Nam Cung Hách đứng dậy đi đến chiếc bàn đặt giữa phòng, ngồi xuống, hướng hắc y nhân vẫn đứng như trời trồng nơi ngưỡng cửa, tiếp tục lên tiếng: "Thế nào? Còn định để ta phải lên tiếng mời hay sao?" Lăng Kỳ chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh lão, cất giọng lạnh lùng: "Sư thúc!" Trong phòng một mảnh đen kịt, chỉ nhờ vào ánh trăng hắt vào mới thấp thoáng nhìn thấy bóng người, Nam Cung Hách không thể nhìn rõ ràng mặt của hắn lúc này trông như thế nào, nhưng lão có thể đại khái đoán được thông qua giọng điệu của hắn: hắn đang cau mày, thậm chí mang theo vài phần tức giận. Nam Cung Hách theo thói quen liền với tay rót một chum trà, đến khi nhấp thử thì liền nhăn mày. Lão quên mất hiện tại đã là nửa đêm, trà cũng đã lạnh lẽo từ lâu rồi. Đặt chum trà xuống, Nam Cung Hách nhìn sang Lăng Kỳ, tựa tiếu phi tiếu nói: "Có điều gì muốn hỏi thì hỏi đi." Nghe giọng điệu thờ ơ của lão, Lăng Kỳ khẽ nhíu mày suy tư, nhớ lại câu nói của Vương Chi Dực, tự hỏi liệu người mà y nói đến có phải là lão hay không? Lão là đang tự tin bản thân vô can hay là thân phận đã bại lộ nên không cần phải tiếp tục che giấu, muốn lật bài ngửa với hắn? "Người sao lại ở nơi này? Người và Thái tử Đông Ly quốc Vương Chi Dực có quan hệ gì?" Nam Cung Hách nhướn mày: "Chỉ như vậy?" Lăng Kỳ mi tâm càng thêm nhíu chặt: "Sư thúc muốn ta đến gặp người không phải để nói rõ ràng hay sao? Thay vì để ta hỏi, người nói tất cả một lần luôn đi." Nam Cung Hách khẽ cười: "Ồ, ngươi vẫn là Lăng Kỳ mà ta quen biết, không hề thay đổi một chút nào. Không biết Vương phi của ngươi có phải là ngoại lệ duy nhất khiến ngươi không tỏ ra băng lãnh?" Nghe lão nhắc đến nàng, hai tay Lăng Kỳ bất giác siết chặt lại. Hắn có dự cảm không lành, mà nàng cũng chính là lý do Nam Cung Hách muốn hắn đến nơi này. "Người có ý tứ gì?" Nụ cười nơi khoé miệng của lão càng thêm sâu: "Ta biết ngươi đang nghĩ điều gì, nhưng ngươi đừng kết luận vội vàng nếu như chưa biết thực hư mọi chuyện." Lăng Kỳ tỏ ra mất kiên nhẫn: "Sư thúc, người đừng vòng vo nữa, nói rõ ràng mọi chuyện đi. Người phải hiểu rõ tính của ta chứ!" Nam Cung Hách cùng hắn đối mắt. Trong đêm đen, hai luồng ánh sáng chạm nhau kịch liệt, không ai chịu thua ai. Nếu ánh mắt có thể khiến đối phương tê liệt, e rằng cả hai đều sẽ hoá đá. Cuối cùng Nam Cung Hách lại thu hồi ánh mắt trước, thong dong lên tiếng: "Nếu như ta nói ta bị bắt đến nơi này, ngươi tin sao?" Lăng Kỳ lạnh nhạt "Ồ" một tiếng. Lão bĩu môi nói tiếp: "Ngươi cho dù không tin thì cũng phải tin, ta đích thực là bị bắt đến nơi này. Mấy tháng nay đều ở trong tay bọn chúng chưa từng đào thoát được." Hắn nhếch môi khinh thường: "Với thân thủ của người, ai có thể giam giữ. Nếu như người không thoát được, ta liệu có thể vào được nơi này cùng người ngồi đây nói chuyện phiếm? Lại nói, người bị ai bắt giữ? Còn Vương Chi Dực ba ngày trước đến nơi này làm gì? Người đừng nói với ta là y bắt người đến đây?" Nam Cung Hách tỏ ra ngạc nhiên: "Ngươi theo dõi nhất cử nhất động của Vương Chi Dực?" Lăng Kỳ không hề giấu giếm, gật đầu: "Đúng vậy. Y và Lăng Kình ngầm cấu kết muốn đoạt vị, mặc dù y nói đã thu tay nhưng ta không thể không đề phòng. Kết quả y vẫn âm thầm quay trở lại." Nam Cung Hách gật đầu đã hiểu. Tuy lão bị Lăng Húc giam giữ nhưng không có nghĩa lão không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Lại nói lão đã sớm biết Lăng Húc là nhi tử của Lăng Kình, cho nên không khó đoán Lăng Kình muốn làm đại sự gì. "Vương Chi Dực nói thu tay, ngươi có thể hoàn toàn yên tâm. Y cũng đã khẳng định lại với ta rồi. Còn việc y tới nơi này, cũng như ta tới nơi này đều cùng một mục đích, chính là cứu người." Lúc này đến lượt Lăng Kỳ thập phần ngạc nhiên: "Cứu người? Vương Chi Dực có thể cứu ai chứ?" "Người ra tay cứu là thủ hạ bên cạnh y, Tư Đồ Nhan. Lão và ta đều nghiên cứu độc thuật. Cứu người mà ta nói chính là giải độc cứu người, ngươi đã hiểu hay chưa?" Lăng Kỳ nghe vậy thì cũng hiểu được sự tình. Nam Cung Giác cũng đã từng nhắc đến lão giả tên Tư Đồ Nhan, so với Nam Cung Hách còn hơn một bậc cả về y thuật lẫn độc thuật. Nếu như phải cần đến sự giúp sức của cả hai người này, e rằng người cần phải giải độc có địa vị không nhỏ, loại độc mà người đó trúng phải cũng thuộc hàng kịch độc. Có lẽ hắn phải tìm hiểu một chút mới được. "Vậy người nào có mặt mũi lớn như vậy, khiến cả hai vị độc y cùng lúc ra tay?" Nam Cung Hách lúc này bất giác sững người. Ha...!Cuối cùng cũng vẫn phải nói đến chuyện quan trọng rồi. Lão nhìn hắn, sóng mắt lạnh tanh, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: "Lăng Kỳ, trước khi ta nói tiếp, ta muốn ngươi phải hết sức trấn tĩnh, cũng không được phép hành sự theo cảm tính, bởi vì hiện tại ngươi không được phép. Ít nhất phải để ta nói xong tất cả, sau đó ta để ngươi tự mình quyết định." Từ lúc đến nơi này, Lăng Kỳ chưa lúc nào hai hàng chân mày ở trong trạng thái bình thường mà vẫn luôn nhăn nhó, mi tâm cũng nhíu chặt chưa hề giãn ra. Từng câu từng chữ Nam Cung Hách nói ra đều khiến hắn phải suy nghĩ. Bây giờ lại thêm một tràng dài muốn hắn phải thế này thế kia, hắn làm sao lại không để bụng? "Sư thúc, người rốt cuộc muốn ta phải thế nào?" Nam Cung Hách chợt thở dài, sau đó thẳng thắn nói: "Người chúng ta cần phải giải độc là Cơ Tuyết, Vương phi của ngươi!" Lời của lão thốt ra như sấm đánh bên tai, khiến đầu hắn trở nên ong ong, quay cuồng hoảng loạn, bất động tại chỗ. Qua một lúc, hắn hồi thần, lên tiếng hỏi lại: "Sư thúc, là ai, người có thể nói lại lần nữa sao?" Nam Cung Hách tiếp tục thở dài, sau đó lên tiếng: "Trước khi nha đầu đó bị bắt đến đây thì đã trúng độc, hơn nữa là loại bí độc của Tây vực, chúng ta còn chưa điều chế được thuốc giải." Đáy lòng Lăng Kỳ chợt đau thắt. Nàng trúng độc, còn là bí độc Tây vực không có thuốc giải? Hắn vì sao lại không hay biết gì chứ? Hắn lắc đầu, giọng nói trở nên khàn đặc: "Làm sao có thể? Trước khi nàng bị Lăng Kình mang đi, ta vẫn ở bên cạnh nàng, ai có thể hạ độc nàng mà ta lại không biết? Còn có, nếu như nàng bị trúng độc, vì sao bây giờ mới phát tác? Sư thúc, rốt cuộc là thế nào?" Nam Cung Hách nhìn hắn, thấy hắn vẫn chưa phát điên, vẫn còn chút lí trí thì lão khẽ thở phào, sau đó mới kể lại mọi chuyện lão biết cho hắn nghe. Cho đến những câu nói cuối cùng, hai mắt Lăng Kỳ đã đỏ ngầu, hai tay cũng nắm chặt thành quyền từ lúc nào. Nghị lực của hắn phải cao như thế nào hắn mới có thể bình tĩnh ngồi yên nghe Nam Cung Hách trần thuật từ đầu đến cuối. Lão dứt lời, hắn cũng đay nghiến mở miệng: "Lâm Tố Sênh! Vậy mà lại là Lâm Tố Sênh!" Nam Cung Hách thản nhiên nói tiếp: "Ngươi yên tâm, ả ta đã bị trừng trị rồi, không cần ngươi phải ra tay đâu." "Ai làm?" "Người giam giữ ta tại nơi này, cũng là người mời Vương Chi Dực đến. À, mà cũng là người mang Vương phi của ngươi đến đây luôn." "Lăng Kình?" Hắn nhướn mày hỏi? Nam Cung Hách tỏ ra ngạc nhiên: "Ngươi làm sao lại cho rằng là Lăng Kình?" Hắn trả lời: "Mấy ngày trước Lăng Kình đến tìm ta lật bài ngửa, y nói Tuyết nhi nằm trong tay y, cho ta mười ngày suy nghĩ." Nam Cung Giác chợt cười lạnh. Lăng Kình cũng thật biết nắm bắt thời cơ, không ngờ y lại lợi dụng điểm này để ra yêu cầu với Lăng Kỳ. Cũng may lão nhanh trí muốn tìm đến hắn để nói chuyện, nếu không tên tiểu tử này lại mất lí trí làm bừa thì hết đường cứu vãn. A, cũng may là còn kịp. "Đúng là có chút can hệ với Lăng Kình nhưng sự thật thì không phải Lăng Kình, là một người khác." "Ai chứ? Ngoài Lăng Kình muốn dùng nàng để bắt ta phải đứng về phía y, còn ai lại muốn dùng nàng để uy hiếp ta nữa?" Hắn dừng lại ngẫm nghĩ một chút lại nói tiếp: "Có một thế lực ta mới nhận biết đã âm thầm góp sức cho Lăng Kình. Theo như lời Vương Chi Dực cũng như suy đoán của ta, thế lực này ẩn nấp bên trong Hoàng cung, vô cùng am hiểu địa thế bên trong, lại mang trên mình một thân thủ cao cường. Chẳng lẽ là chúng?" Nam Cung Hách khẽ tặc lưỡi: "Ồ, tra ra được đến thế lực này luôn rồi sao?" Lăng Kỳ nheo mắt nhìn lão: "Sư thúc, người biết là ai có phải hay không?".