Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc
Chương 23
Hai người ngọt ngào suốt cả buổi chiều, hôm nay Ngôn Hâm đặc biệt thuận theo để mặc Hà Nhất Triển ôm hôn. Bình thường anh cũng chỉ là sờ sờ xoa xoa thôi, nhưng hôm nay bàn tay anh đặt ở trên eo cô mang lại cảm giác vô cùng đặc biệt, đôi môi mỏng của anh không rời khỏi môi cô phút nào, lúc hôn nhẹ lúc hôn sâu, liếm láp mút cắn đến mức miệng cô tê rần. Ngôn Hâm phải kháng nghị giãy giụa hồi lâu anh mới chịu buông tha, nhưng anh lại chuyển sang hôn dọc cần cổ cô, lưu lại các dấu hôn thật đậm.
"Danh phận đã xác định, lúc nào mới cho anh gặp người lớn trong nhà?" Hà Nhất Triển mút một cái thật mạnh, khàn giọng hỏi.
"Người lớn... Không vội, trước hết mời bạn em một bữa cơm đi!" Lúc này Ngôn Hâm mới nhớ tới Lệ Lệ, bèn kéo tóc anh nói: "Em đã đồng ý mới cô ấy và bạn trai ăn cơm, được không?"
"Được, anh sẽ cho người sắp xếp." Hà Nhất Triển nhớ rõ cô gái trang điểm đậm đó. Anh cúi đầu hôn lên ngực cô, "Tiểu tâm can, đừng để anh chờ lâu quá."
Ngôn Hâm kêu lên một tiếng, đầu v* đã bị anh ngậm lấy, cô yêu kiều nói: "Sẽ không... Nào có ai nóng vội như anh..."
Nóng vội? Nếu dùng tốc độ bình thường của anh thì con đã lăn đầy đất rồi.
"Anh chờ Hà phu nhân quẹt thẻ của anh." Cắn món ngon trong miệng, thanh âm của anh mười phần mười mị hoặc.
Chờ đến sau khi đính hôn, người nào đó đưa cho Ngôn Hâm một cái thẻ đen, trên mặt cô lúc đó chảy ra ba đường hắc tuyến. Muốn cô quẹt thẻ đen ư...... không hổ là đại thúc của cô, cho cô nhiệm vụ có tính khiêu chiến như thế.
Nhìn trong ví đều là thẻ phụ của anh...... Bản lĩnh cần kiệm quản gia của Hà phu nhân bị kích thích, trở thành tiểu thần giữ của, cả ngày giao tiếp với con số, thỉnh thoảng còn xem thị trường chứng khoán. Hà tiên sinh có công lao vô cùng to lớn. Nhưng chuyện này để nói sau.
"Hà tiên sinh, có phải anh nên đi chuẩn bị cơm tối rồi không?" Ngôn Hâm cắn môi ngăn tiếng rên rỉ sắp tràn ra khỏi miệng, đưa tay đẩy anh.
"Buổi tối ăn em? Được không?" Vài sợi sợi tóc rũ ở trước mắt, ánh mắt anh sắc bén thâm trầm, đôi môi mỏng lấp lánh ánh nước. Anh thong thả dịch chuyển hạ thân, để nơi nào đó chạm vào cái bụng nhỏ của cô.
"...... Không thể làm quá nhiều." Ngôn Hâm thương lượng.
Hà Nhất Triển đưa tay làm bộ cởi áo, Ngôn Hâm vội vàng nói: "Một là hôm nay, hai là ngày mai, anh chỉ được chọn một."
Có bạn trai là thương nhân tính toán tỉ mỉ, Ngôn Tiểu Hâm cũng biết bắt đầu cò kè mặc cả.
Híp mắt chăm chú nhìn Ngôn Hâm một hồi lâu, anh xoa nhẹ bầu ngực tròn trịa của cô vài cái, nói: "Ăn không đủ no thì đừng nói anh bỏ đói em."
Nhìn theo bóng dáng cao lớn đi vào phòng bếp, Ngôn Hâm nghĩ, lần nào anh chẳng cho cô ăn rất nhiều... cần gì làm ra vẻ như thế.
-------
Nhà hàng Nhất Niệm.
Lệ Lệ thấp thỏm ngồi trong ghế lô riêng tráng lệ, bên cạnh là bạn trai mặc vest chỉnh tề đang xem thực đơn. Vừa rồi đứng ngoài nhìn vào cô đã thầm cảm thán phong cách thiết kế của nơi này, lúc đi vào nhìn nhà hàng được ngăn thành từng ô riêng biệt có thể chứa được khoảng hai mươi người, mỗi ô đều đặt những bộ đồ ăn không giống nhau, cốc trà bóng loáng như ngọc, cảm giác mát lạnh, uống loại trà Đại Hồng Bào ngon nhất. Lệ Lệ híp mắt, cái gì gọi là hưởng thụ! Hôm nay là lần đầu tiên trong đời cô được trải nghiệm!
Ngôn Tiểu Hâm không biết đạp trúng cái gì, bỗng nhiên nổi tiếng! Còn tìm được bạn trai trâu bò như thế!
Đợi một hồi lâu Hà Nhất Triển và Ngôn Hâm mới xuất hiện, tóc Ngôn Hâm hơi rối, ánh mắt dịu dàng lấp lánh. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết hai người vì sao lại đến muộn.
Chào hỏi xong, hai bên cùng ngồi xuống. Lần đầu tiên ăn cơm cùng thủ trưởng, Lệ Lệ uống ừng ực trà Đại Hồng Bào cứ như nước sôi để nguội, uống hết ba cốc mới phát hiện đại BOSS căn bản không rảnh chú ý đến mình. Lúc thì anh cầm khăn nóng lau tay cho cô gái nhỏ bên cạnh, rồi lại bảo phục vụ mang canh nóng lên làm ấm dạ dày, xong xuôi mới quay ra tiếp bọn họ. Anh gọi thêm ba bốn món nữa rồi mới cầm khăn lông lau tay mình.
Nhìn động tác vô cùng tự nhiên mà không mất vẻ tao nhã của Hà Nhất Triển, hai mắt Lệ Lệ đã dính chặt trên người anh.
"Xin chào, tôi là Ngôn Hâm." Bất đắc nhìn vẻ mặt hoa si của bạn, Ngôn Hâm mỉm cười chào hỏi bạn trai của Lệ Lệ.
"Xin chào, cứ gọi tôi là Kim." Bạn trai của Lệ Lệ cũng hào phóng, thoải mái như người ngoại quốc, làm lơ dáng vẻ hoa si của bạn gái mình
Hai bên trò chuyện thoải mái, hai người đàn ông thuận miệng nói đến chuyện làm ăn, Kim càng nghe càng kinh ngạc. Chỉ nghe bạn gái nói đối phương là đại BOSS, anh ta cũng ra nước ngoài thường xuyên, có nhân vật lớn nào mà chưa gặp qua. Ấy thế mà giờ đây lại được ngồi ăn cùng người quản lý công ty giỏi nhất ở Anh?!
Kim kích động, không quan tâm đến cơm cháo gì nữa, dáng vẻ tự tin kiêu ngạo cũng thu liễm ba phần, khiêm tốn thỉnh giáo Hà Nhất Triển về công việc.
Lệ Lệ nháy mắt với Ngôn Hâm, xem đi xem đi, đến bạn trai mình còn không cưỡng lại được mị lực của đại BOSS.
Một bữa cơm kết thúc trong hoà thuận vui vẻ, hai người đàn ông đi lấy xe, hai người phụ nữ đi rửa tay, Lệ Lệ cảm thán: "Cuộc đời này của mình quả không uổng, lại có thể ăn cơm cùng cực phẩm như vậy."
"Lau nước miếng của cậu đi." Trong lúc ăn cơm Ngôn Hâm đã mấy lần ám chỉ Lệ Lệ thu liễm một chút, nhưng Lệ Lệ cô nương không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
"Sao cậu có thể chịu được ánh mắt của tổng giám đốc nhỉ, mình sắp bị điện giật chết rồi nè!" Lệ Lệ phồng má cảm thán, sắc mặt kiều diễm, tiếp tục soi gương tỏ vẻ đáng yêu.
Ai nói cô chịu được? Nhưng tất nhiên Ngôn Hâm sẽ không phá hủy hình tượng của mình. Cô nhẹ nhàng nói: "Không sợ bạn trai cậu ghen sao?"
Cậu không thấy ánh mắt đói khát của anh ấy sao, không biết ai sẽ nhào lên trước ấy chứ!" Lệ Lệ tiếp tục đắm chìm trong tiểu vũ trụ của mình.
...... Ngôn Hâm nhìn ánh mắt tràn ngập kính ngưỡng của Lệ Lệ, quả nhiên là duyên trời tác hợp!
"Mình thấy chuyện tốt của hai người sắp đến rồi đó, ánh mắt của BOSS không rời khỏi người cậu một giây nào!" Gắp đồ ăn, múc canh, lau miệng, Ngôn Tiểu Hâm chỉ cần nằm trong lòng tổng giám đốc, mặc anh hầu hạ! Nhìn mà thèm!
Nói đến chuyện này, nụ cười ngọt ngào của Ngôn Hâm hơi giảm, cô xoa kem dưỡng tay, hơi buồn rầu: "Anh ấy vội vàng muốn gặp người lớn trong nhà, nhưng mình còn chưa biết thuyết phục mẹ như thế nào."
"Nào có chuyện gì đại BOSS không làm được, cậu cứ yên tâm giao toàn bộ cho anh ấy đi." Bao gồm chính mình, ha ha.
"...... Tuy rất cẩu huyết, nhưng nhà mình so với anh ấy... Mình sợ mẹ sẽ không cho sắc mặt tốt."
Nếu phải nói tỉ mỉ, Hà Nhất Triển giống như những bông pháo hoa không ngừng nở rộ phía chân trời. Bông pháo hoa ấy tỏa ra đủ các loại màu sắc, biến hóa các kiểu hình dạng thể hiện tình yêu, khiến mỗi khắc mỗi giây Ngôn Hâm đều vui vẻ ngạc nhiên. Bông này chưa tắt, bông khác đã nỡ rộ, tỏa ánh sáng rực rỡ chiếu rọi không gian u ám trong lòng cô. Cô không rảnh bận tâm cảm giác không an toàn và phức tạp trong lòng, bởi vì Hà Nhất Triển lập tức sẽ chiếm hữu tất cả suy nghĩ và tầm mắt của cô. Cảm giác chuyên chú, nhất nhất này khác hoàn toàn với tình cảm của cô nhận thức từ bé đến giờ.
Tình tình của Ngôn Hâm được di truyền từ mẹ Ngôn, ba Ngôn cũng rất thương yêu cô con gái duy nhất này, chỉ là không biết nên thể hiện tình cảm thế nào. Quan niệm của cha mẹ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của con cái, dần dà Ngôn Hâm cũng dưỡng thành thói quen chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, tính tình độc lập tự chủ.
Cô tin Hà Nhất Triển tuyệt đối có năng lực cho cô cuộc sống tốt nhất, nhưng cha mẹ cô lại nghĩ thiên hạ không có bữa cơm nào không phải trả tiền. Lúc đầu có thể coi như trân bảo, nhưng mười năm, hai mươi năm sau thì sao? Có thể đối tốt với con gái mà không cần lý do như cha mẹ không?
Mẹ Ngôn dù khinh thường con gái không giỏi việc nhà, không biết nấu ăn, nhưng dung túng như vậy sao lại không phải là thương yêu? Cha mẹ nào cũng chỉ mong con cái tìm được người có thể bao dung, cho con mình cả đời bình an hạnh phúc là đủ.
"Cậu không thử sao biết không được?" Lệ Lệ nghiêng đầu nhìn. Tình cảm của cô và Ngôn Hâm từ trước đến nay thì ít nhưng nói chuyện lại nhiều, cô chỉ cảm thấy Ngôn Hâm là người ổn trọng giữ mình, có chuyện gì mà không thể tự giải quyết? Ở trong lòng Lệ Lệ, Ngôn Hâm giống như nữ anh hùng, thường giúp đỡ lúc cô gặp khó khăn trong công việc.
"Chỉ cần cậu thích, cha mẹ cậu cũng sẽ thử thích anh ấy, bởi vì khi ở bên anh ấy, cậu mới nở nụ cười đẹp nhất."
Lệ Lệ thấy Ngôn Hâm có phong thái yêu kiều của con gái, say lòng người hơn cả phong cảnh mùa xuân, nhiệt tình hơn cả nắng hè.
Ra khỏi nhà hàng, nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở đằng xa, người đàn ông của cô đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, cười nhàn nhạt, đứng xa cũng có thể cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của anh. Ngôn Hâm nhớ tới mấy ngày hôm trước đã đồng ý với lời thề của anh, anh nói sẽ yêu cô mãi mãi......
"Mệt chết em, mau về nhà đi!" Cô bước nhanh về phía trước, bổ nhào vào lòng ngực anh nũng nịu. Hà Nhất Triển quen thuộc ôm cô vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn, mới khởi động xe.
"Nhà anh hay là nhà em?"
"Đều là nhà của em." Hôn lên má phải anh, cô cười xinh đẹp.
Hà Nhất Triển cũng cười, sườn mặt tuấn dật lộng lẫy như sao trời, "Ừ, về nhà."
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
14 chương
15 chương
10 chương
10 chương
70 chương
185 chương