Không thể không nói, má Lâm không ngừng khích lệ cô. Bây giờ cô đã xác định bản thân là lấy tình yêu nam nữ ái mộ anh hai, ngoài mặt thì cũng chỉ là tình nghĩa anh em với anh hai. Mắt khép hờ, cô có chút hưng phấn, nếu trong lòng cô đã không dứt được anh hai, vậy tại sao không ích kỷ một chút, ngược lại còn muốn trơ mắt giao anh hai cho những nữ nhân khác. Là nữ nhân, cô phải có thứ mà ai cũng có, có trước hay có sau cũng không gãy tay thiếu chân, lên được phòng khách thì cũng hạ được phòng bếp, cô tin tưởng những người khác có thể đem lại hạnh phúc cho anh hai, cô cũng có thể. Quyết định xong, cô hạ quyết tâm dũng cảm một lần. Cô muốn anh hai, cô không muốn lấy người đàn ông khác, cô cũng không muốn anh hai lấy người phụ nữ khác. Tối đến, cô hơi bất ngờ vì chỉ thấy anh hai, không thấy Kiều Hỉ đâu, trong lòng thấy có chút kì lạ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cải lương không bằng bạo lực (Nghi : hả ? Là sao hả chị =]]), tối nay cô sẽ thổ lộ với anh hai hết thảy tâm tư nguyện vọng của cô, nói với anh hai là cô yêu anh say đắm. (Nghi : định bỏ 2 chữ « say đắm » mà sao thấy nó hay hay ta =]]) Cơm nước xong, cô nói chuyện với anh hai. "Anh hai, em có chuyện muốn nói với anh, anh có thể tới phòng của em không?" Anh hai hồ nghi nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một phen, không nghĩ rằng bây giờ cô vẫn còn tìm anh nói chuyện. Cho dù trong lòng thấy kì lạ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Cô ngồi ở trên giường, nhìn bộ đồ lót lấm tấm hoa nhỏ mà má Lâm đưa cho cô, trong đầu vang lên những lời mà má Lâm nói với cô lúc ban ngày. "Đừng lo, con không phải sợ gì hết, con chỉ cần mặc bộ đồ ngủ này là được rồi. Nếu như thiếu gia tức giận không để ý tới con, con cứ nhào vào người hắn, nếu như thiếu gia nhất định đi, con cứ nhào tới ôm lấy hắn! Đàn ông, chỉ cần cử chỉ ngon ngọt, hắn liền tính khí hay tức giận cũng đem vứt hết!" Nói xong, còn ha ha cười gian mấy tiếng, bây giờ suy nghĩ lại thấy má Lâm nét mặt già nua lại giống như nở hoa, trong lòng cô không tự chủ được dâng lên một hồi lạnh lẽo. Cô vuốt áo lót kia, có chút xem thường, má Lâm thuyết giáo phương thức xin lỗi này rất hữu dụng, cái này không phải chỉ là một cái áo lót đơn giản nhiều màu sắc nhất còn đặc biệt thiếu vải, có thể hữu dụng không. Trong lúc tinh thần cô bất định, anh hai đã đi tới phòng cô. "Có việc gì thế?" Anh hai nhàn nhạt mở miệng, sắc mặt phát rét. Cô ngẩng đầu, nhìn anh hai sắc mặt lạnh lùng, trong lúc nhất thời không biết nói gì, ngơ ngác nhìn anh, không nói câu nào. Anh hai đợi thật lâu cũng không thấy cô nói gì, nhìn cô một hồi, sau đó không nhịn được nói: "Không có gì thì anh đi trước, anh rất vội." Nói xong, thân người hướng cửa đi tới. Cô quýnh lên, trong đầu vang lên lời má Lâm giao phó, "Nếu như hắn muốn đi cứ tiến đến ôm lấy hắn." Tạm thời mặc kệ biện pháp này có hữu dụng hay không, đã là ngựa chết mà trước mắt thấy ngựa sống thì phải chọn. Cô tung người lên trước, thân thể mạnh mẽ nhắm tới người anh hai bổ nhào về phía trước, vững vàng giắt sau lưng anh hai. Anh hai hiển nhiên không ngờ tới cô sẽ hành động như vậy, thân thể không khỏi cứng đờ, thật lâu, mới ách cổ họng hỏi: "Em làm gì đấy? Mau buông tay…" Nghe vậy, cô không tự chủ ôm sát cổ anh hai, "Không thả, em không thả!" "Em cuối cùng là muốn thế nào?" Anh hai thấy cô không nhúc nhích, ngưng lại, lấy tay cô thả ra, "Em còn muốn như thế nào, em nói em ghê tởm anh, liền cách xa anh, em nói muốn làm em gái anh, anh đáp ứng, em bây giờ lại muốn gì nữa?" Cô quấn chặt cổ anh hai, nghe lời cáu kỉnh chất vấn của anh hai truyền tới bên tai, không khỏi bi ai trong lòng, ngạnh thanh nức nở nghẹn ngào, "Em… Em…" Anh hai cười lạnh một tiếng, "Sao rồi? Có phải bây giờ cùng anh ở chung một nhà cũng cảm thấy không chịu đựng được?" Cô, vùi đầu trên vai anh hai ra sức lắc đầu, "Em… Em không phải…" "Không phải thế này, cũng không phải thế kia, chẳng lẽ… Em tịch mịch khó nhịn, cần nam nhân an ủi sao?" Tiếng nói anh hai êm ái cứ như thế đả thương, hành hạ cô. Nghe vậy, cô buông lỏng đôi tay quấn ở cổ anh hai ra, ngồi xuống sàn nhà băng lãnh. Khẽ ngẩng đầu lên, cô có chút không dám tin nhìn nam nhân trước mặt. Đây là nam nhân mà cô quen thuộc, cô yêu say đắm, nhất định phải nói như vậy anh mới biết tâm cô sao, giờ khắc này, cô đột nhiên trở nên khó xác định mọi thứ. Anh hai như vậy còn có thể có thể trở về bên cạnh cô sao? Anh hai như vậy còn có thể yêu cô, thương cô như trước sao? Nói cách khác, anh hai như vậy sẽ thật lòng với cô sao? Lắc đầu, cô chống tay dậy, bò lên trên giường. Như vậy cô chẳng khác nào một đứa ngốc, cầu xin sự chú ý, sự trìu mến của người khác, mà không biết người ta đã không còn yêu thương như ban đầu. Anh… Anh hai đã sớm là của người khác, mà mình thì tâm tâm niệm niệm ái mộ không dứt chính là anh hai kia. Trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi tuyệt vọng, cô cúi đầu, mặc cho nước mắt chảy xuống bao phủ cả khuôn mặt. Không biết là bao lâu sau, cô lại cảm giác mình được một ấm áp lồng ngực êm ái ôm lấy, cô hai mắt đẫm lệ nâng đầu lên, là anh hai, lại là anh hai… Anh hai mặt bất đắc dĩ nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ảo não, "Thật là không chịu nổi em!" Cô nghe vậy, lửa giận không biết từ đâu bộc phát, đẩy anh hai, "Không chịu nổi, thì anh đi đi!" Anh hai ôm vai của cô, ôm cô vào ngực khẽ vuốt, "Anh vừa đi rồi thì lại có người khóc, mặt đầy nước mắt, dễ khiến người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng anh khi dễ em!" Lòng cô đau xót, đấm đấm lồng ngực kiên cố của anh hai, nhất quyết không tha nũng nịu nói: "Anh hai chính là khi dễ em, anh hai chính là khi dễ em… Huuuuu Huuuuu…", quyền thủ như mưa rơi hết vào lồng ngực bền chắc ấm áp của anh hai, cô cũng không cho thấy có bất kỳ dấu hiệu nào muốn dừng lại. Ghét nam nhân hư, cô đánh hắn… Đột nhiên, anh hai muộn hanh nhất thanh, "Thương…" Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh hai mày rậm nhíu chặt, mặt lộ vẻ đau đớn. Cô thất kinh, chẳng lẽ cô đả thương anh hai? Trong lòng quýnh lên, vội vàng thối lui khỏi ngực anh hai, lục lọi trước ngực anh hai, khẩn trương hỏi: "Anh hai, anh không sao chứ? Em không phải cố ý…" Khóe miệng bật ra, nước mắt lại muốn đi xuống. "Ha ha…" Anh hai dùng ngón tay dài khơi cằm của cô lên, nhẹ nhàng đặt ở trên môi cô, lớn tiếng cười nói: "Nha đầu ngốc, em đúng là ngốc mà!" Cô giương mắt, nam nhân trước mặt chẳng có biểu hiện gì giống người bị thương, sanh long hoạt hổ làm người ta chắt lưỡi. Cô vừa xấu hổ vừa vội, định không nhìn hắn nữa, quay mặt đi. Tay anh hai ngang nhiên giữ lấy mặt cô, trong con ngươi thâm thúy tràn ngập nghiêm túc, "Miên Miên, em tìm anh rốt cuộc có chuyện gì?" Hơi thở anh hai ấm áp lướt trên mặt, gương mặt tuấn tú phóng đại ở trước mặt cô, khoảng cách gần như thế làm cô không nhịn được đỏ mặt, lời muốn nói không sao mở miệng được, gần như si ngốc nhìn anh hai, tay nhỏ bé cũng không tự chủ sờ lên gương mặt anh hai. Anh hai ngẩn ra, thấp giọng nói: "Miên Miên, em. . . . . ." Cô quan sát nam nhân ở trước mắt, con ngươi lấp lánh hữu thần, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng khêu gợi, tất cả đều khiến cô mê luyến không dứt, cô sao lại cam lòng đem nam nhân ưu tú như vậy tặng cho người khác. Tâm niệm vừa động, cô nhẹ nhàng ngã về phía trước, môi anh đào từ từ dán lên bờ môi mỏng hấp dẫn đối diện. Anh hai thở hốc vì kinh ngạc, tiếp đó lại rất nhanh phản ứng kịp, đổi khách làm chủ, ngậm chặt môi của cô liền bắt đầu mạnh mẽ cắn mút, không chút nào thương tiếc. Cô bị đau, gọi ra tiếng, anh hai mới dừng lại hành động mút mát thỏa thích kia, động tác lại trở nên dịu dàng. Vừa hôn, vừa thăm dò, tái thâm nhập, triền miên, lại đụng nhau… Sau nụ hôn nóng bỏng, anh hai buông cô đang khó thở ra, nắm mặt cô, từng chữ từng câu mà hỏi: "Tại sao?" Một đôi mắt ngăm đen to tràn đầy nhiệt tình nhìn chằm chằm cô. Cô nhìn người đàn ông trước mặt làm cho cô mê muội, con ngươi tĩnh mịch nhưng răng vẫn cắn chặt cố chấp yêu cầu câu trả lời, đáy lòng không khỏi nhu thuận, cô lấy tay đặt lên gò má kiên nghị, nhẹ nói: "Em yêu anh, anh hai, vẫn yêu anh, không muốn anh lấy người khác!" Anh hai nán lại ba giây, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, cắn vành tai của cô, hung ác uy hiếp, "Bảo bối, em đang trêu chọc anh sao?" Nói xong, bàn tay cố ý lượn trước ngực cô, tà khí nói: "Tối nay, anh sẽ không để cho em ngủ!" Anh hai cởi ra thấy áo ngủ má Lâm chuẩn bị, tay bất giác chấn động, "Viên cầu nhỏ, em… Đây là cái gì?" Oa, cô không nhìn lầm chứ, anh hai trong đôi mắt thật sự là mang theo hơi tức giận. Má Lâm không phải nói nam nhân sẽ rất thích sao, nhưng tại sao anh hai lại phản ứng hoàn toàn ngược lại. Nuốt nước miếng một cái, cổ họng cô rung rung, thận trọng lôi kéo váy, "Anh hai, anh, không thích sao? em… em lập tức đổi lại!" cô né tránh thân thể anh, định chạy vào phòng tắm. Anh hai tay mắt lanh lẹ kéo cổ tay của cô, áp chế lên giường, cúi người bên tai cô, dường như cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ nói: "Anh đáng chết thích! Em vĩnh viễn không biết em đáng chết thế nào, đáng chết làm anh động lòng, làm anh trầm mê!" Nói xong, môi mỏng ép xuống ngậm lấy tiểu hồng mai kiều diễm, hàm răng đụng chạm, cắn xé ra tiếng. "Đừng… Anh hai… đau…" Đau nhói khiến cô không thể không phát ra tiếng, đôi tay không tự chủ ôm đầu anh hai, ngón tay dài luồn vào trong mái tóc đen. "Ha ha…" Anh hai cười khẽ một tiếng, ngón tay dài đi vòng qua nơi tư mật đâm vào, "Chỉ có đau sao? Nói dối…" Giơ lên ngón tay trắng muốt tơ bạc, anh hai đưa lên khóe miệng nhẹ nhàng liếm, tà mị cười: "Rất ngọt… Miệng nhỏ rất ngọt…" Anh hai động tác tà khí chọc cô đỏ bừng mặt, không kìm hãm được nuốt nước miếng, đôi môi cũng không tự giác khẽ mở ra, anh hai thấy thế, nhướng mày cười một tiếng, "Viên cầu nhỏ, em cũng muốn nếm thử mùi vị của mình sao?" Vừa nói xong, không đợi cô trả lời, môi mỏng chiếm lấy mật dịch tiến quân thần tốc, nhìn thấy cô nức nở nghẹn ngào ra tiếng, bộ dáng đáng thương, còn thuận thế quét một vòng trong khoang miệng hương nộn. "Ưm…" Cô ngượng ngùng không chịu nổi, nước mắt ứa ra. Anh hai liếm nước mắt cô, dịu dàng nói: "Đừng khóc, bảo bối, cho em tốt hơn!" Bàn tay kéo chân của cô, vật cứng cứ như vậy cường thế xông thẳng vào. "Không…. Đừng nhanh thế kia… Cùng…" "Thế này thì sao?" Anh hai rất nghe lời trưng cầu ý kiến của cô. "Ưm… Khó chịu… Nhanh lên một chút…" "… Còn thế này?" "Dạ… Ưm… Chậm một chút…" "………." Đằng đẵng trong đêm đen, hai người như đôi uyên ương, một màn xuân sắc.