Cô gái nhỏ trong ngực ngoan ngoãn nằm im, mặc cho anh hôn lên mặt tái nhợt của cô, xoa đầu cô. Hà Nhất Triển sốt ruột khi đối diện với đôi mắt không một chút cảm xúc của Ngôn Hâm, trong đôi mắt ấy không còn sự linh động mà anh quen thuộc. "Tiểu Hâm?" "Chú à, anh để em yên tĩnh một lúc được không?" Anh ôm cô thật chặt khiến cô phát đau, nhưng cô chỉ nhíu mày, cúi đầu, tiếp tục đắm chìm trong cảm xúc của mình. Hà Nhất Triển bế Ngôn Hâm lên nhà, lúc thang máy đi lên trên cũng là lúc trái tim anh trầm xuống. Lúc trước anh đã nghĩ tới một trăm phương pháp có thể làm Ngôn Hâm hết giận, nhưng bây giờ cô không khóc không nháo nên chẳng dùng được cách nào. Đặt Ngôn Hâm ngồi trên sô pha, Hà Nhất Triển dịu dàng hỏi: "Đói bụng chưa? Em muốn ăn gì không, hay muốn uống nước trái cây?" Ngôn Hâm nhẹ nhàng hất tay anh ra, ngã xuống sô pha, hai tay ôm đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hà Nhất Triển duy trì nguyên tư thế, nhìn Ngôn Hâm hồi lâu. Anh vào phòng cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô, rồi mới đứng dậy vào trong bếp, mở tủ lạnh, lấy ra mấy loại hoa quả, bắt đầu làm nước ép. Lúc này, anh không dám tới gần quấy nhiễu Ngôn Hâm, nên chỉ có thể tránh đi. Ngôn Hâm nằm trên sô pha vẫn chưa ngủ, nghe tiếng động lúc có lúc không trong phòng bếp. Buổi chiều ở nhà ấm áp như thế đáng nhẽ nên là thời gian hai người ngọt ngào thân mật, nhưng sao nước mắt của cô cứ rơi, càng lúc càng nhiều, làm ướt cả sô pha. Cô ôm chặt lấy thân thể, giấu mình dưới lớp chăn để miệng mũi tràn ngập hương vị của anh. Lúc quăng chăn lật người lại, Ngôn Hâm mơ mơ màng màng cảm giác có người xoa nhẹ đầu mình, nên chỉ có thể nín thở im lặng. Khi cô tỉnh lại lần nữa, bóng đêm đã buông xuống, chiếc chăn mỏng vẫn quấn chặt trên người, cái đèn trên bàn trà tỏa ánh sáng mờ mờ, cả căn phòng vô cùng yên tĩnh. So với căn nhà nhỏ ấm áp của cô, nhà của Hà Nhất Triển cũng giống như con người anh, vừa quạnh quẽ vừa rộng lớn, không gian một trăm mét vuông chẳng có gì ngăn cách nên trông càng rộng hơn. Ngôn Hâm lê tấm thân mệt mỏi chậm rãi đến trước một căn phòng, đang định xoay nắm đấm cửa thì cánh cửa đối diện bật mở. "Tiểu Hâm, em tỉnh rồi à, có đói bụng không?" Thấy Ngôn Hâm sửng sốt đứng ngoài cửa, Hà Nhất Triển bước nhanh tới, nhìn thẳng vào cô, ôn tồn dò hỏi. Mí mắt Ngôn Hâm hơi sưng vì khóc, Hà Nhất Triển đau lòng xoa nhẹ mắt cô, đôi môi mỏng đồng thời hôn nhẹ lên đó, muốn dịu dàng bao nhiêu có bấy nhiêu. Hành động này của anh khiến Ngôn Hâm lại muốn khóc. Cô liên tiếp lui lại hai bước mới nói: "Em không đói, chỉ hơi khát nước." Giờ phút này Hà Nhất Triển chỉ cho rằng cô cần người chăm sóc nên vội bế ngang cô lên, đi vào trong bếp. Cái bàn lớn dành cho mười người ngồi ăn bày đầy những món ăn đẹp đẽ và những cốc nước trái cây đủ màu sắc. "Ngoan, anh đã bảo Phương Hạo đưa đến những món em thích." Ôm Ngôn Hâm trong ngực, Hà Nhất Triển cầm đũa gắp thức ăn đưa đến bên miệng cô, kiên nhẫn chờ cô há miệng, nhai kỹ rồi nuốt xuống, cứ từng đũa từng đũa như vậy cho đến khi cô ăn no. Hà Nhất Triển im lặng bón cho cô ăn, ý cười nở rộ trên môi khiến khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm đẹp trai. "Nước trái cây." Ngôn Hâm không vui quơ quơ chân. Hà Nhất Triển vội vàng đưa cốc nước trái cây tới, cô nâng cốc uống một hơi cạn sạch, liếm liếm môi nói: "Muốn uống nữa." Ngôn Hâm uống hết hai cốc mới dừng lại, Hà Nhất Triển hôn lên đôi môi hồng lấp lánh nước, trằn trọc mút vào. Ngôn Hâm ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn, một tay chống lên ngực anh, cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ. Hà Nhất Triển buông Ngôn Hâm đang thở hổn hển ra. Ánh mắt nóng rực của hai người chạm vào nhau. "Đại thúc, sao anh không hút thuốc nữa?" Hà Nhất Triển sửng sốt, nhớ tới ngày đầu tiên hai người chính thức quen nhau, thấy sắc mặt cô không tốt lắm, bàn tay đã cho vào túi định lấy bao thuốc của anh lại rút ra. Lúc xã giao càng không có ai dám cưỡng ép anh, thậm chí ánh mắt của mọi người còn cực tốt bởi bữa tiệc có anh sẽ không có mùi khói thuốc. "Không tốt cho sức khỏe." Hà Nhất Triển xoa mặt Ngôn Hâm, nói. Ngôn Hâm quan sát tỉ mỉ từng động tác nhỏ của anh mỗi lần hai người ở bên nhau. Nhìn anh đưa tay sờ mũi, hoặc vuốt cằm, là cô biết anh nghiện thuốc lá, nhưng đợi mãi cũng không thấy anh móc ra. Tất nhiên Hà Nhất Triển sẽ không nói rõ lí do, nhưng trong lòng cô biết rõ vì sao anh lại cai thuốc. "Đại thúc, đừng tưởng như vậy là em bỏ qua cho anh. Từ bây giờ anh bị đưa vào phạm vi xem xét lại." Ánh mắt Ngôn Hâm nhàn nhạt, ngữ khí bình tĩnh, không bị ảnh hưởng chút nào bởi nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi. "Được, chỉ cần Tiểu Hâm không tức giận nữa." Hà Nhất Triển hôn lên mu bàn tay cô, ngữ khí tràn đầy ý cười. "Ai nói em tức giận?" "Không ai tức giận, là anh không đúng, khiến tiểu tâm can đau lòng." "......" Hà Nhất Triển nhớ lại dáng vẻ của Ngôn Hâm trước khi vào cửa, ở trong lòng tự cho mình một cái tát thật mạnh. Anh ôm chặt lấy cô, để tiếp xúc da thịt trấn an cô gái nhỏ trong lòng và cũng trấn an chính mình. "Sau này sẽ không có nữa, anh bảo đảm." Nếu còn xảy ra một lần nữa, anh sẽ đau lòng lắm. Anh không cho phép cứ ai làm cô buồn, kể cả anh. "Được rồi, đưa em về nhà." Dưới bàn tay cô là trái tim đang đập thình thịch của anh, cô muốn bỏ ra, lại bị anh ấn lại. Anh vẫn bá đạo như xưa, nhưng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh đã trấn an cô. Thôi được rồi, cô không muốn cãi nhau với anh nữa. "Muộn rồi, chắc bây giờ em cũng không muốn bị mẹ bắt gặp đúng không, ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai anh đưa em về." "Đó là mẹ em! Anh đừng kêu lung tung!" Ngôn Hâm đập nhẹ lên ngực anh, vừa lòng nghe anh kêu lên một tiếng. "Ngoan, nghe anh, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ được không?" Giọng điệu của anh y như dỗ trẻ con. Ngôn Hâm bị Hà Nhất Triển ôm vào phòng tắm, nếu không phải bị cô lườm dữ quá, chắc chắn anh sẽ tự tay lột sạch quần áo trên người cô, giúp cô tắm rửa. Tắm rửa xong, thấy chiếc áo dài tay bằng lông dê của anh treo trên giá, Ngôn Hâm mới ý thức được mình lại bị anh dắt mũi. Vừa mở cửa ra, Hà Nhất Triển đã đứng sừng sững trước cửa, bế bổng cô lên đặt trên chiếc giường lớn màu đen, cầm khăn lông lau tóc cho cô. "Em ngủ ở đâu?" "Ở đây." "Anh không có phòng cho khách ư?" "Anh chỉ cho người phụ nữ của mình vào nhà thôi." Hà tổng vừa kiêu ngạo vừa phúc hắc đã trở lại, Ngôn Hâm nghe anh nói mà chỉ cảm thấy như cách ba thu. Cô quyết đoán nói: "Em ngủ trên sô pha." Hà Nhất Triển nhíu mày: "Không được." Ngôn Hâm: "Vậy anh ngủ trên sô pha." Hà Nhất Triển: "Đây là nhà anh." Hà Nhất Triển nhìn Ngôn Hâm ngồi trên giường, cô đang mặc chiếc áo dài tay bằng lông dê và quần lót đen của anh. Thân thể nhỏ xinh dùng chăn bông quấn chặt lại, trông y như chú cừu nhỏ. Cô ném gối đầu xuống giường, liếc xéo anh, ý tứ rất rõ ràng. Hà Nhất Triển biết đây giới hạn lớn nhất của cô. Vừa rồi lúc Ngôn Hâm quay cuồng trên giường làm lộ hết cả cảnh xuân, khiến cả người anh khô nóng. Nhưng hiện tại anh đang trong diện "xem xét", không thể "dĩ hạ phạm thượng", nên đành ngoan ngoãn rút một cái chăn khác, nằm dưới đất. ------- Hai người lại trở về cuộc sống sinh hoạt như trước đây, cùng đi làm, tan tầm, ăn cơm, hẹn hò. Trong căn nhà nhỏ của mỗi người dần có những đồ vật thuộc về đối phương. Ngôn Hâm không còn giống như trước đây nữa, thỉnh thoảng làm nũng bán manh trong lòng anh, cũng sẽ mặc anh ăn đậu hủ. Chỉ là dáng vẻ im lặng tiếp thu của cô lại khiến trái tim anh như bị treo lửng lơ giữa không trung. Ngôn Hâm chỉ biết cắn môi chịu đựng trước kỹ năng tán tỉnh cao siêu của anh, lúc ấy thân thể mảnh mai của cô sẽ run lên không ngừng, hai mắt lấp lánh ánh nước. Dáng vẻ này của cô khiến Hà Nhất Triển càng muốn tiến thêm một bước, còn đau khổ khó chịu hơn cả lúc không ăn được vào lần chia xa ba tháng trước. Trái tim của nha đầu này đúng là cứng như đá, dù thân mật kiểu gì cũng đều do anh cưỡng bách ép buộc. Hôm nay Ngôn Hâm được buông tha dễ dàng, Hà Nhất Triển để cô ngồi trên sô pha rồi đi gọt hoa quả. Xem gameshow, nghe người chủ trì và khách mời tán gẫu về cuộc sống sau khi kết hôn, cô nghĩ, nhiều oán giận như vậy vì sao còn muốn ở bên nhau? Hà Nhất Triển không thích xem TV, cho nên anh đành phải ngồi ngắm sườn mặt thanh tú của Ngôn Hâm, đếm những sợi lông mi cong vút của cô, nhìn làn da gần như không có lỗ chân lông. Anh nghĩ thầm, đây là cô gái của anh, là cô gái nhỏ mà anh yêu vô cùng. "Ngoan, đừng ăn, lát nữa sẽ không ngủ được." Hà Nhất Triển đẩy đĩa hoa quả ra xa, lấy khăn giấy lau sạch sẽ từng ngón tay cho cô, xoa cái bụng nhỏ hơi căng lên của cô, nói: "Muốn vận động một chút không?" Hà Nhất Triển thề, trong mấy phút Ngôn Hâm trầm mặc suy nghĩ, anh nói vận động chỉ là xuống dưới sân của tiểu khu để tản bộ, chứ không phải...... để Ngôn Hâm nằm trên người mình làm vận động ái muội trên giường "Bụng em trướng..." Ngôn Hâm nhẹ nhàng xoa bụng, chỉ bằng một câu nói nhẹ bẫng đã khiến sắc mặt Hà Nhất Triển nặng nề. Ánh mắt nóng rực của anh như thiêu đốt thân thể cô. Rõ ràng hai người chưa làm gì, chả hiểu sao lại thấy kích động đến thế. Hai đôi môi vừa tách ra lại dính vào nhau lần nữa, lúc này dục vọng càng không thể vãn hồi. Quần áo còn chưa cởi hết ra mà anh như đã biến thành dã thú. "Đại thúc... Em muốn ăn..." Đôi môi xinh đẹp của Ngôn Hâm gần ngay trước mắt. Còn anh lại giống như cậu thiếu niên ngây ngô, ngốc nghếch hỏi: "Ăn cái gì?" "Anh."