Thuẫn kích
Chương 1 : Phượng hoàng niết bàn.
Thành phố Mặc Hải có một ngọn núi, mang tên Phượng Hoàng sơn, Phượng Hoàng sơn không cao lớn, toàn bộ ngọn núi nhìn qua cũng không giống hình dáng chim phượng hoàng, càng không có chút gì liên quan đến phượng hoàng, thậm chí ngay cả hình dáng của một con chim cũng không giống, kỳ thực ngọn núi này trước đây chỉ là một ngọn núi bình thường, sở dĩ được mang tên Phượng Hoàng sơn là vì hơn trăm năm trước, cư dân địa phương đã thấy qua loài chim này ở trên núi, thần điểu Phượng Hoàng.
Căn cứ theo lời cư dân địa phương, vào lúc bình minh, từ trong núi truyền đến tiếng phượng hót chói tai, một con chim to lớn đỏ rực như lửa xuất hiện ở trên đỉnh núi, đầu gà, hàm yến, cổ rắn, lưng rùa, đuôi cá, cao sáu xích, quả thực là giống với phượng hoàng trong truyền thuyết. Khi mặt trời lên cao, con chim lớn đỏ rực phóng thẳng vào mây xanh, thiêu đốt chân trời, cùng nhảy múa với thái dương. Đến khi ngày thứ hai tới, cả ngọn núi đều biến thành một màu đỏ sậm, bất kể là bùn đất hay thạch đá, cây cối, cỏ dại, tất cả phảng phất như bị nhuốm màu lửa đỏ. Đến ngày nay, tất cả mọi vật trên núi vẫn giữ màu đỏ thẫm như cũ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi đều lóe lên hào quang rực lửa đến lóa mắt.
Phượng hoàng là tượng trưng của điềm lành, truyền thuyết càng ngày càng lan rộng, danh tiếng ngọn núi điềm lành mang tên Phượng Hoàng sơn càng lúc càng lớn, hàng năm đều có không ít quý nhân, quan lớn đến đây dạo chơi trên núi, chưa nói là cầu được sự may mắn, chí ít cũng phải hưởng được chút khí của điềm lành. Ngay cả Trafalgar hậu duệ của tinh linh, những người vô cùng cao ngạo tao nhã tự xưng là tân nhân loại của vũ trụ thỉnh thoảng cũng đều tới đây du ngoạn, lắng nghe cư dân nơi này kể về thần thoại lịch sử hàng vạn năm trước của Liên Bang Địa Cầu.
Giữa hè, mặt trời chói chang găy gắt.
Sức nóng của đỉnh Phượng Hoàng sơn hầu như cao tới sáy bảy mươi độ, những tảng đá màu đỏ sẫm trên đỉnh núi dưới ánh dương quang gay gắt phát ra những dải màu ngũ sắc, đột nhiên, "ầm" - một tiếng động trầm muộn vang lên, một khối đá cao hai ba thước đột ngột bắn lên không trung, giống như bị văng đi khi đụng phải một lực lượng vô cùng lớn, rồi nặng nề rơi trên mặt đất.
Lúc này, ngay tại nơi khối đá đỏ sẫm bắn ra đã xuất hiện một miệng hố quỷ dị. Hàng loạt những viên đá vụn bên cạnh miệng hố giống như nước chảy rào rào chạy vào bên trong miệng hố, đột nhiên, từ bên trong miệng hố lại có một cánh tay vươn ra, kéo theo một đạo thanh âm cổ quái truyền đến:
- Rốt cuộc... rốt cuộc cũng sống lại rồi!
Thanh âm yếu ớt vô lực, tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, lại hàm chứa một chút ý vị tự giễu.
- Khục, khục!
Từ bên trong truyền đến những tiếng ho khan liên tục kèm theo tiếng chửi rủa hỗn loạn:
- Khi dục hỏa trùng sinh lần sau nhất định phải chọn nơi phong thủy bảo địa, lần này thiếu chút nữa thì nằm chết dí trong này, quả thực là khốn nạn!
- Ầm! Ầm!
Vô số đá vụn trộn lẫn bùn đất bị văng lên không trung rồi lại rơi xuống, ngay sau đó một bóng người vô cùng nhanh chóng lao lên từ trong miệng hố, đáp lên trên một tảng đá lớn. Hắn ngửa đầu, từ từ nhắm mắt, mặt hướng về phía thái dương treo cao trên tầng không, dáng dấp ước chừng khoảng hai mươi tuổi, đầu mày nhíu chặt như đang phải hết sức kháng cự lại ánh mặt trời đột ngột chiếu tới. Trên khuôn mặt bình thản lộ ra biểu tình phức tạp dị thường, tựa như bất đắc dĩ, lại giống như đang hoài niệm.
Hồi lâu sau, đầu mày nhíu chặt mới dần dần giãn ra, mắt hơi hé mở, nhìn thẳng vào ánh thái dương như chiếc bánh xe rực lửa trên trời cao, trong con ngươi đen nhánh lóe lên màu sắc quái dị, biểu lộ ra vẻ tang thương không thích hợp với độ tuổi của hắn, nhìn vào thái dương kia, liền giống như được gặp lại lão bằng hữu của mình.
- Ài!
Một tiếng ai thán, phảng phất như đã trải qua thiên thu vạn đại.
- Thái Dương lão huynh, lại gặp mặt rồi, lần thứ chín phải không? Ừm, mỗi lần sống lại, thứ đầu tiên có thể nhìn thấy đều là lão nhân gia ngài, ngẫm lại lão tử cũng coi như là cửu sinh cửu tử, áng chừng có thể cùng lão nhân gia ngài kết thành duyên chín kiếp rồi, ha ha!
Người trẻ tuổi lắc lắc đầu, giũ giũ thân thể, bộ quần áo đã trôn vùi dưới mặt đất không biết bao nhiêu năm kia trong khoảnh khắc hóa thành từng mảnh vụn, như tro bụi tung bay phiêu tán theo làn gió. Trên người chỉ còn lại một chiếc quần cộc màu đen không biết chế tạo từ chất liệu gì, đưa tay khẽ kéo, chiếc quần cộcđen này cũng như hoa trong nước, rách vụn ra thành từng mảnh phiêu tán theo gió. Thấy vậy, hắn lắc đầu, thầm than một tiếng.
- Chẳng ngờ đã dùng đến hắc chu ti để làm chiếc quần này mà vẫn không tránh được bị dục hỏa thiêu đốt!
Người trẻ tuổi hơi vặn vẹo cái cổ, híp mắt lại, không khỏi nhíu mày nhìn da thịt của mình, da thịt màu cổ đồng tinh tế nhu hòa, dưới ánh dương quang chiếu rọi có thể nhìn rõ ràng từng lỗ chân lông trên người. Hắn đưa tay sờ, cảm thấy trơn láng mềm mại không gì sánh được, hung hăng lắc mạnh đầu, chửi rủa:
- Mỗi lần tỉnh lại da thịt đều phải mềm mại nhẵn nhụi hơn trước vài phần, lần này lại càng hơn, mẹ nó chứ! Cứ tiếp tục như vậy, lần dục hỏa trùng sinh sau chẳng phải muốn biến lão tử thành "gay" sao?
Không thể không công nhận, độ mềm mại trơn nhẵn ôn nhu của da thịt hắn hầu như có thể làm cho toàn bộ mỹ nữ trong thiên hạ ước ao đến điên cuồng, ngay cả nguời Trafalgar tự xưng mình là huyết thống tinh linh đem so cùng hắn cũng chỉ có thể ảm đạm thất sắc mà thôi. Ở giữa ngực hắn, những đường nét đỏ sẫm vẽ nên một hình xăm nhìn vô cùng yêu dị hoa mĩ. Mào màu xanh, cổ phượng màu đỏ, hàm yến, nằm ngay chính giữa lồng ngực, thân trước như chim nhạn, vảy lân vân rồng từ cổ bò tới tận bả vai, sống lưng huyền quy, đuôi phượng như vảy cá lượn vòng đến tận sau lưng, một hình xăm phượng hoàng màu đỏ giống đến mười phần, trông rất sống động, thật như lệ phượng trong truyền thuyết, vang động tám phương, yêu dị đến cực điểm.
Toàn thân xích lõa, người trẻ tuổi đứng trên đỉnh Phụng Hoàng sơn, nheo mắt nhìn phía dưới chân núi, có thể nắm bắt rõ ràng được sự vật ở ngoài ngàn dặm.
- Phượng hoàng niết bàn dục hỏa trùng sinh chân chính trong truyền thuyết chính là một loại thăng hoa, mỗi lần sống lại, lông càng đẹp hơn, giọng càng trong hơn, thần càng tinh túy hơn, ta tuy không phải thực sự là phượng hoàng, nhưng cũng đã niết bàn chín lần rồi, sau khi dục hỏa trùng sinh lần này ngũ thức cơ hồ đã đạt đến một trình độ khủng bố, sự vật ngoài ngàn dặm cũng có thể lắng nghe nắm bắt được rõ ràng, nếu như lại niết bàn thêm lần nữa, không biết có biến thành thiên lý nhãn thuận phong nhĩ hay không nhỉ?
Thở ra một hơi thật dài, hắn nheo mắt nhìn vào thái dương trên bầu trời, ngửa đầu hét lớn một tiếng:
- Đám nghiệt chướng! Tang Thiên ta đã trở về rồi đây!
Tang Thiên là một quái nhân, chí ít chính hắn cũng tự cho là thế, bởi vì hắn đã sống qua chín lần, cũng chết đến chín lần, lại nói, tuổi tác của hắn cơ hồ có thể vẽ một đường thẳng song song với con đường phát triển của liên bang nhân loại, liên bang nhân loại từ khi thành lập bước vào kỷ nguyên mới cũng đã đến ngàn năm lịch sử, mà Tang Thiên chết đi sống lại, sống rồi lại chết, trước sau tính ra cũng đã sống đến hơn ngàn năm rồi.
Nếu như nói hắn là người sống từ trước thời kỳ tân kỷ nguyên , e rằng sẽ chẳng có ai tin, thế nhưng đó lại là sự thật, hắn đích xác là người sống từ trước thời kỳ tân kỷ nguyên, hơn nữa năm 2012 sau Công Nguyên, hắn còn tận mắt chứng kiến giai đoạn nhân loại tiến bước vào tân kỷ nguyên . Cứ mỗi lần hồi tưởng lại, Tang Thiên đều cảm thấy giống như trong mơ, vẫn còn nhớ rõ năm 2012 sau Công Nguyên, hắn là một chàng trai, có cuộc sống nhỏ của mình, hàng ngày vui chơi thoải mái, thỉnh thoảng lại cùng đám mĩ nữ đàm đạo nhân sinh, trêu ghẹo vài thiếu phụ cô đơn tịch mịch, cuộc sống trôi qua rất tự do tự tại.
Sau khi tiến nhập vào tân kỷ nguyên, Tang Thiên cùng với rất nhiều người khác đều đắm chìm vào việc nghiên cứu siêu văn minh tiền sử, cũng không ngờ rằng đến một ngày, lúc đó không biết là hắn đã chạm phải thứ đồ vật thần kỳ gì, kết quả là trên người xuất hiện một hình xăm phượng hoàng quỷ dị. Không lâu sau đó, thân thể của hắn đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, ngay lúc đó đã dọa cho hắn chết khiếp, ngọn lửa càng cháy càng lớn, Tang Thiên rơi vào đường cùng đành phải nhảy sông tự vẫn, đến khi tỉnh lại lần thứ hai, hắn kinh ngạc phát hiện đã là vài thập niên sau đó.
Mơ mơ hồ hồ, Tang Thiên bắt đầu cuộc sống kiếp thứ hai trong sự kinh hỉ ngỡ ngàng, nhưng tiếp tục đến vài thập niên sau đó, thân thể lại bốc lên ngọn lửa mạc danh kỳ diệu, càng cháy càng mạnh, lần này Tang Thiên không nhảy sông, mà là chọn lấy một nơi an nhàn chờ đợi cái chết.
Một lần hai lần, ba lần bốn lần, cứ như vậy Tang Thiên trước sau tổng cộng đã chết đến tám lần, lần này chính là lần thứ chín.
Mặc dù trải qua chín lần chết đi sống lại, thế nhưng, mãi cho đến bây giờ, Tang Thiên vẫn như trước không thể nào biết được nguyên nhân trong đó, chỉ có thể xác định việc này có liên quan đến hình xăm phượng hoàng trên người, mỗi lần tỉnh lại, hắn đều cố gắng đi tìm đáp án, thế nhưng đáng tiếc, bao nhiêu năm qua đến nay, hắn vẫn không thể tháo gỡ được bí ẩn thân thể mình, sở dĩ cho rằng có quan hệ tới hình xăm phượng hoàng, đó là vì đủ các loại truyền thuyết về phượng hoàng, phượng hoàng lại được xưng là bất tử hỏa điểu, dục hỏa trùng sinh, chết đi sống lại, sống rồi lại chết, đây chẳng phải là niết bàn sao?
Phượng hoàng niết bàn dục hỏa trùng sinh chân chính trong truyền thuyết chính là một loại thăng hoa, mỗi lần sống lại, lông càng đẹp hơn, giọng càng trong hơn, thần càng tinh túy hơn. Tang Thiên không phải chân chính là phượng hoàng, cho nên cũng chẳng nói tới cái gì mà lông đẹp với chả giọng hay, nhưng quả thực sau mỗi lần sống lại hắn đều cảm nhận rõ ràng được biến hóa trong thân thể, làn da so với lần trước mịn màng mềm mại hơn, quả thực là đạt tới trình độ "gió thổi cũng rách", ngũ thức cũng đã đạt tới một loại trình độ gần như khủng khiếp, tuy nói chưa bằng được thiên lý nhãn thuận phong nhĩ, nhưng cũng chẳng kém là bao.
Chết đi sống lại đến chín lần, Tang Thiên đã có chút chán ngấy, ăn trộm, vào tù, giết người, đánh giặc, làm tới tướng quân, làm qua thủ phủ, cơ hồ những gì cần thể nghiệm hắn đều đã thể nghiệm hết, nhưng đến bây giờ thì sao? Chung quy cũng không thể nằm dưới đất mà chờ chết được? Nếu như có thể chết luôn thì cũng thôi, mấu chốt ở chỗ chết rồi mà còn vẫn còn sống lại, đối với Tang Thiên mà nói, cái chết đã là một loại ước vọng xa vời, điều duy nhất hắn có thể làm là ra sức phung phí chuỗi thời gian vô cùng vô tận.
...
Vị trí của Phụng Hoàng sơn thuộc vào khu vực 4 của thành phố Mặc Hải, dưới chân Phượng Hoàng sơn cũng không có bao nhiêu dân cư, nhiều nhất chỉ tầm tám mươi hộ, thế nhưng trong tám mươi hộ ở đây vẫn có một nhân vật khó lường, Mộ Viễn Sơn, người được xưng là Vân Trung Mộ Lão, hiệu trưởng Mộ.
Nói đến Vân Trung Mộ Lão có thể không nhiều người biết, nhưng cứ nhắc đến hiệu trưởng Mộ của học viện quân sự Đông Phương thì không ai không biết không ai không hay, có thể nói như là sấm động bên tai, phải biết rằng, học viện quân sự Đông Phương chính là một trong tam đại học viên quân đội lừng danh của liên bang, đồng thời cũng là học viện có lịch sử lâu đời nhất trong liên bang, bao nhiêu năm qua, đã vì liên bang mà bồi dưỡng ra rất nhiều nhân tài quân sự. Hiện nay, ngay cả Vô Úy chiến thần được coi là thần tượng của vô số thanh niên nhiệt huyết cũng xuất thân từ học viện quân sự này.
Lúc bình thường Mộ lão đều ở tại học viện, thế nhưng chỉ cần là thời gian nghỉ, hầu như ông ta đều trở về nơi này ở một khoảng thời gian, rất nhiều người đều cảm thấy kỳ quái, Phượng Hoàng sơn tuy cũng có thể coi là có chút danh tiếng, nhưng so với những danh sơn di tích chân chính, Phượng Hoàng sơn thực sự vẫn còn thua xa, mà đây cũng chẳng phải cố hương của Mộ lão, vì sao lão nhân gia ngài lại lưu luyến nơi này? Không ai biết được nguyên nhân trong đó.
Bởi vì có quan hệ tới gia gia, Mộ Tiểu Ngư có thể coi là lớn lên dưới chân Phượng Hoàng sơn, khi còn nhỏ nàng thường dạo chơi bên trong hồng thụ lâm trên Phượng Hoàng sơn, về sau lớn lên, chỉ cần có thời gian nàng đều sẽ trở về, nơi này có gia gia thân yêu của nàng, cũng có bạn bè chơi đùa thưở nhỏ, còn có cả Phượng Hoàng sơn to lớn và từng khối đá đỏ thẫm làm bạn lớn lên cùng nàng.
Thế nhưng ngày hôm nay, ngay khi nàng đang muốn đến Phượng Hoàng sơn du ngoạn, lại phát hiện ra một sự tình khiến nàng buồn bực.
Một người, hoặc cũng có thể nói là một thanh niên mặc một bộ quần áo làm cho nàng có chút buồn bực.
Người, nàng cũng không nhận ra, nhưng bộ quần áo này nàng lại vô cùng quen thuộc, đó chính là một trong những bộ quần áo nàng tặng cho ba người bạn thưở nhỏ, mà người thiết kế nó lại chính là nàng, trên thế giới này căn bản không có khả năng tồn tại đến bộ thứ hai, hơn nữa trên đó vẫn còn in bức hình mà bọn họ thích vẽ nhất khi còn bé, bộ quần áo này sao có thể mặc ở trên người hắn? Người kia là ai?
Mộ Tiểu Ngư không biết, nhưng nàng cảm thấy mình phải đi điều tra một chút, hơn nữa nàng có thể khẳng định, ba người bạn thưở nhỏ của nàng tuyệt đối không có khả năng đem quần áo tặng cho người khác, nói vậy, chẳng lẽ là người kia trộm được?
Thời đại này vẫn còn có người đi trộm quần áo sao?
Mộ Tiểu Ngư có chút khó thể tin được, thế nhưng... nếu không phải là ăn trộm, bộ quần áo này vì sao lại mặc ở trên người hắn?
- Chùy Tử? Mình là Tiểu Ngư đây, bộ quần áo mình tặng cậu có còn không? Cái gì? Thực sự đánh mất rồi à?
Chết tiệt! Quả thực là có người trộm quần áo.
Tắt bộ máy liên lạc màu tím trên cổ tay đi, Mộ Tiểu Ngư ngay lập tức chạy về phía trước.
- Đứng lại!
Tựa hồ nghe thấy tiếng quát yêu kiều, người thanh niên đang chậm rãi đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Mộ Tiểu Ngư có chút nghi hoặc.
Người thanh niên thân hình thẳng tắp dường như có chút gầy gò, đôi mắt dài và nhỏ xếch lên nằm trên khuôn mặt thể coi là anh tuấn hơi híp lại, đôi con ngươi đen láy bình tĩnh mà trầm lặng, không có được sự nhiệt huyết mà một người trẻ tuổi nên có, hắn chỉ lẳng lặng đứng yên nơi đó, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác như rơi vào một vùng biển chết tĩnh lặng, người thanh niên đó đúng là Tang Thiên, người hết chết đi rồi lại sống lại vừa lững thững từ trên đỉnh núi Phượng Hoàng sơn đi xuống, đương nhiên, hắn đã tiện tay trộm luôn một bộ quần áo có thể coi là vừa vặn.
Mộ Tiểu Ngư lần đầu tiên thấy được một đôi mắt bình tĩnh không có một tia rung động nào như thế, nàng phảng phất như bị hãm nhập vào trong đó, hơi ngây người ra một chút, thế nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, dò hỏi:
- Làm sao mà anh có bộ quần áo này?
- Quần áo?
Tang Thiên hiện rõ lên vẻ sửng sốt, trong lòng rất là buồn bực, tùy tiện trộm một bộ quần áo mà vẫn bị người khác nhận ra? Là do bản thân mình đã ngủ say quá lâu sao? Hay là do thời đại này quá tiến bộ, lẽ nào ngay cả trên quần áo cũng lắp đặt hệ thống chống trộm gì đó?
Mộ Tiểu Ngư nhìn vào biểu tình của đối phương liền khẳng định là trong đó có vấn đề, đang muốn truy vấn lần thứ hai, lúc này máy liên lạc màu tím trên cổ tay nhận được cuộc gọi đến, sau khi nhận máy, bên trong truyền đến thanh âm của người bạn thưở nhỏ Chùy Tử:
- Mộ Tiểu Ngư, cậu đang ở đâu? Làm sao cậu biết tớ bị mất quần áo? Ai da! Thực là tức chết đi được, bộ quần áo đó cậu tặng tớ vẫn còn chưa kịp mặc!
Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng Tang Thiên lại nghe thấy vô cùng rõ ràng, nhịn không được thầm than một tiếng, vận khí bản thân mình cũng thật là đen đủi, thế nhưng nghe thấy tên của cô gái, hắn nhịn không được phải nhìn thêm lần nữa.
- Nhìn cái gì hả! Đồ trộm quần áo!
Mộ Tiểu Ngư hung hăng trừng mắt.
- Cô ở tại chân núi Phượng Hoàng sơn? Họ Mộ?
- Liên quan gì đến ngươi! Lập tức đem quần áo trả lại cho ta!
Tang Thiên cũng không để ý gì tới nàng, lần thứ hai dò hỏi:
- Cô có quen biết Mộ Viễn Sơn không?
- Mộ Viễn Sơn? Ngươi tìm ông ấy làm gì?
Mộ Tiểu Ngư rất kinh ngạc, Mộ Viễn Sơn chính là tên của gia gia nàng, làm sao nàng có thể không nhận ra chứ, khiến cho nàng nghi hoặc chính là, năm nay gia gia đã hơn một trăm ba mươi tuổi, còn cái tên trộm quần áo trước mắt này nhìn qua tối đa cũng chỉ hai mươi tuổi, hắn tìm gia gia có chuyện gì?
- À, nhiều năm trước đây tôi có nhờ tiểu tử kia giữ giùm một số đồ vật, nhưng có thể là thời gian quá lâu rồi, toàn bộ nhà cửa ở Phượng Hoàng sơn đã trở thành tự động cơ giới hóa, tôi đang lo không tìm được hắn đây!
Thật ra Tang Thiên không có nói sai, trước khi ngủ say hắn đã gửi ở chỗ Mộ Viễn Sơn chút đồ vật, chuẩn bị sau khi tỉnh dậy sẽ đi tìm lấy lại, thế nhưng ai ngờ toàn bộ nhà cửa dưới chân Phượng Hoàng sơn đã được xây dựng lại thành một loại phòng ốc dạng "căn cứ", mặc dù ở đây chỉ có hơn tám mươi hộ, nhưng muốn tìm kiếm cũng tương đối phiền phức.
Nhiều năm trước gửi đồ vật ở chỗ gia gia? Đùa phải không! Mộ Tiểu Ngư làm sao có thể tin tưởng những chuyện quỷ quái này, nhà cửa ở Phượng Hoàng sơn quả thực là đã được xây dựng lại, nhưng việc này là vào ba mươi năm trước, một tên tối đa hai mươi tuổi lại dám nói ba mươi năm trước đã gửi đồ đạc ở chỗ gia gia? Chờ một chút, hắn vừa rồi gọi gia gia ta là cái gì? Tiểu tử? Tên đáng chết này lại còn dám gọi gia gia ta là tiểu tử?
Đồ chết tiệt!
Mộ Tiểu Ngư giận dữ, vốn nàng muốn giữ gìn hình tượng thục nữ của mình nên không muốn động võ, nhưng cái tên trước mặt này lại dám gọi gia gia là tiểu tử, Mộ Tiểu Ngư không thể dễ dàng tha thứ cho hắn được, khẽ kêu lên một tiếng, chiếc đùi thon dài đột ngột vung lên trực tiếp đánh thẳng về phía cổ của Tang Thiên, tốc độ cực nhanh, kèm theo tiếng gió rít gào.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
93 chương
122 chương
71 chương
10 chương