Khoé miệng Lăng Kỳ chợt co rút. Hắn quanh năm ở biên quan, đã sớm quen với cảnh lương thực thiếu thốn, có một chén cháo nóng vào những ngày hành quân đánh trận là đã vô cùng quý giá, làm sao có thể kén ăn được cơ chứ? Hắn bất giác cảm thấy khinh thường cỗ thân thể này, đúng là sống trong nhung lụa thành thói quen, chịu khổ một chút không biết sẽ thành bộ dáng gì nữa. Hắn đường đường là Sát thần đại tướng quân, tuyệt không cho phép bản thân sa đoạ đến nước này, nhất định phải chấn chỉnh. Hắn nhìn Tiêu Nguyệt Mẫn, lắc đầu: "Con không kén ăn, có cháo là tốt rồi." Dứt lời, Lăng Kỳ liền đưa tay nhận lấy chén cháo từ tay Tiêu Nguyệt Mẫn, không nói lời dư thừa, lập tức cầm muỗng múc cháo ăn ngon lành trước ánh mắt sửng sốt của hai người còn lại trong phòng. Ăn xong, hắn thản nhiên đưa chén không cho Tiêu Nguyệt Mẫn. Bà ngơ ngác nhận lấy, hỏi trong vô thức: "Còn muốn ăn sao?" Lăng Kỳ lại tỏ ra thản nhiên như không, gật đầu một cái. Hắn đích thực là rất đói, tựa như mấy ngày rồi chưa có thứ gì trong bụng vậy, một chén cháo đúng thực là chẳng thấm vào đâu. Vú Trương lại múc cho hắn thêm một chén, hắn cũng ăn sạch sẽ không chừa lại dù chỉ một ngụm nhỏ. Thấy hắn dường như còn muốn ăn nữa, vú Trương lên tiếng ngăn cản: "A Kỳ, trước con ăn như vậy là đủ rồi, không nên ăn quá nhiều vào lúc này, dạ dày sẽ không làm việc được. Một lát nữa rồi lại ăn tiếp." Tiêu Nguyệt Mẫn gật đầu đồng tình: "Đúng rồi, mẹ vậy mà suýt quên mất vấn đề này. Một lát nữa rồi lại ăn tiếp đi." Lăng Kỳ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Đạo lý này hắn dĩ nhiên hiểu, hắn đã trải qua không ít lần bị thương ốm dậy, đã quá quen với cảnh tượng này. Lại nói, hắn có thể ba ngày không ăn uống mà vẫn sống tốt, một ít thời gian này thì thấm vào đâu. Tiêu Nguyệt Mẫn cười vui vẻ. Con trai tính tình lạnh lùng bà đã nhìn quen, hiện tại hắn như thế này mới đích thực là hắn. Con trai bà trở về rồi! "Vậy con nghỉ ngơi một chút đi, chân con còn chưa lành, chưa thể bước xuống giường được đâu. Nếu muốn đi đâu thì nói với mẹ, mẹ lấy xe lăn đến cho con." Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, hắn quả thực không để ý đến chân của mình cho lắm. Bây giờ nghe Tiêu Nguyệt Mẫn nói, hắn cảm thấy ngạc nhiên liền lên tiếng hỏi: "Chân con bị làm sao?" Tiêu Nguyệt Mẫn trả lời: "Bị nứt xương, chỉ mới tháo bột mà thôi. Con nên nghỉ ngơi thêm một ngày đã, ngày mai hẵng thử xuống giường tập đi." Hắn nghe vậy khẽ cử động chân. Vẫn còn lành lạnh không hề hấn gì, thế là hắn đưa hai chân xuống giường, sau đó đứng lên trước ánh mắt trợn tròn kinh hoàng của hai người phụ nữ. "A Kỳ, con...!" Tiêu Nguyệt Mẫn còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy hắn khập khiễng bước đi vài bước, thế là liền im bặt. Lăng Kỳ chỉ là thử bước đi mà thôi, cũng không có đau như trong tưởng tượng của hắn, vậy nên hắn cứ thế bước về phía trước. Lăng Kỳ cười gượng, nhớ tới không lâu trước đây hắn tự đâm vào đùi mình hai nhát kiếm, qua mấy ngày liền có thể đứng lên đi khắp nơi. Hiện tại đôi chân lành lạnh không có lấy một vết thương thì có thể làm khó hắn sao? Dĩ nhiên là không! Tiêu Nguyệt Mẫn vui mừng lên tiếng: "Thật tốt!" Lăng Kỳ thờ ơ nhìn bà, sau đó cất giọng hỏi: "Khi nào có thể về nhà?" Tiêu Nguyệt Mẫn nghe vậy chợt nhíu mày: "A Kỳ, con chỉ vừa mới tỉnh lại, còn cần phải theo dõi xem có để lại di chứng gì hay không? Hiện tại con còn mất trí nhớ, càng cần phải ở lại để bác sĩ xem có thể khôi phục trí nhớ cho con hay không chứ?" Hắn bất giác sững người. Hắn vậy mà quên mất việc này rồi. Thôi thì ở nơi này mấy ngày cũng được, từ từ tiếp nhận thế giới quan và tri thức nam nhân kia để lại vậy. Nhìn Tiêu Nguyệt Mẫn, hắn gật đầu: "Vâng, con biết rồi. Nhưng mà liệu có thể mời ai đó đến nói cho con biết về cuộc sống hàng ngày, công việc và những thứ xung quanh được hay không? Con hiện tại không nhớ được gì cả." Tiêu Nguyệt Mẫn tỏ ra ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu: "Được, mẹ sẽ gọi thư ký của con đến, còn có vú Trương sẽ kể cho con mọi việc của con từ nhỏ đến lớn. Mẹ tin là trong thời gian ngắn, con sẽ mau chóng hoà nhập với cuộc sống mà thôi." Lăng Kỳ suy ngẫm lời bà vừa nói, sau đó cũng gật đầu: "Vâng, cảm ơn mẹ." "Không cần khách sáo với mẹ. Mẹ là mẹ của con, đừng xem mẹ như người xa lạ như vậy." Tiêu Nguyệt Mẫn cười gượng. Đứa trẻ này, dù đã mất trí nhớ nhưng cái tính tình thối kia vẫn cứ không thay đổi. Lạnh nhạt, xa cách, thờ ơ...! Bà âm thầm thở dài trong lòng: cứ cái đà này, biết đến khi nào mới được an hưởng tuổi già ẵm cháu đây chứ? A, ẵm cháu! Suýt nữa bà quên mất việc hệ trọng này rồi. Nó không phải mất trí nhớ rồi sao, chi bằng nhồi vào đầu nó việc này mới được, biết đâu lại chó ngáp phải ruồi thì sao? Nghĩ là làm, Tiêu Nguyệt Mẫn hắng giọng một cái, nhìn hắn kiên định nói: "A Kỳ, vì con mất trí nhớ nên con cũng quên luôn tất cả mọi người rồi, bao gồm cả mẹ. Cho nên mẹ phải nhắc nhở con một việc vô cùng quan trọng, con tuyệt đối phải ghi nhớ, không được tự ý làm trái." Lăng Kỳ nghe vậy chợt nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn người trước mắt chờ đợi bà nói tiếp. Tiêu Nguyệt Mẫn thấy hắn im lặng lắng nghe, bà lấy làm hài lòng, tiếp tục nói: "Con đã có vị hôn thê, cho nên con không được qua lại với bất cứ người phụ nữ nào, càng không được thích họ. Gia đình chúng ta trước nay luôn giữ chữ tín, cho nên vấn đề quan trọng như vậy càng không được thất hứa. Con hiểu ý của mẹ sao?" Lăng Kỳ nghe vậy sắc mặt liền đen đi một mảnh khi hắn hiểu được hai chữ "hôn thê" trong lời nói của Tiêu Nguyệt Mẫn, trong lòng thầm mắng chửi chủ nhân của chính thân thể này, vì sao chuyện quan trọng như vậy y lại không nói cho hắn biết? Y có vị hôn thê, vậy nàng thì thế nào? Hắn lại phải làm thế nào đây? Không được, mục đích hắn tiếp nhận thân thể này chỉ để đi tìm nàng, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp nhận bất cứ nữ nhân nào khác. Hắn cho dù phải quay lưng với cả thế giới cũng tuyệt đối không phụ nàng, hắn đã thề với nàng và sẽ không bao giờ phản bội lời thề đó. Hắn nhìn Tiêu Nguyệt Mẫn bằng ánh mắt lạnh lùng: "Từ khi nào con có vị hôn thê? Con có đồng ý sao?" Tiêu Nguyệt Mẫn chợt thấy lạnh sống lưng. Ai, cái thái độ này, giọng điệu này, sao không quên mất luôn đi cho rồi? Nếu không biết hắn thật sự mất trí, bà còn cho rằng hắn đang giả bộ đấy có biết không? Khí tức này, quá mức lạnh lẽo rồi. "Nếu như con không gặp tai nạn, hiện tại hai đứa đã đính hôn rồi, chắc cũng chuẩn bị kết hôn luôn không chừng." Lăng Kỳ tiếp tục bắn ánh mắt sắc lạnh về phía Tiêu Nguyệt Mẫn, giọng điệu lạnh hơn lúc trước ba phần: "Mẹ, nói trọng tâm đi. Từ khi nào con có vị hôn thê?" Tiêu Nguyệt Mẫn chột dạ. Đứa nhỏ này, đúng là không dễ gạt mà. "Là mẹ tự quyết, chính là lúc con đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh." Lăng Kỳ mi tâm càng nhíu chặt hơn. Khi còn nằm trên giường bệnh chưa tỉnh mà cũng có nữ nhân đồng ý chuyện hệ trọng cả cuộc đời như thế hay sao? Là nàng ta ngây thơ hay nàng ta có mục đích khác? Mặc dù không liên quan đến hắn nhưng lại liên quan đến thân thể này, vì vậy hắn nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện này mới được. "Con và nàng ta từng gặp nhau sao?" Tiêu Nguyệt Mẫn lắc đầu: "Con và con bé trước đây chưa từng gặp nhau nhưng con và anh trai con bé lại là bạn thân. Lần con gặp tai nạn này cũng là vì về nước sớm hơn dự kiến để giúp người bạn này chút việc. Nếu như con cùng mẹ về trễ hơn một chút, biết đâu chừng hiện tại con và con bé đang hẹn hò rồi chuẩn bị kết hôn cũng không chừng. Ài, đúng là người tính không bằng trời tính." Lăng Kỳ nghe vậy thì lâm vào trầm mặc. Hoá ra y cũng không biết về việc bản thân bị chính mẹ ruột mình tính kế, nhét cho một vị hôn thê còn chưa biết mặt mũi như thế nào. Này so với hắn khi xưa cũng quá giống nhau rồi. Nhưng y là y, hắn là hắn, không thể chỉ vì mượn thân xác này mà chịu sự sắp đặt của những người có liên quan. Lăng Kỳ kiên định nói: "Con không đồng ý mối hôn sự này!".