Cảm Nhiễm Thể

Chương 28 : Ta muốn ăn đi ngươi

Edit: _BOSS_ lười Đó là một ít thùng giấy và vỉ giấy đựng trứng dùng để đựng trứng gà, ngày thường liền đặt ở chỗ này, trước đây Trương Xảo Trân đã thấy qua, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Thùng giấy hẳn là rỗng. Thế nhưng, những thùng giấy cho dù không cẩn thận bị lật đổ lại vẫn còn rất nặng ah. Trương Xảo Trân vội vã trốn tới một bên, nhìn chăm chú, cả người đều bị dọa đến ngây người. Toàn là lông gà, còn có từng đám tạp vật và vết bẩn đựng ở trong đó. Chỉ là ở mặt ngoài lông gà mà mình có thể nhìn thấy, liền lẫn lộn nhiều đến mười mấy cái đầu gà. Dù rằng Trương Xảo Trân không phải pháp y, cũng không có nghiên cứu đối với dấu vết học, nhưng nàng vẫn có thể dựa vào kinh nghiệm để nhìn ra, những cái đầu gà đều là mạnh mẽ bị đứt đoạn, tiếp đó gặm xuống từ trên thân gà. Đáng sợ nhất chính là, không ít đầu gà còn có dấu vết bị nhai qua. Dấu răng phi thường rõ ràng, con mắt cũng là hoàn toàn mơ hồ, mỏ gà cứng rắn mở lớn, hình thành từng chữ "V" quỷ dị. Trên lông gà đều dính máu, hiển nhiên là máu từ trên thân gà sống bị xé xuống. Trong thôn xóm giết gà đều là trước lấy máu, sau đó dùng nước sôi hâm, dễ như ăn cháo liền có thể nhổ lông gà. Vị trí chân lông liên đới không ít sợi thịt bị kéo xuống, mùi máu tanh nồng nặc kích thích Trương Xảo Trân rất là buồn nôn, muốn nôn mửa. Nàng ngừng thở lùi lại mấy bước, lại lần nữa va lăn đi một thùng giấy khác đặt ở phía sau. Bên trong đồng dạng lăn ra lượng lớn lông gà, còn có mấy chân gà đã gặm thừa lại. Cho đến hiện tại, Trương Xảo Trân mới bỗng nhiên phát hiện, số lượng gà trong cái lồng đã ít một chút. Nếu như không cẩn thận quan sát, căn bản sẽ không phát hiện. Đặc biệt là lồng gà cuối con đường hành lang, hầu như hoàn toàn trống không. Người bị hoảng hốt kinh sợ, tư duy thường hay xuất hiện chỗ trống ngắn ngủi. Vào giờ phút này, năng lực nghe nhìn của Trương Xảo Trân đột nhiên trở nên nhạy bén vô cùng. Nàng cảm giác được, trong giữa tạp vật mặt bên con đường hành lang có người. Đúng, nơi đó khẳng định có một người ẩn núp. Khoảng cách rất gần, ước chừng xa hơn mười mét. Trương Xảo Trân có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương. Rất nặng nề, rõ ràng là đang nỗ lực khống chế. Nơi đó là chỗ chất đống công cụ như xẻng, cuốc..., không có ánh sáng, hoàn toàn tăm tối. Lại chính là ở nơi đó, Trương Xảo Trân cảm giác được một loại tĩnh mịch dường như nghĩa địa, thậm chí sẽ để cho sự tồn tại của linh hồn mình trở nên trống rỗng. Còn có... Một loại cảm giác quen thuộc phi thường kỳ quái. Đó là trượng phu của mình sao? Nghi hoặc chợt lóe lên từ trong đại não, hoảng sợ vô cùng mãnh liệt đã thay thế địa vị của nó, chiếm cứ toàn bộ không gian tư duy. Xảy ra chuyện bất ngờ! Nhất định là xảy ra chuyện bất ngờ! Trương Xảo Trân đã không còn suy nghĩ đến điện thoại, còn có bình thủy chứa canh sườn củ sen. Nàng xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất từ thuở bình sinh, cất bước liền chạy tới xe van đậu ở trên đất trống bên ngoài. Bất kể thứ đó đến tột cùng là gì, hiện tại ý nghĩ đối với sinh tồn đã áp đảo tất cả. Trương Xảo Trân giờ đây chỉ muốn cách nơi đó càng xa càng tốt, hoàn toàn là dựa vào bản năng của nhân loại để hành động. Nàng chạy xiêu xiêu vẹo vẹo, không cẩn thận trượt chân giẫm hụt, vội vã dùng hai tay vịn lấy vách tường, mới miễn cưỡng ổn định bước tiến, duy trì cân bằng. Thứ trong tạp vật đã nhúc nhích một chút, Trương Xảo Trân nghe thấy phía sau truyền đến tiếng "Rầm" của vật kiện loại hình đồ sắt từ chỗ cao rơi xuống. Nàng chạy trốn càng nhanh hơn, sợ đến nổi không dám quay đầu lại. Một bên rít gào, một bên bỏ chạy ra ngoài từ con đường hành lang. Trương Xảo Trân lấy tốc độ nhanh nhất đời này nhảy vào buồng lái, vặn chìa khóa. Bộ ngực đầy đặn của nàng đang nhấp nhô lên xuống, ánh mắt vẫn như cũ cuồng loạn, hoảng sợ không gì sánh được, vô cùng cấp bách gắt gao tập trung cửa chính sân nuôi gà rộng mở ngay phía trước. "Nhanh ah! Chiếc xe chết tiệt, ngươi vẫn nhanh lên một chút ah!" Trương Xảo Trân lại không chút nào phát hiện nước mắt nước mũi đang chảy xuống, bây giờ mặc dù là khóc vẫn không cảm thấy ngượng ngùng. Cũng còn tốt, xe van mặc dù cũ kỹ, tính năng cũng còn không tệ lắm. Ngay lúc trong kính chiếu hậu xuất hiện một cái bóng đen thùi lùi, Trương Xảo Trân đã buông ra bộ ly hợp, chân phải tàn nhẫn giẫm xuống chân ga, tại tiếng động cơ gầm thét vô cùng kịch liệt, xe van điên cuồng lao ra cửa chính sân gà. Giữa bầu trời giọt mưa rơi xuống rất thưa thớt. Đây là một mùa hỗn loạn. Khô nóng và ánh mặt trời cũng không đại biểu toàn bộ, thời điểm tại ngươi lơ đãng nhất, căn bản sẽ không nghĩ đến cần mang theo ô, thường thường liền bắt đầu trời mưa. Vương Phúc Thọ đứng ở cửa chính sân nuôi gà rộng mở, lặng lẽ nhìn chăm chăm hai ngọn đèn sau xe màu đỏ đã đi xa trong đêm đen thăm thẳm. Trên người hắn hoàn toàn trần trụi, liền quần đều không có mặc. Khắp toàn thân đều là máu bẩn, rất nhiều lông gà dính ở trên người, cùng máu đông ngưng kết cùng nhau. Phần bụng bành trướng đến kịch liệt, từ mặt bên nhìn, giữa xương sống lưng cơ thể và phần bụng nhô lên cao vút, độ rộng thẳng tắp ước chừng tại khoảng 80 centimet. Toàn bộ phần bụng lại như là một quả cầu vô cùng khổng lồ. Lớp da bị căng đến mức rất mỏng, ban đầu lớp da màu nâu đậm đã xuất hiện vết rạn nứt, bên dưới lộ ra màu hồng nhạt lại kèm theo bộ phận lớp da trong bắp thịt màu trắng. Mạch máu lít nha lít nhít dường như rễ cây uốn quanh, theo tiết tấu hít thở mà nhấp nhô lên xuống. Trong tay Vương Phúc Thọ có xách nửa con gà đã ăn thừa lại. Thời điểm Trương Xảo Trân lái xe tiến vào sân nuôi gà, hắn cũng đã biết là lão bà mình đến. Bộ dạng này căn bản không có biện pháp để gặp người, hắn cũng căn bản không nguyện ý để lão bà nhìn thấy dáng dấp hiện tại của mình. Hết cách rồi, do quá đói. Vương Phúc Thọ cảm giác mình từ lúc sinh ra tới giờ chưa bao giờ đói đến như thế. Chỉ ngăn ngắn mấy tiếng, hắn đã ăn đi hơn ba mươi con gà. Nếu như nói, thời điểm ăn đi con gà thứ nhất, trong lòng còn có chút do dự và sợ sệt, thì đến con thứ hai, con thứ ba, hắn đã chẳng hề có chút cảm giác, liền theo ngày thường ăn cơm và uống nước đã không hề có khác biệt gì cả. Ý thức trong đầu phi thường hỗn loạn, lý trí và đói bụng đang dây dưa cùng nhau. Vương Phúc Thọ cảm thấy thân thể mình đã không còn dáng vẻ thuở xưa, những thịt gà đã ăn tựa hồ ở trong khoảng thời gian ngắn liền bị tiêu hóa triệt để. Dạ dày cũng biến thành một cái động không đáy không hề thỏa mãn cơn đói. Đây tuyệt đối không phải cơn thèm ăn của một người bình thường nên có. Nhìn thấy nam nhân đáng sợ trong gương có bụng phệ, Vương Phúc Thọ mới cuối cùng minh bạch, mình... Đã không phải mình trước đây. Ăn đến mức quá nhiều, căn bản không có biện pháp mặc quần áo, quần cũng kéo không lên. Nhất định phải trốn lão bà, không thể để cho Xảo Trân nhìn thấy dáng dấp của mình. Rất may mắn, Trương Xảo Trân vẫn không có phát hiện mình trốn ở trong tạp vật. Thế nhưng, ngay lúc lão bà đi tới từ chính giữa lồng gà, Vương Phúc Thọ đã phát hiện kinh khủng không gì sánh được, bản thân lại có thể sản sinh dục vọng càng thêm đáng sợ. Ta, ta muốn ăn đi nàng! Mùi vị thịt gà hiển nhiên không có ngon như thịt người. Càng quan trọng chính là, bộ vị có thể ăn trên thân một con gà rất có hạn, dọn dẹp lông gà cũng rất phiền phức. Một người sống sờ sờ liền không giống nhau. Trương Xảo Trân rất béo, bộ ngực căng phồng lại chất đầy mỡ. Một hơi cắn xuống, hoàn toàn có thể lấp đầy dạ dày trống vắng của mình. Ý nghĩ đáng sợ như thế chỉ vừa mới nhô ra từ trong đầu, Vương Phúc Thọ liền phát hiện thân thể mình đã không tự chủ được nổi lên phản ứng. Hắn ở trong bóng tối há to miệng, lỗ mũi thậm chí không thể chờ đợi được nữa muốn ngửi được mùi máu tanh nồng nặc. Cũng còn tốt, Trương Xảo Trân phản ứng phi thường kịp thời. Nàng xông ra ngoài, lấy tốc độ nhanh nhất để chạy trốn. Vương Phúc Thọ cảm thấy tay chân đi đứng đã triệt để mất đi khống chế. Lý trí chính là một loại xa xỉ đối với mình. Chúng nó đều bị bản năng khống chế, từ trong tạp vật lao ra, truy đuổi, bắt giữ, chém giết, tiếp đó ăn uống... Không, đây tuyệt đối không phải ta muốn làm. Đây không phải ta! Giọt mưa càng ngày càng đông đúc, rất nhanh biến thành mưa nhỏ. Ở xung quanh Vương Phúc Thọ, vang lên tiếng "Sàn sạt" hoàn toàn quỷ dị. Nước mưa lạnh lẽo xông tới lông gà dính ở trên người, cũng hạ thấp nhiệt độ cuồng nhiệt trong đầu óc. Vương Phúc Thọ có loại vui mừng không nói ra được, cũng chan chứa thất lạc. Hai đầu gối mềm nhũn, hắn tầng tầng ngã quỳ trên mặt đất, cúi đầu, hai tay đấm vào trong nước bùn, thấp giọng nức nở. Ta chẳng hề làm gì. Ta vì sao lại biến thành như vậy? Ta, ta, ta lại cũng không có khả năng về nhà. Thống khổ và bi thương luân phiên thay đổi ở trong đại não, Vương Phúc Thọ biết mình hiện tại nhất định phải rời khỏi sân nuôi gà. Trương Xảo Trân nhất định sẽ báo cảnh sát. Hắn dùng sức khụt khịt mũi, đứng lên, biểu hiện đờ đẫn, bước đi lảo đảo, đi đến phòng làm việc. Thế nhưng, ta vẫn còn đói ah! ... Phố nhỏ bên ngoài bệnh viện có một chợ bán thức ăn, quy mô không phải rất lớn, lại rất náo nhiệt. Chính phủ đã có quy hoạch rõ ràng ở đây kỳ thực không có thiết lập chợ, thời điểm lúc đầu, chỉ là có mấy người gánh bán rau cải ở đây rao hàng dọc đường. Hộ gia đình xung quanh bệnh viện được mưu cầu tiện lợi, tiếp đó người đến liền càng ngày càng nhiều. Thành quản cũng đã tới mấy lần, lại không có bất cứ hiệu quả nào. Người bán hàng rong bị thu đồ vật đều là vây quanh xe chấp pháp chửi ầm lên, thậm chí thẳng thắn chui vào dưới đáy xe không ra. Nhân viên thành quản rất là đau đầu đối với chuyện này. Đối với những người này, đánh lại không thể đánh, chửi lại không thể chửi, chỉ cần hơi làm ra một tí tẹo động tác quá khích, bên cạnh lập tức liền có thị dân dùng điện thoại chụp ảnh quay phim rồi upload lên mạng Internet. Tiếp đó sự tình liền làm lớn, tiêu đề tin tức như "Thành quản chấp pháp bạo lực" tức khắc hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Tất cả mọi người đang chửi thành quản không chịu trách nhiệm. Xe cộ vãng lai ở đây bị chắn đến nửa bước khó đi, có mấy lần thậm chí liền xe cứu hỏa cũng không vào được. Người bán rau cải và thị dân đều đang bận rộn cò kè mặc cả, bọn họ đã triệt để quên nơi đây không phải cái gì chợ bán thức ăn, mà là đường sá chuyên cung cấp xe cộ và người đi đường thông qua. Tài xế đang trách cứ, người bán hàng rong và thị dân đang chỉ trích, nói chung mỗi làm một chuyện đều không có kết quả tốt. Lâu dần, đối mặt vấn đề phản ánh của cấp dưới nhân viên thành quản, thượng cấp bộ ngành chỉ có thể là nhắm một mắt mở một mắt, bỏ mặc nơi đây hình thành một cái chợ tự phát. Nhà lầu hai bên đường sá liền tức khắc trở nên quý giá. Người thông minh có rất nhiều, khoảng đất dọc đường lại xuất hiện hai dãy nhà trệt nhỏ. Tùy tiện dùng gạch xây tường, mặt trên dùng ngói hình sin có giá thấp nhất để che lại, mặt tiền cửa hiệu có năm sáu mét vuông liền thành hình. Qua một tháng, liền có thể ổn thỏa thu vào mấy ngàn khối tiền thuê. Lưu Thiên Minh lặng lẽ đi theo phía sau bà Trần, một đường ra bệnh viện, đi vào chợ bán thức ăn. Áo khoác màu trắng tựa hồ đã biến thành một phần thân thể của bà Trần, cổ áo và ống tay nổi lên vết vàng nhàn nhạt. Dựa vào năng lực thị giác siêu cao, giữa Lưu Thiên Minh và bà Trần vẫn luôn duy trì khoảng cách xa hơn sáu mươi mét. Tại phố xá sầm uất người đến người đi, hầu như không có khả năng có người phát hiện mình bị theo dõi. Bộ dạng của Bà Trần rất nhàn nhã, hẳn là đang đi dạo phố. Sắc trời dần dần tối, những người bán hàng rong đều vội vàng về nhà, vào lúc này giá rau cái đều rất tiện nghi. Năm hào tiền liền có thể mua đến một bó lớn rau xanh. Lợi ích thực tế như thế vào ban ngày tuyệt đối không có khả năng có.