Lăng Thịnh lái xe mang cô tới một khách sạn tráng lệ trong thành phố. Đỗ xe xong, Lăng Thịnh kéo cô đi thẳng lên tầng mười sáu. "Kẹo bông, em ở chỗ này chờ anh. Anh đi một chút sẽ về." Sau khi Lăng Thịnh thông báo xong, liền để cô một mình trong cái phòng rộng lớn hoa lệ này . Cô thật không biết rốt cuộc Lăng Thịnh muốn dẫn cô tới đây để làm gì nữa, cũng không biết chuyện tốt mà hắn nói rốt cuộc sẽ mang tới ngạc nhiên lớn nào cho cô nữa đây. Ở trong phòng nhàm chán không có việc gì làm, cô bước chậm đến gian phòng hào hoa có cửa sổ dài sát đất bên cạnh. Liếc nhìn bên ngoài một chút, thật là một bức tranh về đêm xinh đẹp. Mọi cảnh vật xung quanh dưới ánh đèn nêông phát sáng rạng rỡ dưới bóng đêm tối tăm, lóe lên những ánh sáng rực rỡ đầy hoa lệ. Coi như là vào ngày thường phố xá sầm uất có vẻ lạnh lùng trang nghiêm thì giờ đây, những tòa nhà cao vút ấy cũng đột nhiên trở nên cực kỳ nhu hòa mềm mại. Cô vịn rèm cửa sổ, thỏa mãn thở dài. Có thể nguyên nhân là do cô từ nhỏ đã ở trên chân núi mà lớn lên, nên đối với cảnh đêm rực rỡ của thành phố thấy hết sức mới lạ và cực kì thích thú. Dù sao đi nữa, người từ nhỏ cũng lớn lên ở một nơi tĩnh lặng như vậy sẽ thấy rất tò mò về sự náo nhiệt ồn ào của thành phố cũng là lẽ thường mà thôi. "Chi ——" cửa bị người khác mở ra, nhưng mà cô cũng không quay đầu lại xem, bởi vì dám trắng trợn mở cửa phòng này mà không cần gõ cũng chỉ có Lăng Thịnh, cái người như Hoa Hồ Điệp uốn éo kia thôi. Cô vẫn tựa vào cửa sổ phía trước, tiếp tục thưởng thức những thứ xinh đẹp đầy màu sắc rực rỡ như ánh sao kia. Sau đó nghe tiếng cửa "Bùm ——" một tiếng đóng lại, tiếng bước chân của người vừa tới nhẹ nhàng vang lên ở sau lưng cô. "Anh Lăng Thịnh, là anh sao?" Người vừa tới không trả lời, chỉ có một cổ hơi thở nóng rực từ từ tiến tới cô ngày càng gần. Lăng Thịnh cái người này, rất thích giả vờ thần bí nha. Cô lắc đầu một cái, cười xoay người sang chỗ khác. Không ngờ, chỉ là mới liếc nhìn, nụ cười của cô liền cứng lại, ngẩn người ngay tại chỗ. Mười giây sau, cô hét lên một tiếng, bổ nhào về phía trước, "Anh hai ——" Cô như chim con thấy mẹ vội lao vào trong ngực anh hai, vui mừng ngẩng đầu kêu lên: "Anh hai, sao anh lại ở chỗ này?" Anh hai không nói gì, chỉ mãnh lực giữ lấy, nắm giữ khuôn mặt của cô, những nụ hôn nóng bỏng như như mưa to rơi xuống, tay khác cũng không chậm trễ bắt đầu cởi quần áo trên người cô. Cô thở dốc, cô giãy giụa, cô ưm, "Anh hai. . . . . . Đừng. . . . . ." Nào có ai vừa đến liền không nói hai lời trực tiếp nhào lên như vậy, quá cái gì kia rồi. Anh hai áp chế hai cánh tay đang giãy giụa của cô, làm như mắt điếc tai ngơ bắt đầu đem nụ hôn nóng bỏng từ trên gương mặt lan tràn đến cái cỗ trắng nõn, cũng từ từ dùng lực đạo ở bộ ngực mềm mại đầy đặn. . . . . . Cả người cô mềm nhũn, như muốn ngã nhào. Anh hai tay mắt lanh lẹ vịn eo nhỏ của cô, bàn tay thuận thế nhắc tới, ôm cô tới trước ngực, sau đó trực tiếp đi về phía giường lớn bên trong căn phòng xa hoa, không cần nói anh ấy muốn gì người ta nhìn vào cũng đủ hiểu rõ lòng dạ Tư Mã Chiêu của anh rồi. Thật lâu sau, anh hai mới ngừng lại động tác tà mị, nằm ở bên cổ cô nhẹ nhàng thổi khí nóng, "Qủa bóng nhỏ. . . . . . Anh rất nhớ em. . . . . ." Cô ngẩn ra, dừng lại mọi động tác. Thanh âm của anh không hề giống với thanh âm réo rắc đầu độc lòng người như Tần Nhật Sơ, nhưng lại rõ ràng mang theo một cỗ lực lượng kỳ dị xuyên thấu lòng người. Cô giơ tay lên, sờ lên đường nét gương mặt tuấn tú ngũ quan rõ ràng của anh hai, lẩm bẩm ra tiếng: "Anh hai, anh ốm đi nhiều rồi." Anh hai nghe vậy, cười ha ha lên , "Thật là nhạy cảm, bất luận là mắt hay là. . . . . . Thân thể!" Nói xong, ngón tay dài thẳng tắp cũng từ từ thăm dò xuống phía dưới đào nguyên đã khẽ lan tràn ướt át. Nhẹ nhàng cười một tiếng, "Ướt." Ngẩng đầu lên, anh hai tà khí hướng vành tai như ngọc của cô mà thổi khí tức. Cô đỏ bừng cả mặt, không kìm hãm được nghiêng đầu chôn ở trong gối nằm mềm mại . Thật là ghét anh hai, đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ. Anh hai thấy bộ dáng đà điểu của cô, chỉ cười cười chế nhạo, sau đó thân thể tinh tráng từ từ tuột đi xuống, bàn tay có lực đẩy ra hai chân đã không còn gì che đậy của cô, đặt mình ở giữa, ngón tay dài càng không ngừng đút vào thật nhanh, cho đến khi cô liên tiếp thét chói tai, chất lỏng loạn tung tóe, anh hai mới miễn cưỡng dừng lại động tác, nâng cao chân nhỏ của cô đặt ở trên vai . "Thoải mái không? Qủa bóng nhỏ?" Loáng thoáng bên tai cô là thanh âm hấp dẫn đê mê sâu kín truyền đến. Toàn thân cô run lên, lòng vẫn chưa hoàn toàn bình phục lại, vẫn mạnh mẽ thở hổn hển. Anh hai thật giống như tự nói tự nghe: "Anh sẽ cho em hưởng thụ tốt hơn nữa, tiểu bảo bối của anh." Tiếng nói vừa dứt, anh hai liền cúi đầu, môi mỏng hướng về phía mật địa ướt đẫm mà hôn lên. "Không. . . . . . Đừng. . . . . . Nơi đó. . . . . . Anh hai . . . . . Bẩn. . . . . ." Cô run chân, làm thế nào cũng không cự tuyệt được môi mỏng mút vào hữu lực cùng cái lưỡi linh hoạt của anh hai giống như đang ở chỗ không người mà tiến quân thần tốc. Nóng quá. . . . . . Háo sắc tình. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . Lại thật khó chịu. . . . . . Thân thể mới vừa bình ổn ngọn lửa mà hô hấp bình thường, giống như lại bị người khác cố ý lại đốt lửa lên lần nữa. Loại cảm giác dậy sóng đó vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ ở trong thân thể cô khoáy động không ngừng rời đi, chạy trốn, mang theo từng tia bướng bỉnh cùng đào khí, dường như muốn đem toàn thân cô thiêu đốt cho đến khi không còn gì cả. Thanh âm anh hai chậc chậc mút vào, liếm láp, cô ma sát chân, khó nhịn cong eo lên, hương thơm ngọt ngào trong miệng cũng ướt át trào ra một mảnh, "Anh hai . . . . . . Miên Miên khó chịu. . . . . . Đi vào. . . . . ." Anh hai giống như không nghe thấy khẩn cầu khó nhịn của cô, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu bắt chước nhiệt thiết tráng kiện dã man đâm vào dọc theo dũng đạo trơn trợt một cách mạnh mẽ, hữu lực đụng vào. Cô vô lực giãy giụa, không cách nào chạy trốn, chỉ có thể không ngừng phát ra âm thanh ngâm kêu, chỉ cảm nhận được anh hai ngậm một hớp mật hoa, tà khí đưa vào trong môi đỏ của cô. "Qủa bóng nhỏ, nếm thử một chút mùi vị của mình đi, ngọt ngào lắm đấy." Anh hai dán lên môi của cô, tà nịnh cười nói. Cô giống như bị đầu độc làm cho mụ mị đi, ngoan ngoãn đưa cái lưỡi thơm ra, liếm liếm môi mỏng hấp dẫn của anh hai, "Ngọt. . . . . ." Giống như động tác của cô kích thích đến anh hai, ánh mắt của anh hơi chậm lại, sau đó con ngươi đen đặc âm thầm trở nên thâm thúy nóng bỏng hơn . "Em xong rồi, Qủa bóng nhỏ !" Bàn tay vừa nhấc lên, cầm cây lửa nóng cứng rắn cứ như vậy không chút kiêng kỵ mà vọt vào, mang theo vô hạn nhiệt độ cùng khát vọng, không để ý cô hơi kêu đau, mãnh liệt lại dã man bắt đầu đụng chạm. "Đau. . . . . ." "Cô bé xấu xa, nói láo, chỉ có đau thôi sao?" "Không cần. . . . . . Quá nhanh. . . . . . Không chịu nổi. . . . . ." "Thật là một đứa bé không ngoan, bị cắm ra đầy chất mật liên tiếp, còn nói không chịu nổi. . . . . ." "Ngô. . . . . . Anh hai. . . . . . Không cần tiến tới trước nữa. . . . . . Bụng nhỏ bị đội lên rồi. . . . . ." "Nói bậy, anh còn chưa có đi vào toàn bộ !" "A. . . . . ." "Lại muốn ngất xỉu, thân thể kém như vậy, nên bồi bổ thật tốt rồi !" . . . . . . Tại đại sảnh ở phía ngoài, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Thịnh đen lại từ từ ra ngoài rồi nhìn lại cửa phòng Diệp Hiên Viên hài lòng xỉa răng, tức giận nói: "Tôi nói hai người không thể nhỏ giọng một chút sao? phòng cho tổng thống cách âm tốt như vậy cư nhiên cũng có thể bị thanh âm của các người xuyên tường mà đi qua. Xem lại một chút dùm đi, người ta cũng là một thanh niên nhiệt huyết bình thường mà!" Lăng Thịnh vừa nói xong, bên trong quần đã đội lên, vô lực buông tay. Diệp Hiên Viên nhìn một chút cái quần bị đội lên kia, không khỏi cười ra tiếng, "Cậu . . . . . Có muốn tắm trước hay không . . . . . ." "Hừ! Không cần!" Lăng Thịnh tức giận liếc mắt, "Có chuyện gì nói mau, tôi không có thời gian!" Diệp Hiên Viên đi tới bên cạnh tủ lạnh, cầm một lon coke ướp lạnh đưa cho Lăng Thịnh, "Chuyện đã làm xong rồi hả?" Lăng Thịnh cầm cola lên, thỏa mãn rên rỉ ra một tiếng, "Tốt lắm, Kiều Hỷ đồ ngốc kia thật đúng cho rằng đêm xuân đó là cậu rồi, hiện tại bức trâu phải đem cái đuôi dựng thẳng lên nữa là xong rồi." Tròng mắt đen của Diệp Hiên Viên bỗng buồn bã, ngay sau đó lại dịu dàng cười lên, "Tốt lắm, thực hành bước thứ hai, đùa quá hoá thật." "Phụ nữ có thai, dễ dàng xảy ra án mạng lắm nha!" Lăng Thịnh có hảo ý nhắc nhở. Diệp Hiên Viên liếc mắt nhìn Lăng Thịnh đối diện đang dán miệng vào lon cola, quỷ dị cười một tiếng, "Khiến cô ta có một cuộc đời sống không bằng chết, không phải là cho thấy bãn lãnh của người nhà Lăng gia sao?" "Hảo tiểu tử, tớ cũng biết cậu muốn đánh chủ ý này với tân dược của nhà tớ mà." Lăng Thịnh mềm mại đáng yêu cười một tiếng, "Chỉ là, tớ cũng nghĩ muốn thử một chút hiệu quả lâm sàng của tân dược kia nha." Hai người đồng thời nhe răng cười một tiếng, bên trong nhà tản mát ra một loại hơi thở mang mùi máu tanh . "Đúng rồi." Tựa như nhớ tới cái gì đó, "Tên tiểu tử Kiều Chấn Vũ kia giống như muốn tìm cách gì đó đối phó với chị của hắn, gần đây vẫn chưa từ bỏ ý định đi tìm người khắp nơi, tuyên bố muốn báo thù thay mẹ !" Diệp Hiên Viên khẽ khép hờ đôi mắt, mở mắt ra lần nữa thì trong mắt đã là một mảnh khôn khéo cùng nụ cười quỷ dị, "Vậy thì chúng ta cũng không ngại giúp hắn một tay." Lăng Thịnh hất lon cola ra, nhẹ nhàng cười ra tiếng, "Tất nhiên, tớ thích nhất là giúp người làm niềm vui mà ." Tại một nơi xa hai chị em Kiều gia không hẹn mà cùng dâng lên một cỗ lạnh lẽo, mùa xuân không phải đã đến rồi sao, tại sao vẫn còn rét lạnh như vậy a .