Cẩm Tâm
Chương 11
Không thể nào…
Không thể nào, không thể nào, không thể nào, không thể nào, không thể nào!
Trong bãi cỏ tối om, Việt Ninh Song lảo đảo bước đi, chỉ một quãng ngắn mà ngã đến mấy lần, váy áo xộc xệch, tóc tai tán loạn, mặt mũi, tay chân đầy những vết máu do bị cỏ và đá vụn cào rách. Nhưng nàng ta chẳng mảy may chú ý, đi không có mục đích. Trong đầu cảnh tượng đó không ngừng lặp đi lặp lại, khiến nàng ta hoàn toàn sụp đổ.
Không thể nào, không thể nào… Nhưng cái gì không thể đây? Hết thảy nàng ta đều tận mắt chứng kiến…
Hai chân Việt Ninh Song loạng choạng khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất.
Gió dưới vách núi vừa lạnh vừa ẩm, vây lấy nàng ta, rít lên từng hồi thê lương.
Trăng đã lặn, chân trời phía xa bắt đầu le lói những tia nắng đầu tiên, nhưng chưa đủ để chiếu sáng vỗ về đất mẹ mà chỉ khiến cho lũ yêu ma quỷ quái ẩn mình trong bóng đêm càng mặc sức trắng trợn, thao túng cỏ cây nhe nanh múa vuốt chẳng hề kiêng kị.
Hàn khí dưới đất theo tay chân chạy khắp toàn thân, Việt Ninh Song run lẩy bẩy, nàng ta nghiến chặt răng, muốn kiểm soát bản thân nhưng không có hiệu quả, chỉ cảm thấy cái lạnh càng ngày càng tê tái…
“Ngươi tin rồi chứ?” Bỗng đâu vang lên một giọng nói rất khẽ, như gần như xa, như có như không, không tài nào phân biệt được.
Việt Ninh Song sởn tóc gáy, tức khắc ngẩng đầu lên: “Sao ngươi lại biết những chuyện đó? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Giọng nói kia không phủ nhận: “Sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay, ngươi đã quên lần trước Nhai Xế đã mắng ngươi thế nào rồi ư?”
Sắc mặt Việt Ninh Song tái đi, nhưng toàn thân đã không run rẩy nữa: “Ngươi… muốn ta làm gì?”
Giọng nói kia cất tiếng cười khẽ, chất giọng hơi khàn, nhưng không thể xác định được là nam hay nữ: “Thế này nhé, cô gái ngoan, ngươi nghĩ xem bọn họ đối xử với ngươi thế nào…”
Gió thổi chậm dần rồi ngừng hẳn, chân trời phía đông chưa sáng rõ, đất trời chìm trong tranh tối tranh sáng. Không biết qua bao lâu, giọng nói kia cuối cùng cũng biến mất, Việt Ninh Song từ từ cử động thân thể lạnh cứng như đá của mình, hai mắt bừng bừng sáng.
Một lần nữa tỉnh lại sau đêm dài lê thê.
Dường như đã không còn gặp ác mộng.
Trong thời khắc ngắn ngủi, khi đang còn mơ mơ màng màng, trong đầu Việt Cẩm chợt lóe lên ý nghĩ, tức thì nàng tỉnh hẳn, thứ đập vào mắt nàng đầu tiên chính là màn trướng trong phòng nàng.
Trong phòng nàng?
Việt Cẩm bật dậy, cảm giác đau nhức ập đến, nghĩa là đêm qua không phải nằm mơ, huống hồ nhân vật còn lại giờ đang ngông nghênh chẳng coi ai ra gì đứng trước mặt nàng mặc quần áo…
Tâm trí rối như tơ vò, nhất thời Việt Cẩm không biết phải nói gì.
Nhai Xế lúc này đã mặc xong quần áo, quay người lại, tiện tay đưa cho nàng một cốc nước: “Nàng tỉnh rồi à?”
“… Ừm.” Việt Cẩm đáp, nhận lấy, uống một ngụm để súc miệng, đang định nhổ ra thì một bàn tay đẹp như tượng đã đưa ống nhổ tới trước mặt nàng.
Nàng thuận theo đó nhổ vào, khi ngẩng đầu lên, một chiếc khăn sạch sẽ đưa tới và đương nhiên cầm cái khăn vẫn là bàn tay đẹp đẽ đó.
Việt Cẩm thảng thốt nhận lấy, đoạn vừa xuống giường vừa hỏi: “Tối qua huynh đưa muội về à?”
“Nếu không thì còn ai vào đây nữa?”
Ý thức mình đã hỏi một câu thừa, Việt Cẩm muốn lảng sang chuyện khác, nhưng lại chẳng biết nói gì, đành lẳng lặng mặc đồ, sửa sang lại mặt mày đầu tóc.
Nhai Xế đứng bên quan sát, bỗng thình lình hỏi: “Nàng hối hận rồi à?”
“Hối hận?” Việt Cẩm đang thất thần, lúc sau mới phản ứng lại, bật cười: “Muội hối hận gì chứ? Không phải…”
“Không hối hận thì ngẩn ngơ nãy giờ làm gì?” Nhai Xế phụng phịu, hai chữ bất mãn hiện rõ trong đôi đồng tử đỏ tươi, một màu đỏ đẹp đẽ, sáng ngời làm người ta vui vẻ chứ không phải màu đỏ quạch mang đầy sát khí.
Tựa như một con nhím, lúc tự vệ toàn thân đều là gai nhọn, đủ sức khiến người ta máu chảy đầm đìa, nhưng chỉ cần tiếp xúc, rồi để nó tin tưởng, bạn sẽ phát hiện ra dưới lớp gai sắc bén ấy là một thứ mềm mại đến vô cùng…
Việt Cẩm quên cả hít thở, do dự cuối cùng ẩn sâu trong đáy lòng rốt cuộc cũng biến mất. Nàng nở nụ cười thật tươi: “Chỉ là cảm thấy chưa quen lắm thôi.”
Lời vừa nói hết, cũng là lúc trang điểm xong, nàng đứng lên giúp Nhai Xế sửa sang lại y phục vừa được tùy tiện mặc qua loa.
Giống như Việt Cẩm chưa thích ứng được với việc Nhai Xế bưng trà rót nước cho mình, Nhai Xế cũng không thích ứng được khi thấy Việt Cẩm bỗng trở nên hiền thục, tỉ mỉ như thế. Nhưng rất nhanh cảm giác đó qua đi, hắn liền cảm thấy cực kì thích thú, còn nhẹ vuốt dọc tấm lưng của Việt Cẩm, để cảm nhận rõ ràng sự mềm mại dưới lòng bàn tay.
“Bao giờ thì chúng ta thành thân?”
“Thành thân gì?” Việt Cẩm nghẹn lời, chuyển sự chú ý sang vết thương vẫn còn đang rỉ máu trên ngực Nhai Xế. “Vết thương này là bị ‘Li’ đâm đúng không? Vẫn chưa khỏi?”
Giọng nói khẽ hơn lúc bình thường, nghe như đang hổ thẹn.
Nhai Xế cũng không biết phải biểu đạt thế nào: “Thanh kiếm đó được làm từ những nguyên liệu đặc thù, bản thân nó có linh lực nhất định, có thể ngăn cản miệng vết thương hồi phục…”
Rồi hắn không cam lòng thừa nhận thêm: “Thực lực của Vân Hàn Cảnh cũng không tồi.” Rồi lại tự mình an ủi, “Nhưng nàng nhìn xem, vết thương đã khép miệng lại rồi.”
“Vốn là một cái lỗ to bằng nắm tay?”
Nhai Xế gật đầu: “Ừ, nhưng năng lực hồi phục của yêu tộc rất mạnh, cánh tay bị chặt đứt cũng không phải là không thể mọc lại, cho nên đối với ta, đây chỉ là vết thương nhỏ thôi… Thực ra, ta thấy chúng ta nên quan tâm đến những chuyện khác, ví dụ như thành thân chẳng hạn.”
Rốt cuộc Việt Cẩm cũng phát hiện ra Nhai Xế thực sự nghiêm túc: “Huynh muốn thành thân sớm như thế để làm gì?”
“Sớm?” Nhai Xế nhẹ chớp mắt, mặt mày đang từ hớn hở đắc ý thoắt cái trở nên hung dữ: “Nàng muốn ăn quỵt phải không?”
“…” Việt Cẩm dở khóc dở cười: “Yêu tộc không có quy củ này chứ?”
“Việt quốc có.” Nhai Xế đáp như một lẽ đương nhiên.
“Kể cả là thế…” Việt Cẩm cố bịa ra một lí do hợp lí, “… cũng còn quá sớm, muội không vội.”
“Nhưng ta vội.” Nhai Xế phán một câu xanh rờn.
Thấy Việt Cẩm chìm trong im lặng, Nhai Xế cũng không muốn tranh cãi mãi vấn đề này: “Nàng không muốn nói chuyện này chứ gì? Chúng ta có thể nói sang chuyện khác.”
Việt Cẩm đang không biết làm thế nào để chuyển đề tài, nghe thấy thế thì gật đầu lia lịa: “Nói chuyện gì?”
“Vết sẹo sau lưng nàng.”
Đợi một lúc thấy nàng không nói gì, Nhai Xế lại nói: “Nàng không muốn à? Vậy chúng ta lại chuyển chuyện khác nhé.”
“Chuyện khác… là chuyện gì?” Lần này Việt Cẩm khó khăn lắm mới nói được mấy tiếng.
“Ta nhớ là hồi đầu có hỏi về chuyện trước đây của nàng. Nhưng nàng nói lúc đó vì mình còn nhỏ nên không nhớ rõ nữa… nhưng mà hình như tối qua chuyện liên quan đến Việt Thị diệt vong nàng biết đâu có ít.”
Lần thứ ba, Việt Cẩm chìm trong thinh lặng.
Hiển nhiên Nhai Xế đã lường trước việc Việt Cẩm sẽ im lặng, nên rất nhanh hắn muốn được nói tiếp. Nhưng lần này, Việt Cẩm đã phản ứng, nàng liền ôm chầm hắn, ngẩng đầu, trực tiếp dùng miệng của mình lấp cái miệng hay nói kia lại.
Cuối cùng thế giới cũng được yên tĩnh.
Ngày tháng thấm thoát thoi đưa, mới chớp mắt mà đã qua ba tháng.
Tháng năm đủng đỉnh mãi mới tới, từng chùm hoa tuyết cầu trắng muốt trĩu cành bung nở, trăm hoa đua nhau khoe sắc. Trời dần về tối, mặt trời tà tà ngả về đằng Tây, nhuộm ráng chiều đỏ quạnh.
Trên Kiêu Sơn, Việt Cẩm đang bàn bạc công việc trong viện của Nhai Xế, sau đó thuận theo tự nhiên “bàn” đến chuyện trên ghế nghỉ, y phục dần xộc xệch…
“Vương.” Một giọng nói bỗng thình lình vang lên.
Cùng lúc đó, Nhai Xế cũng phát giác có người đến gần, vốn định mặc kệ, đột nhiên nhớ ra Việt Cẩm dù sao cũng là nhân loại, vội lấy y phục bên cạnh, bọc lấy nàng từ đầu đến chân.
Chủ nhân của giọng nói bước vào, đập vào mắt là bóng dáng mơ hồ bị bọc kín như bưng dưới người Nhai Xế. Nhìn tình cảnh trước mặt, rất nhanh hắn hiểu có việc gì đang xảy ra. Bởi vậy, dù ruột gan nóng như lửa đốt nhưng khóe mắt vẫn mỉm cười: “Việt cô nương cũng ở đây à?”
Không biết cảm nhận của Việt Cẩm thế nào nên Nhai Xế chưa vội đáp lời. Việt Cẩm vốn đang bị bọc lại như cái bánh nghe thấy thế liền chỉnh sửa lại váy áo, chui ra ngoài, mỉm cười tỏ ý chào hỏi người mới đến, rồi đi ra ngoài, mặt không hề đổi sắc.
“Tối ta sẽ đến chỗ nàng.” Nhai Xế nói với theo, rồi chẳng để ý chuyện nàng không đáp lại, quay sang hỏi đại yêu vừa vào: “Chuyện gì?”
Vẻ mặt đại yêu rất cung kính, tiến lên mấy bước khẽ thì thầm vào tai Nhai Xế.
Sắc mặt Nhai Xế chuyển biến cực kì khó coi, ánh mắt sắc lạnh.
Trời dần chuyển về đêm.
Một khắc trước, đại yêu kia đã cáo lui, tráng hán bước vào phòng Nhai Xế, thấy hắn đang nhàn nhã nằm trên trường kỉ bên cửa sổ, hai mắt nhắm hờ, khóe môi vẫn mỉm cười, nhưng chút ánh sáng muộn hiền hòa của buổi xế chiều trải trên khuôn mặt hắn không thể mang lại dù chỉ một chút ấm áp, ngược lại khiến người ta có cảm giác dựng cả tóc gáy.
Bước chân của tráng hán sững lại, nhưng rồi hắn nhanh chóng tiến về phía trước, đến bên cạnh Nhai Xế: “Vương, Việt cô nương cho người tới báo là cô nương ấy đã làm bữa tối rồi.”
Nhai Xế mở mắt ra, chưa có bất cứ cử động gì nhưng không hiểu sao không khí ngột ngạt trong phòng dần biến mất: “Ừ.” Hắn đứng lên, trước khi ra ngoài còn hỏi thêm một câu: “Ninh Song dạo này thế nào?”
“Công chúa?” Tráng hán thoáng kinh ngạc, nghĩ một lúc rồi đáp: “Tốt hơn hồi trước nhiều, chỉ là thường xuyên chạy lung tung, hình như tâm trạng không được tốt cho lắm.”
Thế nhưng chưa đợi hắn nói hết câu, Nhai Xế đã im lặng đẩy cửa đi ra ngoài.
Trời lúc này đã tối hẳn. Vừa bước vào viện nơi Việt Cẩm đang ở, Nhai Xế đã thấy nàng ngồi bên bàn, một tay lật thẻ tre, tay còn lại tùy tiện vẽ một phù triện nhập môn hỏa hệ, giữ ấm bàn thức ăn.
Nghe tiếng mở cửa, Việt Cẩm quay người, thấy Nhai Xế bèn thu tay lại, lấy thứ đồ để bên cạnh đưa lại cho hắn: “Huynh xem thử xem.”
“Cái gì đây?” Nhai Xế vừa hỏi vừa giở thứ đồ trông như một tấm vải dệt ra, màu đỏ: “… Y phục?”
“Ừm! Kích cỡ chắc là vừa, huynh xem có thích kiểu này không, nếu không thích thì để muội sửa.”
Sắc mặt Nhai Xế có phần khác lạ, cũng không giả bộ, cởi luôn áo ngoài đang mặc trên người mặc bộ y phục nàng đưa vào, quả nhiên vừa in. Mặt trên của bộ y phục có hoa văn chìm cùng màu, nhìn qua người ta sẽ cho rằng nó chỉ để trang trí cho đẹp mắt, nhưng nếu vẽ lần theo các đường hoa văn ấy thì có thể phát hiện ra đó là các loại phù triện sơ giai.
“Hóa ra nàng còn biết may y phục nữa à…!” Nhai Xế vuốt ve bộ y phục trên người, liền nhận ra đó chính là tấm vải tơ tằm mà lần trước Việt Cẩm lấy từ chỗ mình.
“Muội cũng mới phát hiện ra là mình biết thôi.” Việt Cẩm so vai, “Về phương diện này tu tiên quả thực cũng không tồi, ít nhất không bó tay trước những việc bình thường.” Nói rồi nàng gõ lên mặt bàn, khẽ mỉm cười: “Ăn cơm thôi, mặc dù chưa nguội, nhưng để lâu sẽ không ngon.”
Gật đầu, Nhai Xế ngồi xuống, bỗng hắn thấy Việt Cẩm đứng lên, cầm bát đũa… gắp thức ăn, múc canh.
Thấy vậy Nhai Xế ngẩn ra, hỏi: “Nàng làm gì vậy?”
“Gắp thức ăn cho huynh, muội muốn thử xem…” còn chưa giải thích xong Việt Cẩm đã bị Nhai Xế kéo vào lòng, “Ta không có tay chắc? Đâu cần nàng phải đứng bên cạnh hầu hạ chứ.”
“Là phong tục của Việt quốc.” Việt Cẩm cười, cũng không giãy giụa, sau đó nàng lựa chọn tìm thế ngồi thoải mái nhất trong lòng Nhai Xế cất tiếng hỏi, “Mùi vị thế nào?”
“Trước đây có thấy nàng nói tới phong tục tập quán gì đâu.” Nói đến đây, Nhai Xế bắt đầu ăn, “Không tồi, nhưng mùi vị sao lại không giống nhau vậy?”
“Huynh không thích à?” Việt Cẩm hỏi.
Nhai Xế nghĩ một lúc: “Không phải, trong ba tháng nàng nấu nướng không món nào giống mónào. Thật không phải chuyện dễ. Hơn nữa nàng không cần phải nhọc lòng vậy đâu.” Mặc dù việc nàng làm hắn rất thích… cũng rất lấy làm ngạc nhiên.
Việt Cẩm khẽ cười: “Muội chỉ muốn thứ những thứ trước đây chưa bao giờ thử thôi.”
“Nấu cơm, may y phục?” Trong thời gian nói chuyện, hơn nửa bàn thức ăn đã vào bụng Nhai Xế.
Việt Cẩm trái lại tỏ ra không thấy hứng thú, thức ăn trên bàn chỉ nếm qua một chút, rồi bưng canh từ từ thưởng thức: “Không phải.”
Kỳ thực, việc nàng muốn làm là tìm một người có thể yêu, dốc hết lòng hết dạ yêu đối phương một lần. Rồi đem hết thảy những gì mình có, hết thảy những gì tốt đẹp nhất bày ra trước mắt người đó. Nhìn hắn vui vẻ, nhìn hắn mỉm cười.
Giá như được vậy chắc nàng không còn gì để phải nuối tiếc.
Nhai Xế vốn định đợi Việt Cẩm nói thêm điều gì đó, nhưng đợi mãi chẳng thấy âm thanh nào vang lên. Hắn quay sang nhìn nàng, khoảnh khắc dưới ánh đèn nóng bỏng, mái tóc đen dài của nàng nổi bật trên nền áo trắng tinh khôi càng tôn lên gương mặt đẹp như tranh vẽ.
Trái tim Nhai Xế như bị một chiếc lông vũ chạm vào, khoảnh khắc đáy lòng nhói lên như bị kim châm. Sự do dự bao ngày qua trong thời khắc bỗng tan biến thành bọt biển. Nhai Xế vươn tay, ôm Việt Cẩm vào lòng.
“Sao vậy?” Đang định ngẩng đầu, Việt Cẩm bỗng thấy trước mắt tối sầm, Nhai Xế rất nhanh đã lấy tay bịt mắt nàng lại.
“Bỗng nhiên ta thấy có phần hối hận…” Nhai Xế nói.
“Muội đã nói là rồi huynh sẽ thấy hối hận mà.” Việt Cẩm trêu, “Tiếc là giờ đã muộn mất rồi.”
“Ta nói thật đó.” Nhai Xế nói.
Mắt bị bịt kín nên Việt Cẩm không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng không khó để nhận ra giọng hắn đột nhiên trầm xuống, trong đó có phảng phất vài tia thất vọng.
Việt Cẩm dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thực ra muội cũng có hối hận.”
“Tiếc là đã muộn mất rồi!” Nhai Xế hung hăng tiếp lời.
Nghe vậy, Việt Cẩm không khỏi bật cười.
Nhai Xế ngẩn ngơ nhìn khóe môi cong cong của nàng, bất giác đưa tay lên vuốt ve, cảm giác mềm mại tức thì theo đầu ngón tay chạy thẳng vào tim hắn.
“Việt Cẩm.”
“Vâng?”
“Tình hình của yêu tộc không được tốt cho lắm…” Lúc nói ra những lời này, Nhai Xế có cảm giác người trong lòng bỗng chìm trong thinh lặng, tựa như cả người nàng lạnh ngắt.
Tại sao? Rõ ràng đã gần nhau như vậy, quan hệ thân mật như thế, sao hắn vẫn không hoàn toàn có được nàng?
Thậm chí dường như còn có cảm giác chưa từng chạm được đến nàng.
“Nàng biết rồi hả?” Rất lâu sau hắn mới nghe thấy một tiếng “Ừm” khe khẽ.
Nhai Xế thở dài, nói tiếp: “Yêu tộc bị giới tu đạo áp chế quá lâu! Lâu đến nỗi dù có là bậc đại tài đội trời đạp đất cũng không thể cứ dùng cách bình thường để tranh đoạt một mảnh đất sinh tồn cho yêu tộc. Thực lực hai bên cách biệt quá xa.”
Hai tay Việt Cẩm từ từ siết lại.
Nhai Xế lại nói: “Trước đây ta có một ý nghĩ, hiện giờ…”
“Nhai Xế!” Việt Cẩm bỗng ngắt lời hắn.
Nhai Xế thoáng sững sốt rồi như bỗng hiểu ra, không nói nữa, hai tay che mắt đối phương chuyển qua ôm chặt lấy vòng eo nàng: “Việt Cẩm! Dù thế nào đi nữa, ta hứa sẽ không để nàng và Ninh Song xảy ra chuyện.”
Ngón tay Việt Cẩm bỗng run lên. Sự tín nhiệm của Nhai Xế làm nàng bỗng lóe lên một ý tưởng, Một ý tưởng biết rõ là sai nhưng vẫn kìm lòng không đặng.
Nếu như… nếu như từ bỏ hết thảy, chỉ cùng với người trước mắt cố gắng thì sao?
Dẫu cho tất cả những cố gắng trong quá khứ đều thành vô ích, dẫu cho tất cả những kì vọng trong tương lại tưởng sắp thành công chuyển thành thất bại, bởi lẽ trên đời này chỉ có một người thích nàng, tin tưởng nàng, thậm chí không hề so đo việc nàng có chuyện giấu giếm, không truy xét quá khứ của nàng. Đúng vậy, chỉ duy nhất người đang ở trước mắt này mà thôi.
Nhưng bao người thân đã chết oan và tia hi vọng cuối cùng huynh trưởng đặt vào nàng thì sao? Tất cả những ý nghĩ nàng có thể vì bản thân mà ích kỉ một lần không?
Tim Việt Cẩm đập thình thịch, mạnh đến nỗi khiến người ta có cảm giác nghẹt thở.
“Tính tình Ninh Song có phẩn ngỗ ngược, nhưng lỗi phần lớn là do yêu tộc nuông chiều lại do ta và mẫu thân dạy dỗ không nghiêm. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra nàng hãy giúp ta chăm sóc nó nhiều hơn nhé, Việt Cẩm.”
Hắn thở dài một hơi rồi bỡn cợt nói: “Thực ra ta định nói là dù có thế nào, dù có nghe thấy, nhìn thấy, hoặc giả gặp phải hay đối mặt với chuyện gì đi, nàng chỉ cần nhớ lo cho bản thân mình là được, chỉ cần nàng bình an, những thứ khác…”
Đều không quan trọng.
Kí ức dồn dập tràn về tựa những con sóng ào ạt hòng nuốt chửng ai đó.
“A Cẩm à,” Một nỗi sợ hãi vô cớ dâng lên trong tim, Nhai Xế bất giác ôm chặt người trong lòng, “Ta tin nàng, ta cũng hi vọng nàng có thể tin tưởng ta. Ta muốn bảo vệ nàng và ta cũng tin rằng nàng sẽ đối với ta như vậy.” Bỗng hắn muốn nói rõ mọi suy nghĩ khiến hắn hoàn toàn tin tưởng chỉ có mình nàng, người mà hắn vẫn hằng tìm kiếm, làm hắn không biết từ lúc nào đã yêu sâu đậm, người mà hắn không thể từ bỏ…
Việt Cẩm – Việt Cẩm Tâm. Cô em họ không cùng huyết thống, người hắn thích nhất, yêu nhất…
“A Cẩm, lát nữa sẽ xảy ra một số chuyện, nhưng…” còn chưa nói hết câu, trên bàn tay siết chặt, Nhai Xế bỗng có cảm giác man mát vừa mềm mại, vừa chai sần.
Hắn nghe thấy một giọng nói gấp gáp vang lên bên tai, thanh âm rất khẽ, như thể chỉ cần chạm một cái thôi thanh âm ấy sẽ tan thành bọt biển: “Đừng nói cho muội biết, Nhai Xế, đừng nói. Muội sẽ ở bên huynh… muội muốn ở bên huynh.”
Mặc kệ kết quả cuối cùng là thành hay bại. Muội cũng sẽ luôn ở bên huynh, sống thì cùng sống, chết thì cùng chết.
Muội mong được ở bên huynh.
Một cơn chấn động dữ dội kèm theo linh lực khổng lồ thình lình ập đến.
Nhai Xế biến sắc, vội chạy ra xem, trước mắt hắn là vô số ánh sáng bùng lên, lấp lánh trên hộ sơn đại trận, thiên địa rung chuyển, trong màn ánh sáng ấy là một biển người mênh mông.
Mặt Nhai Xế đanh lại, chẳng kịp suy nghĩ, hắn quay đầu lại nói với Việt Cẩm: “Nàng đưa Việt Ninh Song đi trước…”
Hắn đột ngột ngừng lại, bởi Việt Cẩm đang đứng chết sững nhìn ra ngoài, sợ hãi, đau đớn, lảo đảo như sắp ngã đến nơi.
“Tiểu Cầm?” Nhai Xế nắm lấy bàn tay lạnh buốt đang không ngừng run rẩy của nàng, vừa lên tiếng hỏi thì thấy Việt Cẩm hốt hoảng nhìn về phía mình, trong con ngươi đen như mực là ánh sáng chói lòa kèm nỗi đau đớn tuyệt vọng. Đó dường như là thứ tình cảm mãnh liệt khắc sâu tận tâm hồn, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta phải rơi lệ.
“Nhai Xế…”
Tiếng vỡ vụn vang lên bên tai, những âm thanh ồn ào hỗn loạn do giới tu đạo tập kích như xa dần, tay Nhai Xế vừa dùng sức bỗng nghe một tiếng “rắc” giòn tan đâm thẳng vào màng nhĩ.
Gió lạnh rít gào, linh lực ngập trời.
Nhai Xế thấy các tu sĩ vốn đã bị chặn ở ngoài đang ùn ùn kéo vào từ khắp mọi nơi. Hắn cắn răng kéo người đang đứng sau lưng ra: “Nàng đi trước…”
Một tia sáng như ánh trăng đột ngột bay lên. Chỉ một màu nhàn nhạt, nhưng trong thời khắc tỏa sáng ngắn ngủi, tư thái mạn mẽ khiến trời long đất lở, khiến cho những sắc màu sáng chói xung quanh hết thảy đều lu mờ.
Lời chưa nói hết đã mắc nghẹn nơi cổ họng rồi vỡ vụn khi chưa kịp thành tiếng.
Nhai Xế đứng đó, từ từ hít thở, nhưng dẫu có hít thở thế nào, thậm chí cả nín thở thì nỗi đau đớn và cảm giác lạnh buốt theo mỗi nhịp trái tim nơi lồng ngực vẫn cuồn cuộn trào dâng, không cách nào ngăn nổi.
Nhai Xế, muội không thích huynh.
Nhai Xế, huynh nghe rõ đây. Mọi lời muội nói đều là sự thật, muội yếu đuối, ích kỉ, lại bỉ ổi, vô sỉ nữa.
Nhai Xế, huynh sẽ hối hận cho mà xem.
Nhai Xế, muội không say, muội đồng ý.
Chúng ta sẽ ở bên nhau.
Ở bên nhau, mãi mãi không bao giờ chia lìa.
Ở bên nhau, mãi mãi.
Hắn đứng đó, nhìn nàng. Nhìn sự đau đớn chất chồng trong mắt nàng, nhìn dáng vẻ lảo đảo của nàng.
Nhưng một kiếm trong tay nàng sao lại nhanh thế, mạnh thế. Sắc bén mà dứt khoát, không một chút lưu tình.
“A….”
“Aaaaaaaaaaaaaaa….” Tiếng thét lanh lảnh phá tan trời đêm lạnh lẽo.
Việt Cẩm quay sang thấy Việt Ninh Song đã đứng bên cạnh tự lúc nào, đang thét lên thất thanh.
Tầng ngăn cách trong suốt bao quanh hai người theo tiếng hét đó mà vỡ vụn, tiếng ồn ã chung quanh ùn ùn dội thẳng vào màng nhĩ, cái lạnh của vũ khí sắc bén trên tay dường như có thể làm đông cả huyết dịch. Việt Cẩm chẳng hề do dự, tuốt kiếm, tập trung linh lực, vẽ một đường lên ngọn núi chung quanh.
“Đợi đã!…” Những tiếng thét dồn dập vang lên, nhưng tất cả đã muộn.
Trong chớp mắt, biển lửa ngút trời.
Lúc đó tu sĩ rất đông, biển lửa mà Việt Cẩm tạo ra nhanh chóng bị dập tắt. Một người đứng gần đó chớp lấy thời cơ, nhoáng cái đã đến bên Việt Cẩm tìm kiếm tung tích của Nhai Xế, nhưng sao có thể tìm thấy chứ? Hắn quay sang lạnh giọng chất vấn:
“Ai bảo ngươi phóng ra pháp thuật có phạm vi lớn vậy hả?”
Việt Cẩm không đáp, chỉ quay sang nhìn đối phương.
Kẻ vừa chất vấn bắt gặp ánh mắt của Việt Cẩm, cảm giác như bị tạt một xô nước lạnh giữa ngày đông buốt giá, cái lạnh thấu tim gan, những lời chưa nói mắc nghẹn nơi cuống họng, không ᣨ nào có thể cất thành lời.
Trong cuộc thảo phạt này tất cả đều là tinh anh do các phái cử đến, rất nhanh lúc này đã đứng trước mặt Việt Cẩm.
Lên tiếng đầu tiên là đệ tử hạch tâm của Vân La Phái, hiển nhiên hắn đã nghe được vụ tranh chấp nho nhỏ trước đó, nên mỉm cười lên tiếng giảng hòa:
“Việc sư muội thâm nhập yêu tộc, mạo hiểm tính mạng mới lấy được sơ đồ trận pháp bảo vệ khiến chúng ta có thể nhanh chóng công phá Kiêu Sơn, công lao của muội ấy rất lớn. Còn về phần Nhai Xế, hắn có thể nhất thời tẩu thoát, nhưng một khi đã mất đi chúng yêu làm hậu thuẫn, hắn chẳng qua chỉ là một con hổ đã bị bẻ hết răng, chẳng có gì đáng sợ.”
Những lời đệ tử Vân La Phái nói không sai, tất cả thậm chí đã bày ra trước mắt. Từ sơ đồ trận pháp bảo vệ cho đến một kiếm bất ngờ, ai ai cũng nhìn thấy. Lúc này dù khóe mắt vẫn còn vương sát khí, nhưng Việt Cẩm nở một nụ cười khiêm tốn, nhẹ nhàng quay sang Vân Cảnh Hàn nãy giờ vẫn im lặng đứng đó: “Đại sư huynh, kiếm của huynh này.”
Mấy ngày sau, trên Phi Loan Phong đỉnh Bồng Sơn.
Mặt trời đứng bóng, Văn Lan Lâu tất thảy vẫn như xưa, tiếng nước chảy róc rách, tiếng lá reo xào xạc, cảnh vật êm đềm, tĩnh lặng.
Ánh nắng rọi qua khe cửa, chiếu lên khuôn mặt Việt Cẩm lúc này đang ngồi bên cạnh bàn sách, nàng vốn đang nhìn mông lung chợt định thần, lại lần nữa tập trung vào tia sáng đang chuyển động trong lòng bàn tay.
Đó là “Li”.
Đêm đó, sau khi nghe nàng nói Vân Hàn Cảnh lập tức lẳng lặng bỏ đi mà không cầm theo “Li”… Có vẻ như sau này cũng không muốn lấy nữa.
Vậy cũng tốt. Thực ra nàng cũng không nỡ…
Việt Cẩm mím môi, thu lại “Li”, đoạn nhìn sang yêu lang nãy giờ vẫn ngồi trước cửa nhìn nàng đầy cảnh giác.
Yêu lang nhìn vào mắt nàng, lông dựng thẳng lên, thấp giọng gầm ghè, đồng thời bốn chân đứng thẳng, vừa nhìn chằm chằm vào Việt Cẩm vừa từ từ lùi lại.
Việt Cẩm không để tâm, đứng dậy bước qua yêu lang, đi ra ngoài, gọi người vừa đi qua: “Tả sư huynh, xin dừng bước.”
Tả Ngôn Chấp dừng lại, nhưng hắn không quay đầu, lạnh lùng nói: “Lần này ta quay về là có việc cần bẩm báo với sư tôn rồi sẽ lập tức đi ngay.”
Việt Cẩm cười phá lên: “Chuyện cũ chẳng qua chỉ là lời nói đùa nhất thời, sư huynh đừng để bụng.”
Tả Ngôn Chấp cũng không bày tỏ thái độ gì, xoay người lại hỏi: “Có chuyện gì?”
“Quả thực có chuyện làm phiền đến sư huynh.” Việt Cẩm khách khí nói, “Chuyện yêu lang của muội cắn chết linh thú của huynh trước đây mặc dù đã qua lâu rồi nhưng mỗi khi nhớ lại, muội thấy hổ thẹn vô cùng, chỉ là chưa tìm được dịp nào thích hợp nên mãi chưa thể nói tiếng xin lỗi với sư huynh…”
“Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.” Tả Ngôn Chấp mất kiên nhẫn ngắt lời.
Việt Cẩm cười, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Không biết sư huynh có thể giúp muội tiếp tục chăm sóc yêu làng được chăng?”
Tả Ngôn Chấp thoáng bất ngờ, cau mày hỏi: “Tại sao?”
“Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy muội không thích hợp nuôi dưỡng linh thú cho lắm…” Việt Cẩm trầm ngâm nói.
Im lặng một lát, Tả Ngôn Chấp thôi không nhìn Việt Cẩm nữa, gật đầu đáp: “Được.” Bỗng hắn lại đột ngột hỏi: “Có phải ngươi từng đắc tội với đại sư huynh?”
Việt Cẩm vô cùng ngạc nhiên: “Sao sư huynh lại hỏi vậy?”
“Bởi đại sư huynh đối xử với ngươi cực kì nghiêm khắc.” Tả Ngôn Chấp bình thản đáp, dừng một chút, hắn lại tiếp: “Lần sau có gặp đại sư huynh thì cẩn thận một chút.”
“Đa tạ sư huynh.” Việt Cẩm khẽ cười, đem yêu lang vẫn còn nhìn nàng đầy cảnh giác đến trước mặt Tả Ngôn Chấp.
Tả Ngôn Chấp nhận lấy yêu lang, trước khi đi buột miệng nói: “Vẫn chưa tìm thấy Nhai Xế, dịp này ngươi đừng xuất sơn một mình.”
“Muội biết rồi.” Việt Cẩm gật đầu đáp. Nhìn Tả Ngôn Chấp đem yêu lang xuống núi.
Yêu lang ngoan ngoãn đi theo nhưng mới đi được nửa chừng, nó đột nhiên quay đầu như muốn trở về. Nhưng Tả Ngôn Chấp đã đưa tay tụ một đám linh lực, đánh lên đầu yêu lang, mắng một tiếng: “Đi nào!”
Cùng lúc đó, trong Văn Lan Lâu.
Việt Cẩm sau khi tiễn yêu lang đi bèn trở lại phòng, cầm bút viết một hơi mười trang giấy, mười trang ấy chỉ duy nhất một cái tên.
Sau đó, nàng đốt lửa, đem mười trang giấy cùng với tình cảm của mình đốt thành tro bụi.
Trong điện Chính Đức.
“… Con muốn hạ sơn?” Thiên Kiếm chưởng môn trầm ngâm hỏi.
Việt Cẩm gật đầu: “Vâng, xin sư tôn cho phép.”
“Nếu đã biết thủ lĩnh của yêu tộc đang ẩn nấp ở đâu, tốt hơn hết là đi cùng với đại sư huynh của con, để phòng lỡ may có chuyện gì xảy ra.” Thiên Kiếm chưởng môn nói.
Việt Cẩm lắc đầu: “Đệ tử chủ yếu là muốn đi dạo cho thoải mái, còn về phần chỗ Yêu vương ẩn núp thì đệ tử chỉ là suy đoán, chưa có gì chắc chắn.”
“Đã vậy thì con đi đi. Mọi sự nhớ phải cẩn thận, con đã cống hiến cho giới tu đạo rất nhiều, dù thế nào đi chăng nữa, sau này cũng phải lấy an toàn của bản thân làm đầu.” Thiên Kiếm chưởng môn dặn dò một lúc rồi để nàng đi.
Việt Cẩm hành lễ lui ra ngoài, nhưng chưa đi được mấy được thì gặp Hứa Đình Viễn.
Vừa nhìn thấy Việt Cẩm, Hứa Đình Viễn đã nhếch miệng cười chào hỏi: “Việt sư muội.”
“Nhị sư huynh.” Việt Cẩm hành lễ, đoạn nàng nhớ ra một việc, “Muội trở về đã nhiều ngày nhưng chưa thấy các vị sư đệ, sư muội mà lúc trước bắt buộc phải làm cho họ bị thương, không biết giờ mấy người đó thế nào rồi?”
Hứa Đình Viễn cười đáp: “Cũng chẳng có vấn đề gì đáng ngại. Chỉ là lúc trước vì để yêu tộc tin tưởng nên chúng vẫn ở trong sơn cốc ẩn thân, rảnh rỗi đến phát ngán. Không ngờ sư muội chỉ cần hơn một năm đã tiêu diệt được mối họa trong lòng giới tu chân. Công lao này khắp thế hệ trẻ chúng ta không ai bì kịp, trong danh sách mười người được vào Tiểu Chư Thiên Giới sang năm, sư muội chiếm chắc một chỗ rồi.”
Nghe vậy, Việt Cẩm cũng không làm bộ, mỉm cười nói: “Tiểu Chư Thiên Giới năm năm mới mở một lần, mỗi lần cũng chỉ tiếp nhận mười tu sĩ trẻ tuổi xuất sắc nhất của cả tu chân giới, muội tự nhận tu vi không thể nào bì được với sư huynh, sưtỷ của các phái, nên đành đi đường khác vậy.”
Suy đoán đã được chứng thực, Hứa Đình Viễn càng cười tươi hơn: “Lần này vất vả cho sư muội rồi.”
Nụ cười của Việt Cẩm vẫn không đổi: “Làm việc nghĩa thì không ngại vất vả.”
Nói chuyện với Hứa Đình Viễn xong, Việt Cẩm cũng không nán lại mà ngự kiếm bay đi, ròng rã suốt hai ngày một đêm, cuối cùng cũng đến được Kiêu Sơn.
Giây phút đặt chân lên Kiêu Sơn đó, vẻ mặt nàng huyển sang tang thương, lặng lẽ không nói năng gì.
Mặt đất bị đốt cháy đen sì, trong không khí còn lưu lại những tàn tích ác liệt của lửa và máu. Việt Cẩm đi một vòng quanh núi, hoa cỏ sân viện ngày trước chẳng thấy đâu, khắp núi chỉ còn những thi thể chất thành đống, đó là những thi thể thuộc về yêu tộc.
Vùng phụ cận giờ đến yêu thú tu hành lâu một chút cũng chẳng còn. Việt Cẩm nán lại một lúc rồi ngự kiếm bay đến chỗ lần trước bị giới tu đạo liên thủ truy sát, cũng chính là chỗ nàng tỷ thí với Tả Ngôn Chấp. Kế đó nàng bắt quyết, tiến vào thông đạo nơi nàng đã tìm được Không Chi Quyết.
Thông đạo chật hẹp, tối om. Thế nhưng nàng đã có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh dù chẳng hề có ánh sáng.
Tiếng bước chân lạc lõng vọng vào đêm đen, vốn thông đạo này nàng đã từng đến một lần, nhưng bởi vì thiếu đi một người mà dường như thông đạo trở nên dài miên man, gian nan trắc trở.
Việt Cẩm đứng ở cửa thông đạo, nhìn người đang dựa vào bệ đá, nghỉ ngơi lấy sức chứ không hề có ý định tránh đi: “…Nhai Xế.”
Y phục trên người hắn lúc này chính là bộ y phục hắn đã không nỡ cởi ra ngày hôm đó, vết thương trên ngực vẫn chưa liền, máu thấm đẫm cả áo. Nhai Xế từ từ mở mắt, mặc dù không có sức để cử động, nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc bén và nụ cười trên môi vẫn ngạo nghễ như ngày nào:
“Quả nhiên là nàng.”
Việt Cẩm không đáp.
Nhai Xế quay đầu, đờ đẫn nhìn lên tường: “Nàng tính toán rất chuẩn. Từ giây phút dùng “Li” đâm vào ngực ta một nhát, nàng đã biết ít nhất trong vòng năm ngày ta sẽ không thể sử dụng yêu lực, cũng đoán ra phản ứng đầu tiên của ta là đi đâu… Ta rất tò mò.” Giọng hắn vẫn đều đều, “Sao nàng có thể xác định được là ta sẽ đi đâu thế chứ?”
“Đoán.” Việt Cẩm nói, “Muội chỉ đơn giản đoán thôi.”
Nghe được đáp án, Nhai Xế không tỏ thái độ gì, chỉ trào phúng nói: “Giờ thì sao? Định mang ta về lĩnh thưởng?”
“… Muội đã từng nói rằng rồi huynh sẽ hối hận.” Việt Cẩm khẽ nói.
Nhai Xế cười lạnh, ôm ngực đứng thẳng người dậy, nhưng sức còn yếu mà cả người thành ra hơi lảo đảo.
Sự cô tịch của bóng đêm lan tới mọi ngóc ngách, trong thinh không vang lên giọng nói thều thào rất khẽ: “Đêm đó nàng nói với ta rằng, chúng ta sẽ ở bên nhau, đó là thật lòng hay chỉ là giả vờ đóng kịch?”
Không để Nhai Xế phải chờ đợi lâu, Việt Cẩm trả lời luôn, nhưng hình như dưới bóng đêm nên giọng nói cũng nhuốm màu ủ rũ, mỏi mệt: “Thời khắc đó thực sự muội đã nghĩ như thế.”
Chỉ một khắc đó thôi. Rốt cuộc vẫn không buông bỏ được.
Không ai nói gì thêm. Hai người một trước một sau nhanh chóng ra khỏi thông đạo.
Việt Cẩm nhanh chóng truyền tin về môn phái, kế đó trói Nhai Xế lại, đồng thời xử lí vết thương trên ngực cho hắn.
“Nhai Xế, đừng chết.”
Đương nhiên chẳng có ai đáp lời.
Việt Cẩm từ từ nhắm mắt, buông nhẹ một câu: “Muội sẽ cho huynh cơ hội báo thù.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
52 chương
197 chương
217 chương
43 chương
8 chương
87 chương
55 chương