Sáng sớm, trong tòa nhà Nguyễn thị tại trung tâm thành phố, Diệp Hiên Viên xem đôi nam nữ mặt mày rạng rỡ đang nói cười thật hạnh phúc trong ti vi, không khỏi tức giận bộc phát. Kiều Hỷ cô, rất tốt, rất tốt, đã lâu rồi không có người nào có thể chọc giận tôi! Rất tốt rất tốt, muốn chơi trò chơi sao, Diệp Hiên Viên tôi theo cô đến cùng. Siết chặt nắm đấm, trong con ngươi của người đàn ông nhất thời dâng lên một mảnh âm khí kinh người. "Này, đầu gỗ." Lăng Thịnh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Diệp Hiên Viên cười đến thật dịu dàng vô hại như một mỹ nam quý tộc, tâm không khỏi run lên. Lăng Thịnh run rẩy lui về phía sau một bước, "Đầu gỗ, cậu . . . . . . Làm sao rồi ? Người nào lại dám chọc tới cậu vậy?" Diệp Hiên Viên chỉ cười mà không nói, chẳng qua quan sát gương mặt dịu dàng hạnh phúc vuốt ve bụng như một người mẹ hiền trên TV của kiều Hỷ. Lăng Thịnh nhìn theo hướng ánh mắt hắn, quả nhiên nhìn thấy cô gái đang nhìn về phía ký giả làm mặt thẹn thùng, hạnh phúc như đóa hoa nhỏ mới hé nở. "Xin hỏi, kiều tiểu thư, có lời đồn đãi cô cùng tổng tài Nguyễn thị Diệp Hiên Viên muốn cưới sớm, cũng đã chọn ngày thành hôn xong. Xin hỏi nguyên nhân có phải bởi vì Kiều tiểu thư mang thai không ?" Kiều Hỷ dịu dàng cười một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu một cái, "Hôn sự của tôi cùng Diệp tổng ngay từ một năm trước cũng đã trù định xong hết rồi, hai bên cũng đã tính toán mọi thứ cho việc thành hôn, mang thai chẳng qua là chuyện vui mừng ngoài ý muốn nhưng chuyện ấy cùng việc thành hôn không liên quan nhau." Ký giả vẫn còn chưa từ bỏ ý định, "Nhưng mà, tại sao Diệp tổng tài bây giờ còn chưa công khai đáp lại?" Kiều Hỷ lại dịu dàng cười một tiếng "Hiên Viên gần đây mới tìm được em gái bảo bối của mình về, vẫn rất bận, tôi còn chưa kịp nói cho anh ấy biết chuyện mang thai này, đã bị các bạn ký giả . . . . . ." Trên TV, gương mặt xinh đẹp của Kiều Hỷ càng thêm quyến rũ, một đôi mắt to chớp nhẹ nhàng như có ẩn tình muốn nói. Nghe đến đó, Lăng Thịnh đã sớm cười bò ra trên mặt đất, "Ha ha. . . . . . Đầu gỗ, người phụ nữ này không phải vừa mới học bổ sung thêm bằng diễn xuất cùng bằng văn học chứ, làm cách nào mà có năng lực có thể biên soạn một câu chuyện cũ rích cùng tài biểu diễn mạnh mẽ như vậy? Về sau coi như cô ta không thừa kế được Kiều thị, cô ta cũng có thể viết tiểu thuyết hay diễn trò để kiếm sống a, nói không chừng còn có thể trở thành người phụ nữ Trung Quốc đầu tiên đạt giải Nobel văn học nha. . . . . . Ha ha. . . . . . Làm tôi cười chết rồi. . . . . ." Diệp Hiên Viên cau mày, trừng mắt nhìn Lăng Thịnh ngồi ở trên đất cười đến hoàn toàn không có hình tượng gì, đảo mắt xem tiếp cô gái xinh đẹp trong ti vi, chợt cười một tiếng, "Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta cũng nên giúp cô ta một tay." Lăng Thịnh miễn cưỡng đứng dậy từ dưới đất, đặt mông ngồi lên ghế salon, nhưng hai vai vẫn không ngừng run run, "Tốt đó . . . . . . Tớ. . . . . . Tớ thích nhất giúp người làm niềm vui mà." Diệp Hiên Viên nhẹ nhàng cười cười, con ngươi thâm thúy dâng lên một mảnh mờ mịt, "An bài hội ký giả đi, tớ muốn gặp vị hôn thê xinh đẹp cùng đứa bé đáng yêu của mình." Lăng Thịnh chấn động, từ trên ghế salon bắn đứng lên, "Kẹo bông thì sao . . . . . . Có muốn hay không cùng cô ấy. . . . . ." Nhắc tới bóng hình đáng yêu mà cả hai người đều quan tâm, sắc mặt hai người đồng thời đọng lại, cũng trong lúc đó một sự khát máu cùng tàn nhẫn không hẹn mà cùng nổi lên trên khuôn mặt tuấn tú phi phàm của cả hai. Sau giữa trưa, cô không có việc gì làm, núp ở trong phòng xem《Np Lan từ chú thích》. Phía trước cửa sổ đào nhụy kiều như mệt mỏi, đông phong lệ tắm phấn mặt. Người đang tiểu hồng lâu, Ly Tình hát. Hôm qua song yến túc, đèn lưng bình eo xanh biếc. Hương tận mưa rã rời, mền mỏng hàn không hàn. Tác giả dường như rất giỏi về việc lợi dụng góc độ các cô gái khuê các để miêu tả nỗi buồn ly biệt trong tình yêu. Giống như ‘Bồ Tát rất’ này vậy, chính là miêu tả thần thái của một người đẹp trong mùa xuân cô tịch cảm giác chợt ấm chợt lạnh, đầu thơ cũng người ấy cảnh ấy, cuối thơ viết về sự cô độc hôm qua, chịu hết tương tư chỉ còn cơ khổ cùng lạnh lẽo. Như đã nói qua, thơ từ thi phú ngược lại rất phù hợp với tâm cảnh của cô lúc này, cũng là trong mùa xuân, cũng một người nằm ở trên giường trong phòng riêng ôm quyển sách nhớ về anh hai đang công tác bên ngoài. Nghĩ tới đây, mặt cô đỏ lên, cúi đầu vùi sâu vào cái chăn mềm mại, rất thẹn thùng nha, tự nhiên vừa nghĩ tới anh hai là lại nhớ tới những động tác tà mị tràn đầy lực buổi tối của anh hai . . . . . . Ân Ân. . . . . . Thật là phiền. . . . . . Thật ghét bản thân cứ như vậy. Dương Chi Hồng nói không sai, cô thật là một sắc nữ lang sói không hơn không kém mà . "Thình thịch. . . . . ." Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cô ngẩng đầu lên, "Là người nào đó ?" Ngoài cửa vẫn là một mảnh tĩnh lặng, không có ai trả lời. Cô lẩm bẩm đi tới cửa, người nào vậy, gõ cửa cũng không chịu nói chuyện. Mới vừa mở cửa ra, thân ảnh một người cao lớn thẳng tắp nhào về phía cô, lực đạo to lớn trực tiếp nằm đè lên chế ngự cô trên tấm thảm mềm mại. "Anh hai?" Cô đẩy người đàn ông đang nằm trên người một cái, kinh ngạc, "Làm sao mà anh lại trở về sớm như vậy?" Anh hai vùi đầu ở bên cổ mềm mại của cô, dụi dụi đầu từ từ nhẹ nhàng tựa như làm nũng, thật lâu mới buồn bực mở miệng, "Nhớ em, thì trở về thôi." Một câu nói "Nhớ em", làm cho quân lính lý trí đều đồng loạt tan rã, nhịp tim nhanh đến không thể nắm bắt, chỉ có thể đỏ mặt, rung động đưa tay ôm eo anh hai vào thật sát bên người, xấu hổ gật đầu một cái: "Em cũng nhớ anh. . . . . . Anh hai. . . . . ." Anh hai không nói gì, chỉ có cái đầu càng nỗ lực dụi vào trong cổ cô, bộ dạng thật ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng, sợi tóc mềm mại cọ xát da thịt làm cô cảm thấy một mảnh tê dại. Hồi lâu, cô giơ tay lên, giữ lấy đầu anh hai, có chút lo lắng hỏi: "Anh hai, anh không sao chứ?" Anh hai không phải người thích làm nũng như vậy, nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh, chẳng lẽ công ty đã xảy ra chuyện gì rồi. Giữa lúc cô đang thấp thỏm, con ngươi tĩnh mịch của anh hai vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào cô, con ngươi đen như dòng nước xoáy cứ lẩn quẩn như thay thế cho ngàn vạn ngôn từ muốn nói, anh hai cứ chăm chú nhìn cô không chớp mắt như vậy, thật lâu sau, mới kéo lấy bàn tay mềm mại không xương của cô để lên trên ngực mình, nhẹ nhàng mở miệng, "Qủa bóng nhỏ, đáp ứng anh, dù cho xảy ra bất kể chuyện gì đi nữa cũng không được rời khỏi anh, bất luận người khác có nói cái gì em cũng phải tin tưởng anh, chỉ cần nghĩ tới anh, tin tưởng anh là đủ rồi." Anh hai vuốt ve mặt của cô, "Anh muốn dọn ra ngoài ở hai tháng, em chờ anh trở lại." Cô chống thân thể ngồi dậy, "Tại sao lại như vậy? Anh muốn dọn đến nơi nào?" Ánh mắt anh hai ảm đạm, thật lâu mới thở ra "Nhà của Kiều Hỷ." "Nhà của Kiều Hỷ? Tại sao anh phải dọn đến đó?" Cô lôi kéo vạt áo anh hai, gấp gáp hỏi. Trên gương mặt anh tuấn của anh hai hiện lên một tia cười quỷ dị, "Bắt kẻ thông dâm!" Đầu cô giờ đây đầy dấu hỏi, cái gì gọi là bắt kẻ thông dâm hả? anh muốn bắt gian người nào? Anh hai hình như cũng nhìn thấu nghi ngờ của cô, hôn lên khuôn mặt cô, trấn an nói: "Cô ta không phải có con sao, anh lại rất hiếu kỳ muốn xem người nào mà có bản lãnh lớn như vậy, để cho Diệp Hiên Viên anh đây mang cái danh bị cắm sừng lớn." Nói xong, trên gương mặt tuấn dật của anh hai hiện lên vẻ tươi cười, nhưng mà lại không khỏi làm cho toàn thân cô thấy phát rét. Bất tri bất giác, trong lòng dâng lên một tia đau nhói, cô kéo bàn tay anh hai, đưa lên trên lồng ngực của cô, "Anh hai, anh đừng cười như vậy, Miên Miên cảm thấy rất đau lòng, nơi này sẽ rất đau." Bàn tay to của anh hai trở nên cứng đờ, sau hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, hướng về phía cô tà mị cười một tiếng, "Em đã trưởng thành lớn lên nhiều rồi." Nói xong, bàn tay còn cố ý dùng sức cầm cái mềm mại đẫy đà kia . Mặt cô đỏ lên, giùng giằng muốn thối lui khỏi ngực anh hai, lực đạo không nặng không nhẹ đấm lên ngực anh hai, "Ghét, ghét anh hai." Anh hai cười ha ha, hung ác dùng lực kéo thân thể của cô đến phía trước rồi nghiêng người một cái, tà khí áp sát vào bên tai của cô nhẹ nhàng hà hơi, "Qủa bóng nhỏ, anh đói bụng." Trong lòng cô có một loại dự cảm cực kỳ không hay, hình như anh hai nói đói là ý chỉ. . . . . . Cô rúc đầu, "Em. . . . . . Em gọi má Lâm làm chút thức ăn cho anh nha." Anh hai lắc đầu một cái, cười cười, "Má Lâm đi xuống núi rồi." "Vậy. . . . . . Để em đi làm chút thức ăn cho anh . . . . . ." Cô vẫn cố gắng giãy giụa . "Không cần. . . . . ." Anh hai còn lắc đầu thêm một cái, cúi người đè cái môi mỏng khêu gợi xuống, "Không cần phiền toái như vậy, anh chỉ cần em cởi hết y phục nằm ở chỗ này anh liền no thôi." Tiếp theo lời nói tà nịnh này, anh hai vung tay lên, đồ ngủ chỉ tạm xem như đơn bạc trên người cô cũng đã không cánh mà bay, toàn thân trần truồng như trẻ con mới sinh, chỉ có thể nằm ở trên tấm thảm, mặc tình anh hai hưởng dụng. Anh hai hôn từ mặt xuống dọc thân thể cô rồi từ từ đi đến hạ thân mềm mại, hôn đến mức, như mang theo một tia lửa. Cả người cô đều tê dại một hồi, nhưng lí trí cô vẫn còn nhớ rõ bên ngoài đang là cảnh xuân nhộn nhịp, "Anh hai . . . . . ." Động tác anh hai vẫn không ngừng, "Làm sao vậy ?" Hai má đào của cô nhanh chóng nóng lên, cả người đều cảm thấy một mảnh lửa nóng, "Bên ngoài còn đang là ban ngày. . . . . ." Anh hai nghe vậy cười một tiếng, buông lỏng ôm cô lên, đi về hướng cửa sổ. "Làm gì vậy?" Hành động này của anh hai cô thấy làm sao sao ấy không giống với dáng vẻ muốn tới kéo lại rèm cửa sổ. Quả nhiên anh hai nhẹ nhàng ôm cô thả ngồi lên khung cửa sổ, trên khuôn mặt tuấn mỹ trở nên lóe sáng đến chói mắt dưới ánh mặt trời, "Anh muốn thử mùi vị yêu em dưới ánh mặt trời một lần." Không còn kịp kháng nghị, anh hai đã cường thế tách hai chân mềm mại của cô ra , động thân đi vào. "Đau. . . . . ." Động tác quá cường thế, cô vẫn còn chưa thích ứng kịp, to lớn thũng trướng ma sát dũng đạo khô khốc kia, làm cho cô cảm thấy có chút đau. Anh hai nghe vậy, dừng lại động tác thẳng tiến dữ dội, dừng lại ở chỗ sâu trong thân thể cô. Ngón tay dài đi đến nụ hoa nhỏ đáng yêu trước cái ngực trắng noãn đẫy đà của cô, cúi đầu ngậm vào trong miệng hơi dùng sức cắn xé liếm láp. "A. . . . . ." Cô nhẹ nhàng thấp giọng hô một tiếng, thân thể từ từ mềm nhũn ra, cái mông cô chống đỡ ở trên khung cửa sổ có thể nhạy cảm nhận thấy cái lạnh như băng của kim loại, nhưng nội tâm cô lại như có sóng triều đang dậy sóng muốn đánh tới, toàn thân tê dại, liên tiếp cao thấp rung động. . . . . . Anh hai bộ dáng tựa hồ rất vui vẻ, trong thanh âm mang theo nụ cười thản nhiên: "Thật là đáng yêu, khắp nơi đều là màu phấn hồng mê người!" Vừa nói xong, môi mỏng đã rời đi ngực nhạy cảm của cô, đi tới kích thích vành tai cô càng thêm nhạy cảm, nhẹ nhàng thổi khí nóng, "Nhạy cảm như vậy sao, ngay cả nơi này cũng đỏ. . . . . ." Cô cắn chặt răng, nỗ lực đối kháng khí nóng mang tới xung động muốn rên rĩ ra tiếng của mình, người đàn ông này, luôn thích ở trên giường mà giày vò cô, nhất định phải dùng những thứ từ ngữ khích bác mắc cỡ ấy tác động đến thần kinh yếu ớt của cô. "Không nói lời nào sao?" Bàn tay anh hai đột nhiên hung hăng nắm lấy bầu ngực trắng mềm mại của cô, "Vậy chúng ta xem thử một chút cái miệng nhỏ nhắn phía dưới muốn nói như thế nào?" Ngón tay dài tìm tòi, mang chất lỏng róc rách của cô ra bên ngoài, thấm ướt cả cánh hoa của cô. "Ướt!" Anh hai lại móc lấy mấy cái ở bên trong, giống như đã mất kiên nhẫn, đỡ cái mông tròn vểnh lên, ra sức xông lên phía trước, "Thật là sảng khoái!" giọng anh hai mang niềm vui thích vô hạn, động tác càng bộc phát thêm cuồng dã nhiệt tình. Cô ưỡn thân thể, thừa nhận phân thân nóng rực cùng luật động nhanh chóng của anh hai. Mắt chỉ nhìn thấy trời xanh mây trắng xinh đẹp trên đầu, đẹp như vậy, trong suốt như vậy . Trong nháy mắt, cô giống như nghe được cả thanh âm của đóa hoa đang nở, tốt đẹp như thế rực rỡ như thế, làm cho người ta mê luyến không dứt. Đó chính là chân ái .