Một ngày dạo học viện thể thao Lạc Minh Người gởi tin: Ironman (Người Sắt? couple của mình hơi nhiều), khu gửi: Homo***ual Tiêu đề: ước chừng trong box có một phần ba dân trường ngoài Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người Trường ngoài vào hú cái coi, xem xem trường nào nhiều đồng chí nhất, tui đoán là Lam Âm. (trường âm nhạc Lam Sơn) Ngoài ra có Tiền Đường ở đây không? ——————————————————————————- Người gởi tin: Haku (phong lưu phóng khoáng Tiểu Bạch Long), khu gửi: Homo***ual Tiêu đề: Re: ước chừng trong box có một phần ba dân ngoài trường Trạm gởi tin: IP này đã được che chắn dựa theo Hiệp định bảo mật Internet G đương nhiên là mấy trường nghệ thuật thuộc Yên Sơn có nhiều, đâu đâu cũng là tiểu 0 xinh đẹp. Ngoài ra Tiền Đường đây, chủ thớt có việc chi? ——————————————————————————- Gói mở rộng “Hồn Đạm OL” đến đúng giờ, bởi vì lần đổi mới này nội dung quá phong phú, đành phải ngừng game bảo trì 48 giờ. Nhưng dù có ngừng game thì Lăng Dương cũng không nhàn rỗi, cậu đặc biệt chọn ngày hôm nay đi tìm Thích Phong, bởi vì cậu xem trên BBS hôm nay là đại hội thể thao của học viện thể thao Lạc Minh. Còn có gì khiến tâm tình phơi phới hơn việc ngắm một đám sinh viên thể thao tràn đầy vẻ đẹp dương cương ở trên sân điền kinh rơi mồ hôi của tuổi thanh xuân? Nhất là đồng phục điền kinh áo ba lỗ… quần short… Có người nóng quá còn đơn giản bỏ luôn áo ba lỗ… Con người Lăng Dương nhộn nhạo cả lên. Tới sân thể dục mắt của Lăng Dương không còn đủ dùng, trước mắt toàn là các chàng trai bắp đùi rắn chắc lắc qua lắc lại. Trong tình hình hôm nay Thích Phong không có khả năng mang di động, Lăng Dương chỉ đành lần lượt tìm mỗi sân, cũng may đối phương đủ độ nổi bật, Lăng Dương nhanh chóng tìm thấy con người cao gần mét chín ở sân nhảy cao. Khi Lăng Dương tìm được Thích Phong, vừa vặn đến phiên cậu ta nhảy, xà đã được đưa lên tới hai mét mốt, chỉ thấy Thích Phong đang cúi người đè chân, thẳng người nhảy tại chỗ hai cái, chỉ vài động tác chuẩn bị này thôi Lăng Dương đã cảm thấy tiêu sái ngắc ngư. Chạy vòng cung lấy đà, nhảy lên, bay trên không, xoay người, qua xà, tiếp đất, một cú lưng qua xà xinh đẹp mượt mà. Lúc đến điểm cao nhất, trọng tâm của Thích Phong còn cách xà một khoảng rất lớn, Lăng Dương biết đây chưa phải thành tích tốt nhất của cậu. Thích Phong bật người khỏi đệm, đi thẳng về phía Lăng Dương, “Đến rồi?” “Ừ, thi xong chưa?” Một tình nguyện viên chạy tới, “Số 7, anh có muốn lên nữa không?” Thích Phong đã nắm chắc hạng nhất, bây giờ chỉ xem cậu ta có muốn phá kỷ lục hay không. Thích Phong do dự. “Cậu đi đi, tui chờ cậu.” “Được, vậy cậu chờ tôi chút.” Thích Phong gật đầu, xoay người nói với người kia, người kia nhanh chóng chạy đi nâng xà. Lăng Dương tiếp tục quang minh chính đại hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên phát hiện một gương mặt quen thuộc đứng ở một góc kín xem Thích Phong thi đấu. Lăng Dương tức khắc thấy hơi buồn cười. Không nhìn người đó, quét sân thi đấu một vòng, chẳng phát hiện Tiểu Ca, nghe thấy chung quanh vang lên tiếng vỗ tay, quay đầu thì phát hiện Thích Phong đã nhảy qua. “Đợi lâu.” Thích Phong nhận khăn mặt người khác đưa tới, lau qua cái trán lấm tấm mồ hôi, thuận tay vắt luôn lên cổ. “Nhảy qua Diêu Minh chưa?” (cầu thủ bóng rổ NBA người TQ) Thích Phong mỉm cười, “Không, còn thiếu chút nữa.” “Khiêm tốn quá,” Lăng Dương xòe tay, “Tui cũng có thể.” “Lợi hại vậy?” “Diêu Minh nằm ngửa thì cũng là Diêu Minh.” “Ha ha ha.” “Tiểu Ca hẳn sắp trở lại.” “Ma-ra-tông?” “Ừ.” “Hạng mục tự ngược vậy.” “Có ai nói không phải.” Lăng Dương vừa muốn mở miệng nói tiếp thì đột nhiên dựa vào cảnh giác được bồi dưỡng từ vài thập niên hành tẩu giang hồ của mình, Lăng Dương cảm giác sau lưng có gió. Vội vàng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy ám khí đánh tới, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Lăng Dương nhắm hai mắt. Đợi chốc lát, chẳng thấy nguyên cái chậu bay vào mặt như dự đoán, mở mắt nhìn thì ra Thích Phong đã giơ tay chặn quả bóng rổ bay tới. Một cục than đen chạy tới, “Xin lỗi, trượt tay.” Lăng Dương nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, chảy vài giọt mồ hôi lạnh. “Bạo Bạo Long tham gia hạng mục gì?” “Trăm mét và tiếp sức.” “May quá…” “Sao?” “Không phải ném lao và đẩy tạ.” Thích Phong thử tưởng tượng theo lời Lăng Dương, cũng hiếm khi được một lần im lặng. “Kỳ thật lực cánh tay của Bạo Bạo rất tốt.” “Vậy á?” “Nhưng cậu ta bị cấm tham gia tất cả hạng mục ném xa.” “Tại sao?” “Hồi học lớp mười Bạo Bạo ném lao, lần đầu tiên ném đã phá kỷ lục ném lao của học sinh trung học.” “Vậy không tốt à?” “Nhưng cậu ta ném vào tới giảng đường bên cạnh sân đấu, may là khi ấy bên trong không người… Giảng đường cách đường biên quy định ít nhất một góc 60 độ.” “…” “Cho nên dù cậu ta thực sự trượt tay thì cũng không ai nghi ngờ.” Lăng Dương tức khắc cảm thấy sau lưng toàn mồ hôi lạnh. “Hồi phổ thông cậu chung trường với hắn?” “Không, nghe bạn học của Bạo Bạo nói. Đội bóng của trường phổ thông hai đứa là đối thủ cạnh tranh, hàng năm đều liều mạng kẻ chết người sống, cấp hai cũng vậy, bấy nhiêu năm mà vẫn không bớt được xung đột, không nghĩ lên đại học lại phân vào cùng một chuyên ngành, chơi chung một đội bóng.” “Đây là nghiệt duyên.” “Ha ha.” “Một người mạnh mẽ như vậy làm sao cậu thuần hóa được thế?” “Sở dĩ con người có thể trở thành linh trưởng giữa trăm thú không phải dựa vào sức mạnh,” Thích Phong chỉ chỉ huyệt thái dương của mình, “mà là trí tuệ.” Lăng Dương: “…” “Vậy chuyện trên núi hôm ấy cậu giải thích thế nào? Hắn sẽ không thật sự coi tui như tình địch chứ hở.” Thích Phong lắc đầu, “Bạo Bạo rất dễ phát giận nhưng cũng rất dễ dụ, không giống ai kia cứ thích giấu mọi chuyện trong lòng, thà rằng nghẹn chết một mình cũng không muốn giải thích cùng đối phương.” Lăng Dương run rẩy khóe miệng, “Đa tạ cậu đã vòng vo phê bình tui.” “Không có chi.” Một tiếng súng vang thật lớn, một trăm mét nam bắt đầu, trên khán đài vang lên tiếng cổ vũ, Lăng Dương từ đằng xa nhìn tên kia mang sức bật kinh người như tên rời dây vọt qua vạch đích đầu tiên. Người nọ theo quán tính chạy chậm thêm một hồi mới dừng lại, kéo vạt áo ba lỗ lau mồ hôi, lộ ra cơ bụng ngăm đen rắn chắc. “Kỳ thật hắn rất đáng yêu, cậu đừng có mãi bắt nạt người ta.” “Có nhiều bằng cậu bắt nạt lao công nhà mình không?” Lăng Dương xua tay, “Không giống, như tui là biểu hiện của tình yêu.” Tiểu Ca đã chạy trở lại, nhưng nhất thời nửa khắc không thể nói được, đi bộ vòng quanh Lăng Dương để hồi phục. “Không bằng cậu thử há to mồm lè lưỡi, hà hà hà hà như này có lẽ sẽ khôi phục nhanh hơn đấy.” Lăng Dương tha thiết chỉ đạo. Tiểu Ca liếc cậu một cái sắc lẻm. Tiểu Ca chỉ có một mét bảy mươi lăm, trong học viện thể thao chân dài khắp chốn thì thuộc loại nhỏ người, hơn nữa người chạy đường trường rất gầy, không thấy có gì uy hiếp. Nhưng Lăng Dương biết tên này ở trong game rất điên, hoàn toàn không ăn nhập với vẻ ngoài, gã điều khiển pháp sư hệ hỏa hủy siêu cấp bạo lực, trong vòng sáu mươi giây không giết chết gã nhất định sẽ bị giết lại. Lăng Dương đã từng giao thủ với Tiểu Ca, rất tán thành thực lực của gã, đối phương nếu nguyện ý chung đội với mình, nói vậy cũng là chung một cách nghĩ. Ba người đều làm biếng ra ngoài trường, bèn tùy tiện mua vài thức uống lấy một cái bàn ở căn tin Thanh Chân, đôi bên đều là già làng ở phương diện PVP, trao đổi chiến thuật không hề có trở ngại. Thích Phong tò mò lật một tá văn kiện Lăng Dương mang đến, đây là hồ sơ của các tuyển thủ PVP được xếp vào hạng có tiếng của khu vực Hồ Sóc mà Lăng Dương thu gom trước đây, tư liệu chỉnh lý rất kỹ càng tỉ mỉ, cách phân phối điểm kỹ năng, thói quen PK, nhược điểm của từng tuyển thủ đều được viết rõ mồn một. Thích Phong lật xem rất nhanh, quả nhiên tìm được tờ về Lạc Minh Phong, tiếp theo lần lượt là Lạc Minh Tiểu Ca và Lạc Minh Thích Nhị Thiếu. (Thích nhị thiếu gia) Tiểu Ca giựt lấy tờ về mình, vừa xem vừa phản bác, “Đây hoàn toàn đánh giá thấp năng lực của tui…” Thích Phong cũng thích thú xem nghiên cứu của Lăng Dương về mình, “Bất quá ngoài dự kiến của tôi, ở phương diện này cậu thật bỏ không ít công sức.” “Không khắc khổ làm sao thắng được các người,” Lăng Dương đáp không chút khách sáo. “Lần trước là tui phát huy thất thường, coi như mấy người may mắn thôi,” Tiểu Ca khinh thường chỉ ra. “Tại sao không có tư liệu hai vị nhà cậu?” Thích Phong lật hết tất cả tờ giấy, hỏi. Lăng Dương nhún vai, “Có tất yếu sao, hai người đó đâu còn đánh nữa.” Thích Phong không hổ là công tác ngành tình báo, chỉ chốc lát đã phân loại hồ sơ thêm lần nữa. “Mấy đội này tạm thời không có biến hóa, mấy người này đã giải tán, bây giờ là tổ hợp như vầy như vầy, đội này kéo thêm một người mới từ bên ngoài, người cũ đã cùng với đội này chuyển sang đánh năm năm, còn đội này, một người học Master hai người tìm việc làm, đã cuốn gói hết.” Lăng Dương nghe đến trố mắt nghẹn họng, “Cậu không đi nhậm chức FBI đúng là lãng phí tài hoa của mình.” Cậu rút tờ giấy Lạc Minh Thích Nhị Thiếu ra khỏi đống tư liệu bỏ đi, “Em trai cậu không đánh nữa à?” “Nó xuất ngoại, hiện tại sai giờ, nó vẫn tham gia thi đấu nhưng chuyển sang đánh đôi.” “Với ai?” “Hội trưởng các cậu.” Lăng Dương sửng sốt, “Hội trưởng nào?” “Hiện tại, hội trưởng của Kiếm Tình.” “… Tui online hai tháng còn chưa từng thấy vị thần tiên này.” “Cậu gặp rồi, quên rồi sao, quán quân 2V2 năm nay.” Miệng Lăng Dương nửa ngày cũng không thể khép, “Thì ra là ổng thật, tui còn tưởng trùng tên chứ.” “Hắn không chơi PVE, mùa thi mới mà không mở thì phỏng chừng online cũng không có gì làm.” “… Không chơi PVE mà còn xây cái bang PVE, có thể thấy bang hội này không có tiền đồ.” Lăng Dương đột nhiên nghĩ tới, “Tiến độ Kiếm Tình ở Lâm Sơn có thể xếp thứ mấy?” “Không được ba hạng đầu, khoảng thứ bốn thứ năm.” “Xong Già Lam Điện thứ tư server.” Tiểu Ca ở một bên bổ sung. “À… Với năng lực của bọn họ thì thành tích này coi như không tệ.” “Nhược điểm của Kiếm Tình đâu phải cậu không biết, lao công của cậu thao tác không trở ngại, lại chịu chi cho trang bị, nhưng cả đoàn chỉ có vài người cường lực là không đủ, nhược điểm lớn nhất của Kiếm Tình là một bang hội mang tính chất bạn học, trình độ đoàn viên so le không đều, đoàn trưởng quá nể mặt, cái người kêu Mạc gì đó bên các cậu…” “Mạc Thương Tâm.” “Hắn ghi DKP thì còn được, nhưng làm RL (raid leader) thì mềm lòng quá, không trấn áp được cục diện.” “Cậu cho là ai cũng giống cậu thực thi chính sách thiết huyết à,” Lăng Dương bĩu môi. “Hầy, bọn tui ai cũng bị đại ca bóc lột đến tả tơi con người,” Tiểu Ca vừa nhắc tới đề tài này thì lòng đầy nước mắt, “Tuy bọn tui cũng là bang hội bạn học nhưng đại ca chả lưu tình chút nào, phạm một sai lầm tí hin thôi sẽ bị trừ DKP, DPS hơi thấp tí sẽ bị đạp xuống dự bị, ai nấy đều ức mà không dám nói gì.” Thích Phong nghiêm mặt nói, “RL phải như vậy, dẫn đoàn chứ không phải làm PR, ai cũng phải dỗ vui vẻ, tương phản, đoàn trưởng càng nghiêm khắc, đoàn viên mới càng chân chính có cảm giác nguy cơ, cả đoàn mới càng DOWN BOSS sớm, tóm lại là tiến độ nhanh vui vẻ, hay là bị giết đến chết đi sống lại vui vẻ?” Lăng Dương ngửa mặt thở dài, “Haizz, ở Kiếm Tình đã lâu nghe mấy lời này cứ như đang nghe thiên thư.” “Cậu mà ở lâu thêm chút nữa thì sẽ bị đồng hóa, tốt hơn là nhanh chóng chuyển sang Lạc Minh đi.” Lăng Dương vội lắc đầu, “Không không không, ở chung một thời gian lâu mới thấy kỳ thật hi hi ha ha chơi game nhịp độ chậm như vậy cũng thú vị, cho dù chạy xác cũng có bạn bên người không cô đơn, cái này gọi là hưởng thụ cuộc sống.” (chạy xác: sau khi chết hồn lìa khỏi xác quay về điểm hồi sinh, từ điểm hồi sinh linh hồn chạy trở lại nơi đã chết để nhập vào xác) Thích Phong cũng thở dài, “Cậu đã bị đồng hóa, quên đi, coi như tôi chưa nói gì.” “Mặc kệ thế nào thì sau khi mở game sẽ mở tân phó bản, khoảng thời gian khai hoang này sẽ vất vả chút, chúng ta sáu giờ mở tổ 3P, đánh hai tiếng, tám giờ đúng đi phó bản.” Lăng Dương bày ra bản mặt khổ qua, “Có cần phải cường độ cao như vậy không anh hai, lịch như này thì em còn thời gian đâu yêu đương.” “Theo ý kiến cá nhân tôi, cậu bỏ con đường yêu online không lối về này mà cưa thẳng ra ngoài đời còn nhanh hơn, cậu không phát hiện hắn rõ có hứng thú với bản thân cậu hơn à?” “Thật á??” Tiểu Ca hả hê xen mồm, “Cậu phải tin vào đại ca, ổng chính là người lẹ tay trứ danh đã kháng chiến suốt tám năm mà.” Thích Phong trừng mắt nhìn Tiểu Ca, tên kia lập tức câm miệng. Lăng Dương tức thì nhụt chí, “Không được, để tui nghĩ lại.” Lăng Dương trước khi đi bị Thích Phong gọi lại. “Đã quên một chuyện, ai kia muốn tôi giúp truyền đạt một câu, nói hắn sắp đi thực tập ở cơ sở phụ, cậu không cần cả ngày nơm nớp lo trốn hắn nữa.” “Nhanh vậy?” Lăng Dương tính toán thử, “A, bất quá cũng đến lúc phải đi rồi.” “Có thể tò mò hỏi một câu không, hắn hình như cùng khóa với cậu mà, đây là thực tập môn gì?” “Lái phi cơ.”