ tai này qua tai khác bay đi là xong. Nếu như để tâm, hắn thật sự không biết phải đối lại như thế nào, bởi vì hắn thật sự là cạn lời rồi. Vú Trương nhìn tràng cảnh này cũng chỉ miễn cưỡng cười, không gật đầu cũng không lắc đầu. Bà chính là quá quen cái tính khí không đúng tuổi của Tiêu Nguyệt Mẫn rồi, cũng giống như hắn, hoàn toàn miễn dịch. Cơ Tuyết thì lại khác, nàng chính là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng nàng cũng là bó tay rồi, chỉ biết nhìn hắn cười gượng. Không thấy ai đáp lại mình, Tiêu Nguyệt Mẫn thu lại nụ cười, nhanh chóng khoác lấy cánh tay nàng hệt như người đồng trang lứa, lấy lòng nói: "Có thể hay không cho mẹ xem tận mắt Tuyết Kỳ gảy cổ cầm?" Cơ Tuyết khoé miệng chợt co rút. Muốn nàng đàn thì cứ việc nói là được, nàng dĩ nhiên sẽ không từ chối, nhưng lại cố tình bày ra dáng vẻ này làm gì, nàng thật sự có chút tiêu hoá không nổi rồi. Nàng cười gượng, gật đầu: "Vâng, dĩ nhiên được rồi. Vậy mẹ muốn nghe khúc nhạc nào?" Tiêu Nguyệt Mẫn vuốt cằm suy nghĩ, Lăng Kỳ chớp lấy cơ hội lên tiếng trước: "Giả như ái hữu thiên ý." Cơ Tuyết nhíu mày: "Hôm live stream chẳng phải em đã gảy tặng riêng cho anh rồi sao?" Hắn thản nhiên đáp: "Chính là em nói tặng cho anh, nhưng đó là live stream, không phải chỉ cho một mình anh!" Nàng khẽ cười. Cái tính chiếm hữu lại thích ăn giấm bùng phát nữa rồi. Nhưng là nàng đang hỏi mẹ chồng đấy, ý kiến của chồng thì không có ký lô nào vào thời điểm hiện tại đâu. Nàng cười như không cười nói: "Muốn em đàn tặng anh thì lúc nào cũng được, bây giờ ưu tiên cho mẹ trước được chứ?".