Thấy Cơ Tuyết đã chìm vào giấc ngủ, Lăng Kỳ nằm cạnh nàng thêm một lúc sau đó mới lặng lẽ rời đi. Vì an toàn và bảo vệ tính mạng của nàng, hắn dù không muốn xa nàng cũng vẫn phải dằn lòng lại, chờ đến đêm sẽ quay lại bồi nàng. Trở về Ám Tiêu thì trời cũng đã sáng. Lúc này Nam Cung Giác, Cơ Phong và Cơ Vũ cũng đều đã túc trực cả đêm chờ đợi hắn trở lại. Vừa thấy bóng dáng Lăng Kỳ, Nam Cung Giác đã nóng lòng không đặng liền lên tiếng hỏi: "Thế nào rồi? Lão già Nam Cung Hách đâu?" Lăng Kỳ nhìn một lượt ba người đang có mặt tại mật thất, sau đó chậm rãi kể lại đầu đuôi sự việc. Cả ba người khi nghe hắn nói xong đều không khỏi căm phẫn. Cơ Vũ thường xuyên ở bên cạnh Cơ Tuyết nên ít nhiều đều biết Lâm Tố Sênh đố kị nàng như thế nào, y chỉ không ngờ ả lại có thể ác độc đến mức đó. "Đợi đến lúc trở về, ta nhất định phải nói với Lâm gia gia, để gia gia tự mình xử ả." Lăng Kỳ nghe vậy lạnh nhạt nói: "Không cần, đã có người làm rồi, ả hiện tại đang muốn sống không được, muốn chết cũng không xong." "Ai làm việc đó?" Cơ Phong hỏi. "Lăng Húc!" Lăng Kỳ lạnh nhạt trả lời. Nam Cung Giác tỏ ra ngạc nhiên: "Lăng Húc? Sao lại là y?" Lăng Kỳ nhìn lão, ngập ngừng nói: "Bởi vì...!Lăng Húc chính là người bắt nàng đi. Còn có...!y chính là kẻ giấu mặt phía sau." "Làm sao có thể?" Nam Cung Giác không tin hỏi lại. "Sư thúc nói, y đã giam giữ người suốt thời gian qua. Sau khi biết nàng bị hạ độc mới đưa người đến trang viên đó. Người không có cách giải độc cho nàng nên lại nhờ đến Tư Đồ Nhan, thân tín của Vương Chi Dực." Hắn dừng lại nhìn Nam Cung Hách một cái, tiếp tục nói: "Sư phụ, chúng ta đã bỏ quên đứa trẻ khi xưa. Là sư thúc nhắc nhở đồ nhi thân phận thật sự của y." Nam Cung Giác nghe vậy liền ngây ra. Quả thực tất cả mọi người đều đã quên đi sự việc này. Lão cười lạnh: "Vậy hai phụ tử y hẳn là đã nhận nhau rồi đi." Lăng Kỳ gật đầu: "Đúng vậy. Cho nên Lăng Kình biết rõ nàng đã bị Lăng Húc mang đi, liền dùng nàng để uy hiếp đồ nhi giúp hắn đoạt vị." Cơ Phong và Cơ Vũ nhìn nhau. Cả hai đều không hiểu rốt cuộc hai sư đồ kia đang nói đến sự việc gì. Cơ Phong lên tiếng hỏi: "Hai người đang nói đến ai vậy?" Nam Cung Hách nhìn hai huynh đệ họ Cơ, sau đó giải thích: "Lăng Húc thật ra không phải nhi tử của Hoàng thượng. Thân phận thật sự của y là Lăng Thiên, chính là đứa trẻ thất lạc của Lăng Kình." Cơ Phong mày rậm nhíu chặt. Y và Lăng Kỳ đồng tuổi cho nên sự việc xảy ra khi xưa y đều nhớ rõ. Hôm đó là ngày sinh thần của Thái hậu, y cũng được phụ thân đưa vào cung tham dự thọ yến cho nên được chứng kiến tận mắt. So với lần đoạt vị cách đây không lâu của Lăng Kình cũng không khác là bao, chỉ là có thêm một con tin để uy hiếp người nắm giữ trọng binh mà thôi. Hiện tại sự tình lại có phần nghiêm trọng hơn. Lăng Kình không những có con tin trong tay, lại có thêm một trợ thủ đắc lực góp sức. Mưu đồ đoạt vị lần này hẳn đã được lên kế hoạch từ lâu, lần trước có lẽ là do Lăng Kỳ đã có trù tính, cho nên y mới không thành công, nhưng mà lần này...! Ngay đến Cơ Phong cũng không dám nói trước kết quả, bởi vì yếu điểm của y và của Lăng Kỳ đều nằm trong tay đối phương, mà nàng hiện tại còn sống chết không rõ. Thân là đại ca của nàng, y không dám mạo hiểm tính mạng của nàng được. Cơ Phong nhìn Lăng Kỳ dò hỏi: "Nếu sự thật là như vậy thì huynh tính làm thế nào?" Lăng Kỳ lắc đầu: "Ta cũng không biết. Ta hiện tại vô cùng rối trí. Nàng ở trong tay Lăng Húc vô cùng an toàn, nhưng điều ta lo lắng chính là độc trên người nàng, Tư Đồ Nhan và sư thúc đều không chắc chắn có thể giải được. Còn có..." Lăng Kỳ đưa tay ôm lấy đầu mình, tiếng hắn càng trở nên khàn đặc: "Nàng đang mang thai nhưng không thể giữ lại hài tử, sẽ uy hiếp đến tính mạng nàng." Nghe hắn nói ra sự tình này, Nam Cung Giác, Cơ Phong và cả Cơ Vũ không hẹn mà đều quay sang nhìn nhau, ánh mắt trợn tròn, sau đó lại cùng đồng thời lâm vào trầm mặc. Nam Cung Giác thở dài trong lòng. Nha đầu đó số cũng thật thảm, đến thời đại này chưa được bao lâu, còn chưa hưởng thụ được những ngày tháng vui vẻ vậy mà cứ liên tục gặp phải bất trắc, hiện tại còn phải chịu đựng cả nỗi đau thể xác lẫn tinh thần. Liếc nhìn Lăng Kỳ, lão lại tiếp tục thở dài lần hai. Tiểu tử này số cũng thảm không kém. Cả thời niên thiếu vì Hoằng Quốc mà cống hiến, biết bao lần chết đi sống lại, đến khi thiên hạ thái bình mới thành gia lập thất, cùng ý trung nhân của mình vui vẻ chưa được mấy ngày, bây giờ lại phải chịu cảnh chia ly, còn phải gánh chịu nỗi đau mất đi hài tử còn chưa được chào đời...! Tâm trạng của hắn hiện tại e rằng chẳng ai có thể thấu hiểu nổi. Có lẽ khi hắn nghe tin này hắn đã phải kiềm chế đến mức nào mới có thể rời bỏ nha đầu kia để trở về đây. Lão không phải người trong cuộc, lão cũng chẳng biết phải an ủi hắn như thế nào, cũng không dám đưa ra quyết định giúp hắn. Số phận ông trời sắp đặt ngang trái như vậy, lão cũng không dám cưỡng cầu. "Vậy ngươi quyết định thế nào?" Hắn trả lời: "Vì bảo toàn tính mạng cho nàng, chỉ đành bỏ đi hài tử trong bụng nàng mà thôi." Nam Cung Giác gật đầu: "Ừm, tính mạng của nha đầu đó quan trọng hơn." Quay sang nhìn hai huynh đệ họ Cơ, lão thay Lăng Kỳ hỏi: "Là ca ca của nàng, hai ngươi cũng sẽ quyết định như vậy có phải hay không?" Cơ Phong và Cơ Vũ nhìn nhau, đồng loạt gật đầu. Lão lại nói tiếp: "Hung thủ cũng đã bị xử lý rồi, hai ngươi cũng đừng nói gì với phụ mẫu và gia gia của nàng, trước giấu một thời gian, chờ giải được độc cho nàng đã rồi tính, nếu không với tính cách của Cơ Hàng, ta e lão sẽ quậy banh lên cho mà xem. Với tình hình hiện tại, không nên để Lăng Kình lại nắm thêm nhược điểm." Cơ Phong, Cơ Vũ cũng hiểu được sự nặng nhẹ của cục diện hiện tại cho nên cũng đồng ý nghe theo sự sắp xếp của Nam Cung Giác. Dù sao chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, làm lớn chuyện cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì, thà rằng bớt đi một chuyện. Nhìn Lăng Kỳ, Nam Cung Giác nói: "Lăng Kỳ, vậy hiện tại ngươi định đối phó với phụ tử Lăng Kình như thế nào?" Hắn nghe vậy liền ngẩng đầu, hai mắt mờ sương cũng sáng lên hẳn, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm, cất giọng đay nghiến: "Ta nể tình huynh đệ mà tha cho y hết lần này đến lần khác nhưng y vẫn không biết hoán cải, chạm vào ranh giới cuối cùng của ta, ta cũng không cần thiết phải nể tình nữa." Lăng Kỳ đứng thẳng người, đè nén nội tâm đang bừng cháy mãnh liệt, sóng mắt xoay chuyển trở nên rét lạnh, nhìn đến ba người trước mặt, cất giọng lạnh lẽo: "Ba ngày nữa sẽ tiến đánh Lăng Kình, đồng thời tiến vào trang viên của Lăng Húc mang nàng cùng sư thúc trở về." Nam Cung Giác nhíu mày nhìn hắn, hỏi lại: "Ngươi chắc chắn sao?" Hắn kiên định gật đầu: "Đúng vậy, ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian thêm nữa, đánh nhanh thắng nhanh." Liếc mắt nhìn Cơ Vũ, hắn nói tiếp: "Cơ Vũ, thế lực của ngươi rộng khắp, ngươi có thể cho người tìm kiếm giải dược hay không?" Cơ Vũ trả lời: "Ngài không cần nói ta cũng sẽ làm điều này. Nàng cũng là muội muội của ta." Lăng Kỳ yên tâm gật đầu: "Vậy chuyện hệ trọng này liền giao cho ngươi." Cơ Vũ cũng gật đầu: "Được. Ngài an tâm giải quyết sự vụ hệ trọng đi. Vậy ta cáo từ trước." Dứt lời, Cơ Vũ liền tức tốc rời đi, trở về Tinh Vũ môn của mình điều động nhân lực đi tìm kiếm giải dược. Cơ Vũ đi rồi, Lăng Kỳ, Nam Cung Giác và Cơ Phong bắt đầu bàn bạc kế hoạch tấn công Lăng Kình và giải cứu Cơ Tuyết. Sau khi đã thống nhất kế hoạch, ba người lại vào cung một chuyến gặp Lăng Bình kể rõ sự tình cũng như kế hoạch vừa được vạch ra. Lăng Bình tuy có chút bất ngờ khi biết Lăng Húc đã lộ ra thân phận của mình, cũng nhanh chóng tiếp nhận sự thật này. Tình cảm phụ tử bấy nhiêu năm cũng không thể sánh được với tình thân đích thực, tình huynh đệ ruột thịt cũng không sánh được sự tồn vong của Hoằng Quốc. Với thân phận là một vị Hoàng đế, Lăng Bình không thể tiếp tục mềm lòng được nữa, y cuối cùng cũng phải đưa ra quyết định: vì nghĩa diệt thân!.