Cấm Kỵ Chi Luyến
Chương 103
Anh hai kéo cô, chính xác mà nói là xách cô đi tới phòng của hắn.
Mở cửa, anh hai ném cô vào trên giường lớn rồi lạnh lùng cười một tiếng, bắt đầu cởi quần áo.
Cô run rẩy lui về phía sau, cho đến khi thân thể đã đụng vào đầu giường mới dừng lại rồi dùng thanh âm rung động hỏi: "Anh hai. . . . . . Anh. . . . . .Anh muốn làm gì. . . . . ."
Anh hai đem sự hoảng sợ của cô thu hết vào trong mắt, tà mị cười một tiếng, "Em nói xem anh muốn làm gì, tiểu công chúa đáng yêu của anh? Hay anh phải gọi em là tiểu nô bộc đáng yêu của anh? Chỉ là, không sao, bất kể là tiểu công chúa cao quý của Nguyễn thị hay là tiểu nô bộc hèn mọn như hiện tại ở trước mặt của anh, thì cũng đều là của một mình anh, chỉ là của duy nhất một mình Diệp Hiên Viên anh đây, ai cũng giành không được, ai cũng không chiếm được em, chỉ có thể là của anh mà thôi, chỉ là của anh!" Anh hai tuyên thệ xong, sãi bước đi tới đây, một tay bắt lấy cánh tay nhỏ yếu của cô, một cái tay khác bắt đầu không chút nào thương tiếc mà xé rách quần áo trên người cô.
"Không muốn tha thứ cho anh, không có cách nào nhịn được anh đúng không?" Động tác của anh hai vẫn không ngừng, giọng nói càng thêm khinh thường nhưng thanh âm vang vọng lại như có chút mơ hồ, cuối cùng bàn tay dùng sức xé rách quần áo, cô bây giờ như đứa trẻ sơ sinh trần truồng nằm ở bên dưới anh hai. Lúc này, thanh âm trầm thấp của anh hai lại vang vọng lần nữa bên tai cô, "Anh nói cho em biết, anh căn bản không làm việc gì sai hết vì thế anh cần gì phải cần sự tha thứ!"
Anh hai kéo hai chân của cô ra , không do dự, lập tức vọt vào.
Cô cắn chặt răng, dũng đạo khô khốc đột nhiên bị to lớn lấp đầy, cô chỉ cảm thấy tất cả đều là đau nhói, thân thể cô run lên, không khỏi kêu thành tiếng: "Anh hai. . . . . . Đừng. . . . . . Đau. . . . . ."
Anh hai nghe vậy dừng lại động tác, trong đôi mắt toát lên vẻ hoảng hốt trong chốc lát, ngay sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Đau không? Không phải hoàn toàn hủy diệt tất cả em cũng sẽ không đau sao?" Anh hai vuốt trái tim, tựa hồ như nói với cô rồi lại giống như lầm bầm lầu bầu, cả người phiêu diêu thâm tình, giống như đã lọt vào một mộng cảnh mà cô không cách nào biết được.
Giọng nói lầm bầm lầu bầu mơ hồ của anh hai nãy giờ, bất tri bất giác làm trong lòng cô bủn rủn một hồi, nước mắt đột nhiên tràn ra hốc mắt, ào ào chảy xuống. Cô cùng anh tại sao lại cứ muốn tổn thương hành hạ lẫn nhau giống như hai con nhím mình đầy gai nhọn như vậy, xác định sự tồn tại của nhau bằng phương thức chỉa ra gai nhọn làm cho đối phương thương tích đầy mình.
Giơ tay lên, cô vuốt ve gương mặt lạnh lùng của anh hai, nhẹ nhàng nói: "Anh hai, tại sao anh lại lộ ra vẻ mặt như thế, rõ ràng thô bạo như vậy hận em như vậy nhưng tại sao lại lộ ra một tia thương tiếc cùng tuyệt vọng như vậy ?"
Thấy cô dịu dàng ngữ điệu thay đổi thần chí anh hai cũng mê man, anh hai cúi đầu nhìn vào mắt cô rồi không tự chủ mà giơ tay lên cầm tay của cô kéo về ngực mình : "Như vậy còn em thì sao, quả bóng nhỏ, tại sao em lại muốn đối nghịch với anh, tại sao phải làm lòng anh đau?"
Cô chống thân thể lên, tay nhỏ bé kia của cô đặt ở trước lồng ngực anh hai di chuyển nhẹ nhàng vuốt ve, "Anh hai, trong này cũng sẽ đau sao ? Bởi vì Miên Miên mà đau sao?"
Từng cơ thịt dưới lòng bàn tay bổng cứng ngắc một hồi, thật lâu sau, thanh âm hơi mất tự nhiên lại kiên định mới từ trên đầu vang lên , "Đúng vậy, nơi này —— vẫn luôn vì em đau, cũng chỉ là vì em mà đau đớn thôi."
Tiếng nói vừa vang lên, nước mắt cô cũng rơi ra như mưa, lật người úp sấp trước ngực anh hai, cô nhất quyết không tha mà đấm lên vai anh hai, "Tại sao. . . . . . Tại sao còn phải hại chết cha, tại sao, tại sao cùng dì nhỏ. . . . . . Tại sao, tại sao. . . . . . Anh cho tới bây giờ đều không nói. . . . . ."
Anh hai vẫn không nhúc nhích, chỉ mặc cho cô đấm như mưa vào trên người anh, sau một hồi lâu, tay của cô cũng bủn rủn không cách nào nhúc nhích nữa, anh hai mới từ từ ôm chặt cô siết vào trong ngực của anh, rồi để cô ngồi ở trên đùi của anh hai, từng chút từng chút mà vuốt ve sợi tóc đen trơn mượt của cô.
"Nguyễn. . . . . . cha của em, bị trừng phạt là đúng tội, hắn hại chết mẹ của anh cũng hại chết mẹ của em, thậm chí còn tự tay giết chết Tần Thù Bối, chẳng lẽ hắn không phải chết vẫn chưa hết tội sao?" Anh hai dùng thanh âm trầm thấp dẫn dắt cô.
Mẹ kiếp ở trong ngực ấm áp của anh hai, trong lòng cô lại cảm thấy một hồi vô lực, cô sao lại không biết cha cũng coi là làm rất nhiều việc ác, làm hại mẹ của anh hai trôi giạt khấp nơi, lưu lạc đến đầu đường làm Lưu oanh (*gà móng đỏ) kết quả thật bi thảm; còn người mẹ dịu dàng thiện lương của cô cũng phải sống dưới bóng tối của ông ấy, buồn bực không vui mà chết sớm, ngay cả dì nhỏ rất yêu thương cô cũng bị hắn vô tình chiếm đoạt rồi máu lạnh mà giết chết, quả thật, chết đi như vậy cũng coi là một loại giải thoát tốt nhất.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn còn có chút gai gai, cái gai nhọn nhỏ kia ghim vào tâm cô thật đau đớn. Cô ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh hai một cách hờ hững, giãy giụa nói: "Nhưng mà, ông ấy dù gì cũng là cha của chúng ta, ông ấy cũng đã từng thật lòng thật dạ mà thương yêu anh và em . . . . . ."
"Hừ!" Anh hai cười nhạo một tiếng, "Thật lòng thật dạ hả? Bằng hắn cũng xứng! Em cho rằng ông ta đem anh từ thùng rác lượm về chính là làm một người cha tốt rồi sao, em cho rằng hắn tùy tiện sờ sờ đầu của em chính là biểu hiện thương em yêu em hả? Cái thứ ngụy quân tử đó, cũng chỉ vì ông ta không sanh được con trai, mới nghĩ đến trên thế giới này còn có một đứa con trai bị ông ta sớm vứt bỏ ra bên ngoài tự sanh tự diệt, không phải là bởi vì muốn kéo Tần Thù Bối vào lưới ông ta nhìn cũng không muốn nhìn em một cái nữa là!"
"Anh hai. . . . . ."
"Miên Miên, em đừng ngu ngốc nữa. Em cho rằng em trốn tránh những thứ bi thương kia không cần nhớ lại những chuyện của ông ta đã làm với em thì mọi chuyện thật sự sẽ không có thật sao? Chẳng lẽ em quên là ai ném em vào tầng hầm lạnh như băng chỉ vì muốn bắt Tần Thù Bối ở lại trong biệt thự à, chẳng lẽ em quên một lần kia ai cho thuốc gây suy yếu trong thức ăn của em à, em cho rằng chỉ cần nhắm mắt lại làm như không nhìn thấy vậy thì em sẽ không có cảm giác gì nữa sao?" Nhớ lại đoạn quá khứ kia cô liền cảm thấy kinh hoàng, anh hai nắm cánh tay của cô chặt lại.
"Anh hai. . . . . . Em. . . . . ." Nhắm mắt lại, trong nội tâm cô cảm thấy một mảnh hoang vu. Những chuyện bị cô chôn sâu trong trí nhớ không muốn nhớ lại bị anh hai ác ý nhắc nhở làm mọi chuyện như phá kén mà chui ra.
Cha dữ tợn cười nhốt cô vào trong phòng lạnh như băng âm trầm dưới lòng đất, cũng cho cô ngậm một viên lại một viên thuốc mất tiếng, cho tới khi rất lâu sau cô không thể mở miệng nói chuyện được nữa.
Mùa đông ở trong thư phòng ấy, cha nắm cánh tay của cô, mặt vặn vẹo lại tà ác uy hiếp "Ta bảo ngươi giả bộ khỏe mạnh, ta bảo ngươi để cho cô ấy đi. . . . . ." Trên cánh tay tuyết trắng của cô đều là vết thương xanh xanh tím tím chồng chất, nhoi nhói làm đau cô. Cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn bạc, bị bắt đứng dựa vào vách tường, mặc cho không khí rét lạnh kia đem cô từ từ ăn mòn, mà nuốt hết. . . . . .
Những chuyện này đối với cô mà nói là cố ý quên nhưng giờ đây khi cô nhớ lại nó cứ từ từ xuất hiện quấn quanh tâm trí cô, thân thể cô không khỏi run rẩy, tiến gần vào trong ngực anh hai.
Anh hai thấy thế, không nói gì thêm, chỉ kéo cái mền bên cạnh tới, đem cô bao lấy thật cẩn thận, "Qủa bóng nhỏ, đừng sợ, về sau sẽ không có ai dám tổn thương em nữa. . . . . . Anh hai. . . . . . Anh hai sẽ đem những người thương tổn em toàn bộ điều giết chết hết!"
Ở trong ngực anh hai buồn buồn hừ một tiếng, trong lòng vừa thấy ngọt ngào vừa không khỏi thấy lạnh lẽo. Thôi cứ như vậy mà thỏa hiệp đi, cha mẹ và dì nhỏ cũng đã chết rồi, cô bây giờ thì có năng lực gì mà đến cửa đòi công đạo với anh ấy? Còn muốn rời nhà trốn đi một lần nữa sao, tránh xa anh hai sao? Không, trên cái thế giới này, ngay cả Dương Chi Hồng cũng không có cách nào bảo toàn cho cô, cô còn có thể chạy đến nơi nào nữa đây. Tứ cố vô thân, không chỗ nương tựa, thật là dù muốn bay đi, cũng đã sớm không có cánh để mà tự do bay lượn rồi.
Đôi mắt cô ngưng đọng nhìn sườn mặt lãnh ngạo của người bên cạnh, trong lòng cô không tự chủ được dâng lên một hồi bi thương. Trốn không thoát rồi, cô trốn không thoát rồi, cô đã rơi vào lưới tình mà anh hai đã cố công giăng ra nhiều năm như vậy. Anh yêu cô, cô cũng yêu anh thật sâu sắc, cô không chạy được, cô cũng đã mệt mỏi, cô không muốn lấy danh nghĩa tình yêu mà tổn thương anh hai, tương đương vậy, cô cũng không muốn bị bất kỳ tổn thương nào nữa. Cho nên, cha mẹ, tha thứ con, tha thứ cho con gái vì không chỉ yêu anh ruột mình, còn yêu kẻ thù giết cha của mình, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi.
Cho tới bây giờ cô vẫn luôn là một con đà điểu, thỏa hiệp cùng khuất phục không phải là chuyện cô am hiểu nhất sao? Khi còn bé, biết rõ cha lợi dụng cô thậm chí là tổn thương cô, nhưng cô vẫn cười nháo mà nhảy vào trên đầu gối cha làm nũng, biết rõ dì nhỏ cũng đã từng rất nhiều lần muốn giết chết cô, nhưng mà cô cũng không phải là vẫn cười chạy qua sao, ngày thứ hai còn thật vui vẻ lôi kéo dì ấy đến sân chơi. Tất cả mọi cảm giác đau lòng cô đều chôn dấu dưới tấm lòng, tất cả tổn thương cô đều có thể giả vờ tự nói với mình cô đã quên, nhiều lần như vậy rồi, còn thêm cả lần này cũng chẳng phải nhiều hay ít đi chút nào? Nghĩ tới đây, lòng cô gần tuyệt vọng mà nghĩ tới, toàn thân cũng không cầm được một mảnh lạnh lẽo, cô co rụt lại thân thể, hướng vào trong ngực ấm áp của anh hai mà chui vào.
Anh hai cảm thấy động tác của cô, nhẹ nhàng gẩy gẩy cái đầu nhỏ của cô, thỏa mãn thở ra một hơi.
Đột nhiên, trong lòng cô có một hình ảnh xẹt qua, cô chợt nâng thân thể lên, nhìn chằm chằm tròng mắt đen của anh hai, chua chát hỏi: "Như vậy thì, chuyện của anh cùng dì nhỏ là gì đây?" Tuy nói sự tình của cha, cô có thể giả vờ quên, nhưng trong mắt người tình không được phép có một hạt cát, chuyện anh hai muốn đục nước béo cò, lừa dối vượt qua tra hỏi, không có cửa đâu.
Mặt anh hai bình tĩnh lại thản nhiên, "Có thể có chuyện gì, cô ta không phải là nhược điểm của Nguyễn Diệp Thành sao, anh chỉ là bắt lấy nhược điểm trí mạng của ông ta mà thôi."
Cô ôm cổ anh hai, lại hỏi: "Các người có hay không. . . . . . Có làm cái đó qua không. . . . . ."
Anh hai ngửa đầu, giả vờ ngây ngốc, "Em nói là làm như vậy?" Nói xong, còn đắc ý dương dương giật giật kiên đĩnh trong thân thể vận sức chờ phát động, ác ý hướng về phía trước mà đỉnh một cái thật sâu.
Cô kêu rên ra tiếng, bám chặt cổ của anh hai, thấp giọng kêu lên một tiếng yêu kiều, "Anh hai. . . . . Đau. . . . . ."
Động tác của anh hai chậm xuống, ảo não thở dài, "Tiểu huyệt khít khao như vậy, làm như thế nào cũng sẽ không dãn ra, có lúc thật đúng là làm cho người ta ảo não. . . . . ."
Cô đỏ mặt, tức giận đập cái vai rộng của anh hai một cái, người đàn ông này rõ ràng cười đến cùng hồ ly y như nhau, còn cố tình dùng thanh âm ủy khuất oán trách như vậy, thật là chọc cho thô bạo chết người trong cơ thể cô rục rịch ngóc đầu dậy.
Anh hai nhìn bộ dạng cô thẹn quá thành giận, rất là hưởng thụ, "Anh rất thích em nhìn chằm chằm hình dáng của anh, làm cho anh cứng rắn kiên cố hơn hòa. . . . . . Hùng tráng!"
Nói xong, bàn tay nắm bầu ngực trắng như hoa của cô mà hung ác dùng lực vuốt ve một hồi.
"Da thịt trơn mềm đến cỡ nào nha . . . . ." Anh hai cúi người cắn lên trái anh đào đứng thẳng trong gió rét kia , thở dài ra tiếng, "Ngọt như thế, thơm như vậy. . . . . . Còn có thể biến thành nhàn nhạt hồng. . . . . ." cái lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng liếm qua đẫy đà trắng noãn kia, xem bộ dáng run rẩy của cô, tà khí cười một tiếng.
Cả người cô co rút nhanh một hồi, trong rừng rậm từ từ rỉ ra róc rách mật dịch. Nâng lên đôi tay, cô không kìm hãm được nắm lấy sợi tóc của anh hai, rên rỉ nói: ". . . . . . Dạ. . . . . . Đừng đùa. . . . . ."
Nhưng vừa nói xong câu đó cô liền hối hận, bởi vì đại ca đột nhiên rút ra nhiệt thiết tráng kiện bên trong thân thể, môi mỏng dán vào môi anh đào của cô, hơi thở thơm như hoa lan, "Bảo bối, đừng nóng vội. . . . . ."
Trong một mảnh mờ mịt, cô chợt cảm thấy mị nhãn như tơ của anh hai cư nhiên, hết sức liêu nhân, môi đỏ mọng hấp dẫn khẽ nâng lên, chọc người xung động. . . . . .
Cô không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, âm thanh run rẩy, "Anh hai. . . . . . Anh. . . . . . Anh muốn làm gì. . . . . ."
Anh hai chống thân thể lên, sờ sờ cái cằm, cười đến thật thâm ý, "Anh không phải đã nói rồi sao, em là tiểu nô bộc dành riêng cho anh a, anh sẽ dạy em làm sao làm một tôi tớ!"
Anh hai từ bên giường rút ra một sợi dây lụa màu đen, sau đó dùng nó che lại đôi mắt đang kinh ngạc của cô.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
22 chương
3 chương
10 chương
10 chương
12 chương