Một thế hệ tuổi trẻ nhà Lam Duy Nhĩ, hai đại tướng thân kinh bách chiến liên tục bại trận dưới tay một thiếu nữ vừa mới trưởng thành. Đại lễ phong tước chấn động lúc trước còn chưa yên, giờ tạo thành nhạc nền hùng tráng, như lửa đỏ tưới thêm dầu, khiến cho vô số những giả thuyết trong thành Kỳ Võ bùng lên, thổi vào một bầu không khí nóng rực, náo nhiệt vô cùng. Thiếu nữ kia rốt cuộc là ai? Và vì sao lại chỉ đích danh gia tộc Lam Duy Nhĩ mà khiêu chiến? Lại càng kỳ lạ, Bá Nạp Đốn sau khi đóng chặt đại môn, liền hạ nghiêm lệnh cho toàn tộc. Uy quyền vốn đã lâu vô sự nên không lộ, nay không một chút nhân nhượng mà bày ra tư thái của một vị Đại tướng quân sắt máu và cá tính, khiến toàn gia ngạc nhiên sửng sốt. Lão đang sợ sao? Đáp án ai nấy đều muốn biết! Đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ, như gió thổi hồ êm tạo thành gợn sóng, lửa cháy đồng cỏ khô lan tỏa bùng bùng, khiến cho cả tòa thành Kỳ Võ, được một đêm không ngủ! A Lôi Lạp và Bối Lợi Mỗ ở lại Kỳ Võ một đêm, cũng không ngụ tại lầu các xa hoa, mà đến chỗ cái trang viên ngày xưa nay đứng tên gia tộc Kiệt Nặc Tư. Trang viên cực kỳ hoang tàn, cũ kỹ. Thế nhưng đối với một số người, thì lại có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Nhất là nơi đây là chỗ mà Dịch Vân và mẫu thân hắn sống những ngày cuối đời! A Lôi Lạp tới nơi đây, lại nhớ tới ca ca lúc trước, nhớ cái cảm giác thân thiết không gì sánh được, khiến cho một góc giường, một cái bàn cũ nát, cũng xem như bảo vật trong mắt, hơn xa những gì gọi là giường ngọc gối thêu, chăn êm nệm ấm. Đi vào gian nhà nhỏ bé cũ mốc, chưa đầy mười thước vuông này, A Lôi Lạp lại nhìn ngắm thật kỹ mấy món đồ đạc rải rác khắp nơi. Trong lòng lại ùa về nỗi nhớ ca ca! Con tim run rẩy và kích động, thở dài không ngớt, vô số những ý nghĩ quay cuồng như nước vỡ đê, mà không hề biết rằng, lần hành động trước cửa nhà Lam Duy Nhĩ, đã khiến cho toàn thành Kỳ Võ náo động! Một người một kiếm, hai mươi mốt chiêu, đả bại hai tướng lĩnh Thất tinh cao giai của Đế quốc. Cái tên A Lôi Lạp, lập tức như gió lốc đột ngột trong một đêm mà quét ngang thành Kỳ Võ! Thực lực của nàng nghe nói đã cực cao, mà dung nhan lại vô cùng xinh đẹp, có thể làm cho Thiếu tướng An Tắc Tạp vừa gặp đã say. Bại bởi một chiêu Chim Sa Cá Lặn, Nghiêng Nước Nghiêng Thành, thì chỉ cần nửa canh giờ đã truyền khắp vương thất Kỳ Vũ. Với thân phận Vương tử, Thái tử của Kỳ Vũ vương thất, suốt đêm lặn lội đến trang viên, cầu gặp cho được nàng! Khi thấy A Lôi Lạp bước ra khỏi cửa, khuôn mặt sáng ngời dưới ánh trăng, thì người con trai đầu của Đại đế Áo Nhĩ Ba cũng giật mình ngây dại. Cái gì gọi là Hồng nhan họa thủy!? Cái gì gọi là Khuynh quốc khuynh thành!? Còn không phải là đây sao? Gã cũng đã có mười ba Vương Phi, sáu con trai sáu con gái, vậy mà vừa gặp mặt nàng, liền như uống được thuốc tiên. Hưng phấn không sao kìm chế được, quên sạch mọi nghi lễ hoàng triều, phịch một tiếng đã quì xuống cầu hôn. Lễ cực trọng mong nàng đồng ý, đáp ứng làm vợ gã, con cái nàng sinh ra sau khi gã nắm quyền Đế quốc sẽ... Oanh! Phịch! Ngôn ngữ cầu hôn thô bỉ buồn nôn còn chưa nói hết, đã bị A Lôi Lạp tung cước đá văng, tựa như một cái bánh bao thịt lăn lóc trên đất, miệng sùi bọt mép, ngất xỉu tức thời! Làm cho mấy trăm tên hộ vệ một bên giật mình hốt hoảng, nhất tề rút kiếm chém tới người nàng! "Tất cả dừng tay!" Náo loạn vừa dấy lên, bọn hộ vệ đang ào lên định lấy đông hiếp ít, thì Kiệt Mễ Đạt liền thấy một bóng người toàn thân áo đen, đang ngồi nhàn nhã uống trà trước sân. Lão giật nẩy mình, lông tóc dựng đứng, quả tim suýt chút nữa thì ngừng đập vội vàng hét to. Quái vật này, thực lực mạnh mẽ thế nào, khủng bố thế nào cả đời lão không thể nào quên được. Một tồn tại mà chỉ với một chiêu đã đánh cho lão và bốn gã Vũ Thánh khác liên thủ te tua xơ mướp. Là Tinh Vực đỉnh phong bá đạo vô cùng, không phải là loại người mà lão có thể động đến. Đánh bất tỉnh Thái tử, lỡ mà trọng thương, thì chắc chắn là tội chết. Nhưng muốn hạ tội cũng phải xem đối phương là ai! Nên lão mười phần rõ mười, chỉ cần mấy trăm tên thị vệ này bước một chân vào cửa, không cần nghi ngờ gì, bọn chúng mới là kẻ được phán tội chết. Mà đảm bảo là sau đó, Áo Nhĩ Ba cũng không dám nói một lời! Chỉ có thể trách Thái tử có mắt như mù! Đàn bà trong Đế quốc nhiều như vậy không đi chọc, lại thả dê trên người thiếu nữ này. Sau lưng nàng ta là cả một quả núi khổng lồ đó! Kiệt Mễ Đạt hoảng hồn, sau khi vội vàng quát to ngăn dám thị vệ lại, cung kính bái tạ xin tha lỗi, rồi cắm đầu cắm cổ dẫn toàn bộ binh lính chạy thật xa. Trả lại cho trang viện cũ nát vẻ yên tĩnh lạnh buồn. Như xưa kia, Dịch Vân và mẫu thân hắn vậy, đã mặc kệ hết thảy, chỉ có màn đêm cô tịch, cùng với tiếng côn trùng rỉ rả không thôi. A Lôi Lạp ngồi đối diện Bối Lợi Mỗ. Nàng mân mê cái bàn, vuốt ve bộ đồ uống trà... những cái này không đáng một đồng chinh, nhưng A Lôi Lạp thích. Bởi khi nắm trong tay những đồ vật này, mới khiến cho nàng cảm thấy như đang được ở cạnh người mà không điều gì có thể so sánh được trong lòng kia, được thân thiết hơn, gần hơn một ít! Đây là nơi huynh ấy lớn lên a! Một lúc lâu sau, A Lôi Lạp vẻ mặt đau thương rầu rĩ thốt: "Bối Lợi Mỗ gia gia. Người nói xem, đã năm năm rồi huynh ấy không có trở về! Huynh ấy... có còn sống không?" Những lời này, nàng đã giấu kín tận sâu trong đáy lòng năm năm qua mà chưa một lần dám hỏi. Không phải là nàng không muốn, mà là sợ không thể tiếp nhận được những câu trả lời! "Sống!" Bối Lợi Mỗ thản nhiên: "A Khắc Tây đã chế cho hắn một viên Bản mạng châu. Châu còn thì người sống! Hôm nay hạt châu đó vẫn bình an!" Đáp án cực kỳ chắc chắn, khiến cho tấm lòng tràn ngập lo lắng kia chợt trở nên vui vẻ hưng phấn vô cùng. Cô bé đang ngẩn ngơ âu sầu, phút chốc đã nhảy nhót bay múa, cười nói vui vẻ líu lo, nào có chút đau thương bi lụy như lúc nãy. Bối Lợi Mỗ gia gia hẳn không lừa nàng, người nói Bản mạng châu là cái gì thì nàng không rõ cho lắm, nhưng A Khắc Tây gia gia bản lĩnh cao cường, thì nàng rất biết. Thủ đoạn của ông lại vô cùng kinh thiên, vật phẩm trên người có cái nào không khiến người khác chấn động không ngớt đâu. Như nghĩa phụ Cát Âu nói, A Khắc Tây so với Tạp Lỗ Tư càng khó tính và đáng sợ hơn nhiều. Lại tu luyện Ma pháp Hắc Ám, dù cho không dọa chết người, thì người gặp cũng sợ mà chết ngất. Đứng trước mặt A Khắc Tây mặt lạnh như tiền, không cười không nói, cả gia tộc Kiệt Nặc Tư có muốn hô hấp bình thường cũng vô cùng gian khổ! A Khắc Tây tuy vậy, nhưng đối với A Lôi Lạp lại đặc biệt cưng chiều quan tâm. Thân thể thuần tính Thủy, cùng với Tạp Lỵ Tạp đều vạn năm khó gặp, kỳ tài có một không hai. Dịch Vân rốt cuộc làm sao tìm thấy nàng, A Khắc Tây bội phục mãi không thôi. Thấy cái mình thích liền giữ rịt lấy, dù sao thì Dịch Vân cũng không có ở đây, tuy Cát Âu danh là cha nuôi, nhưng thực tế chẳng có tiếng nói. Lão bèn nhận luôn nàng làm đồ đệ. Nhưng mà một lão Ma pháp sư Hắc Ám, dù là Tinh vực, thì có thể dạy cho người có thân thể thuần tính Thủy Đấu khí cái gì đây? Ngoại trừ cho nàng mấy cái Ma khí đỉnh cấp, cùng vô số ma dược kỳ quái, A Khắc Tây cũng biết chẳng thể làm gì hơn. Nhưng lão cũng có biện pháp, tuy không thể biến đổi một võ giả thành người tu luyện Ma pháp, nhưng lão đã có tiền lệ Tạp Lỵ Tạp đấy thôi, thuộc tính của cô bé đó cũng trái ngược hoàn toàn với lão, nhưng A Khắc Tây cũng rất nhanh tay thu nhận. Khi danh phận thầy trò chính thức xác minh, lão mừng như bắt được chí bảo vậy, dù đối với phương pháp tu luyện Đấu khí thì lão lại chẳng thông. Lão cũng biết, nhưng vẫn lôi kéo cho bằng được. Cứ như thế, mỹ ngọc tới tay, thân lão hai tên đồ đệ, một ma một võ, đều sở hữu những thuộc tính cực kỳ hiếm thấy, vạn năm khó gặp, đã khiến lão vô cùng thỏa mãn. Tạp Lỗ Tư phụ trách chăm nom dạy dỗ, thỉnh thoảng lại cho một ít bảo vật, kể một ít chuyện xưa. Còn thì giao cả cho Bố Lợi Mỗ bảo hộ, khiến lão chết luôn cái danh lão sư. Cứ như thế, một thiếu nữ mơn mởn xuân thì, lại có tới ba lão quái vật Tinh Vực đỉnh phong làm thầy dạy. Coi như chuyện lạ lùng xưa nay chưa từng thấy! Ngũ tinh sơ giai, được Tạp Lỗ Tư tự thân tẩy kinh luyện mạch, lại dùng Ma trận cấp Tinh Vực đỉnh phong phụ giúp tu luyện, phách thạch bảo vật vãi ra như trấu. Ngắn ngủi năm năm, từ một thiếu nữ bình thường, bước một bước vào cảnh giới Thất tinh cao giai, cũng là thành quả mà ba đại cường giả Tinh Vực dày công bồi dưỡng. Tốc độ tu luyện tựa như ánh sáng, chẳng mấy chốc đã ngang bằng với Dịch Vân và A Lôi Lạp trước kia. Lần đi tới Kỳ Võ thành này, là dưới chỉ thị của Tạp Lỗ Tư, A Lôi Lạp sắp phải bế quan tiềm tu một thời gian dài, để đột phá cảnh giới Thất tinh đỉnh phong, mà chuẩn bị bước vào lĩnh vực Bát tinh Tướng cấp. Đem lịch sử tu luyện nhanh nhất trong vạn năm của đại lục viết nên một trang mới. A Lôi Lạp tu luyện quá muộn, muốn tiến bộ như Tạp Lỵ Tạp là không có khả năng. Nhưng dưới sự hợp lực của ba đại cường giả Tinh Vực, thì ngược lại, đã có cơ hội vô cùng lớn, trước hai mươi lăm tuổi tiến nhập Tinh Vực chí cảnh. Tốc độ kinh hoàng đáng sợ đó, đang được bọn người Tạp Lỗ Tư vì muốn tạo nên lịch sử mà toàn tực tài bồi! A Lôi Lạp tung tăng đi tới dưới cửa sổ, tựa tay vào bệ chống cằm nhìn mảnh trăng huyền ảo trên trời cao, lẩm bẩm: "Trăng khuyết rồi lại trăng tròn, chỉ có người là xa cách trùng khơi, đành phải đợi đến ngày gặp mặt. Vân ca ca, dù bao lâu muội cũng đợi ca trở về, ngóng trông ca trở về!" *** Địa huyệt cổ, đã đến lúc đi ra! Dịch Vân ở giữa Ma trận Tinh vực, xung quanh là bảy ngọn núi phách thạch bảy màu xoay tròn. Trước mặt hắn cắm sừng sững bảy thanh trường kiếm, ngạo nghễ vươn cao. Ma binh theo màu mà phân chia, ba thanh màu đỏ, ba thanh màu xanh, lại thêm một thanh âm u mờ mịt, đại biểu cho ba loại thuộc tính bất đồng: Hỏa, Thủy và Hắc Ám! "Đã đến lúc rồi! Lấy tiến cảnh của ngươi hiện tại, chờ đợi ở đây mãi cũng không ích lợi gì nữa. Cũng nên xông xáo ra ngoài, mới là tốt nhất!" "Năm năm ở đây, thì năm thứ ba tiểu đệ đã đạt tới cảnh giới Cửu tinh đỉnh phong. Nhưng từ đó tốc độ tu luyện cũng hoàn toàn dừng lại. Dù cho ngày đêm khổ tu không ngừng nghỉ, cũng chẳng thể tiến tiếp bước nào! Tròn hai năm, bảy trăm ba mươi ngày ở lỳ trong này, đã minh bạch điều mà lão Đại nói trước đó. Lĩnh vực Tinh Vực, thật quá khó đột phá, tiểu đệ đến tận bây giờ, vẫn không tìm thấy bất cứ một phương pháp nào tốt cả!" "Tinh Vực đó! Cái giai đoạn này, nói khó thì quả thật là khó, mà nói đơn giản thì cũng cực kỳ đơn giản. Đấu khí, Ma lực, tu vi chỉ là điều kiện cần cơ bản. Trọng yếu nhất là cái tâm cho đủ, một khi ngươi thông suốt được vấn đề này, cũng là lúc ngươi đột phát. Điều ngươi thiếu là đốn ngộ mà thôi!" Môn La đương nhiên biết rõ vấn đề của Dịch Vân nằm ở chỗ nào, nhưng lão cũng không nói ra. Để cho Dịch Vân tự mình giác ngộ, tự mình đột phá. Lĩnh vực Tinh Vực, không ai có thể giúp, chỉ dựa vào bản thân, mới chân chính bước lên con đường cường giả! Mới xứng với danh cường giả! "Tuy lão đệ ngươi dừng tại Cửu tinh đỉnh phong đã hai năm, cánh cửa bước vào Tinh Vực vẫn chưa thể mở ra được. Nhưng Đấu khí, Ma lực cũng đã tới hạn của lĩnh vực Cửu tinh đỉnh phong. Căn cơ sâu dày như vậy, dù là Mễ Nặc hay Bố Lạp cũng không thể so sánh, không có khả năng mạnh hơn ngươi. Chỉ cần lão đệ ngươi đốn ngộ, Tinh Vực sẽ đón chào! Bây giờ thì ngươi đã có thể xưng là kẻ mạnh nhất dưới Tinh Vực rồi đó! Môn La cười cười: "Lấy nội tình súc tích trong thân thể ngươi bây giờ, cũng như dung nham bị nén chặt trong lòng núi, một khi phá đất phun trào, bùng nổ, sẽ vô cùng dễ dàng mà đạt được đẳng cấp Tinh Vực sơ giai, chậm thì một năm có thể lên tới trung giai, và nhiều nhất trong vòng năm năm sẽ đột phá cao giai, trở thành cường giả muôn đời đệ nhất a!" Trong mắt Môn La, Dịch Vân trong lòng đã xuất hiện trở ngại, trì trệ tại chỗ. Nhưng chỉ cần qua được ải này, phá đi xiềng xích tâm ma. Đề thăng tâm cảnh, thì đừng nói là Tinh Vực, mà sẽ đạt được cảnh giới mà kẻ làm lão Đại như hắn chẳng bao giờ đạt được, cảnh giới của truyền thuyết: Thần Vực! "Với thực lực của tiểu đệ, giờ mà gặp phải Hi Đồ Ân chỉ có chết! Nhưng đệ cũng không tin lão lúc nào cũng có thể bám theo sít sao như vậy. Nếu lão chỉ là Thần sứ Tinh Vực sơ giai, bản thân đệ có bảy thành nắm chắc, trăm chiêu giết đẹp. Nếu là trung giai thì dù không đánh lại thì bỏ chạy vẫn thừa, lần này đi ra ngoài, cũng xem như an toàn! Hắn thu hồi bảy thanh Ma binh đang cắm trên mặt đất. Những thanh binh khí này không phải ma binh thông thường, mà đều là Ngũ phẩm đỉnh phong. Trong năm năm ở đây, hắn đã luyện sạch đống thần thiết quáng tài, thất bại cả mấy trăm lần, mới thành được có bảy thanh Ma binh này! Ma binh một khi tiến vào Ngũ phẩm, so với Tứ phẩm thì là một trời một vực. Bởi bên trong ẩn dấu đạo lý về Ma pháp, ngoại trừ một thanh Ma binh Hắc Ám thì Ba thanh Hỏa thuộc tính và Thủy thuộc tính kia, đều tự động quán nhập đạo lý Ma pháp Cửu tinh đỉnh phong tương tự như thực lực của hắn. Nếu đem sáu thanh Ma binh này đồng thời bố trí Ma trận, tạo thành sáu đạo Cửu tinh Ma pháp, sáu đạo Cửu tinh Ma trận, đồng thời kết hợp. Vừa tương hỗ vừa tăng phúc, uy năng có thể đạt đến cấp bậc Cấm chú. Đánh chết Hi Đồ Ân e là không được, nhưng nếu lão dưới cấp bậc Quang Minh Thần sử, thì hắn có sáu thành nắm chắc, bởi hắn còn có một trợ thủ, Cửu giai Ma thú đỉnh phong, Cầu Cầu! Và với Cửu tinh kiếm kỹ truyền thừa của gia tộc Tư Đạt Đặc "Tuyệt Kiếm Hung Hào" thì hắn đã có tới bảy thành nắm chắc đánh trọng thương, thậm chí giết chết Tinh Vực trung giai! Kiếm kỹ, Ma binh, Lĩnh vực rồi Cầu Cầu, có những thứ đó, hắn là nhân vật mạnh nhất dưới Tinh Vực rồi! Nếu lấy tổng hợp lực chiến đấu, thì hắn bây giờ cũng có thể tiến nhập vào cảnh giới Tinh Vực chí cường rồi! Vậy hắn sợ cái gì? Cường giả đều từ trong núi thây biển máu mà ngoi lên. Năm năm cực khổ tiềm tu, hai năm trì trệ không tiến triển. Dừng lại ở Cửu tinh Đỉnh phong. Cũng là lúc hắn ra ngoài thí luyện, lấy máu tươi, lấy chiến ý, lấy hào khí mà đốt lên tâm tình, đột phá tầng cuối cùng, chính thức trở thành Cường giả Tinh Vực! Tuy bây giờ, một bước đó hắn nhìn không thấu, sờ không được, nhưng hắn lại cảm nhận được, hắn chỉ còn một nấc thang nửa thôi, nhưng mà, nấc thang cuối cùng này là cái gì đây! Dịch Vân không biết, cũng không nói được. Đường là để con người bước đi, nhưng mà hắn đi một bước là máu và nước mắt. Nhưng hắn không thể không bước, hắn hiện tại đã muốn đi ra rồi, đã muốn bước một bước nửa rồi! Con đường của Tinh Vực, là con đường của Cường giả, cũng không đơn giản từ hai bàn tay trắng mà phục hưng gia tộc như trước, hơn ai hết Dịch Vân hiểu rõ mấu chốt này. "Lang Lang, dưới sự trợ giúp của bảy hệ nguyên tố, ngươi cũng thuận lợi mà tiến đến Bát giai rồi, không tầm thường nha! Nhưng vẫn còn yếu lắm, ngươi muốn theo ta hành tẩu giang hồ thì thực lực phải đề cao hơn nữa. Giờ ta dùng tay không, sử dụng Đấu khí thôi, trong mười chiêu là đánh bại ngươi rồi, ngươi lại không thể chống trả, quá yếu, quá yếu nha!" Dịch Vân vuốt đầu Lang Lang rồi cười to: "Muốn đạt được sự đồng ý của ta, chí ít phải tiến vào lĩnh vực Ma thú Cửu giai. Đám phách thạch này ta sẽ lưu lại một nữa cho ngươi. Khi nào ngươi tăng cấp Cửu giai hãy đi tìm ta!" Lang Lang lắc đầu quầy quậy tỏ vẻ không muốn rời xa hắn, Dịch Vân chỉ cười cười: "Chia tay là cách tốt nhất, để sau này gặp lại có thể thấy ngươi đã tiến giai rồi! Đại để là bảy hay tám năm gì đó chắc ngươi cũng sẽ là Cửu giai thôi, nhưng như thế thì quá chậm. Ta chỉ có thể cho ngươi năm năm thời gian. Ta rất hi vọng, bởi ngươi có tiềm chất, chưa nói đến "Thiết Cốt Viêm Lang" của ngươi, chỉ phần nhẫn nại và chịu đựng so với loài người đều hơn xa. Nếu Cầu Cầu có được phân nửa tính cách của ngươi, nó đã là Ma thú Tinh Vực rồi. Đừng để cho ta phải thất vọng. Nhớ đó, trong năm năm, ta chờ ngươi tới tìm ta!" Ở đây năm năm liền, tiến cảnh của Cầu Cầu cũng chỉ như Dịch Vân, dừng lại trước đại môn của Tinh Vực. Mặc kệ nó nuốt bao nhiêu nguyên tố phách thạch, cũng không cách nào đột phát được tầng cuối cùng này! Căn cứ kinh nghiệm từ Cầu Cầu mà nói, thì muốn cho nó tiến vào cửa ải Tinh Vực này, thì phải tìm cho được hệ nguyên tố cuối cùng "Mộc hệ"! Tụ tập đủ tám hệ nguyên tố chủ chốt, thì khả năng tiến vào Tinh Vực sẽ rất cao. Cầu Cầu tuy dùng phương pháp thôn phệ năng lượng để tu luyện vô cùng nghịch thiên, nhưng cũng có cực hạn của nó! Phách thạch hệ Mộc một ngày chưa có, thì suốt đời hi vọng trở thành Ma thú Tinh Vực chỉ là giấc mộng. Nhưng chuyện này đâu thể cưỡng cầu, đành phải trông đợi vào cơ duyên vậy! Dịch Vân có nôn nóng gấp đôi cũng chả có ích gì! Chỉ thấy Cầu Cầu nhảy lên đầu Lang Lang mổ mổ vài cái, rồi lại vọt lên vai Dịch Vân, ngoe nguẩy cái đuôi, tê tê vài tiếng, tựa hồ muốn nói: "Lang Lang chú em, lão đại đã nói như vậy rồi, trong vòng năm năm mà chú không đến tìm bọn ta, đừng trách đại ca đây nhổ sạch lông trên đầu ngươi đó!" Dịch Vân là lão đại, nó là đại ca, còn Lang Lang chỉ là chú em thôi. Đấy là tiêu chuẩn của Cầu Cầu! Lang Lang cũng không chịu kém. Tình sâu nghĩa nặng nhìn Dịch Vân một cái rồi bất ngờ quay người đi vào Ma trận Tinh Vực nằm sấp xuống, lập tức tu luyện. Không hiểu là nó nghe Dịch Vân chê cười hay là sợ Cầu Cầu nhổ trụi lông nữa! Dịch Vân tủm tỉm cười, nếu lấy người làm tiêu chuẩn để xét thú, thì Lang Lang là điển hình của một thiên tài khắc khổ. Chỉ là một con Ma thú Tứ giai Thiết Cốt Viêm lang, nếu có thể tiến lên Cửu giai, thậm chí là Tinh Vực, thì có phải đã tạo ra một kỳ quan hay không chứ! Chuyện này xưa nay chưa từng có a! Cho nên Dịch Vân rất chờ mong. Hắn đưa mắt nhìn chân trời xa xa một màu trắng bạch, gió đã nổi lên, tuyết bắt đầu rơi lả tả! Bây giờ cũng đang là tháng Chạp, trời đã vào đông, cuồng phong vi vút, hoa tuyết tung hoành, mây xám nặng nề ứ nước, không chịu bay đi. Con đường trải dài, quá nhiều hiểm trở, mà con đường hắn đi xưa nay, nghịch cảnh cũng nào ít. Hắn hú dài một tiếng, rồi nhảy xuống đầm nước, trong phút chốc đã không thấy hình dáng đâu nữa! Trong buổi sớm mai rét căm ấy, sương tuyết lãng đãng, u cốc mịt mờ phảng phất như cảnh tiên. Mọi âm thanh đều biến mất, chỉ có một con sói đầu đỏ nhắm mắt nằm bệt trên đất, mặc ý cho hoa tuyết tung bay, phủ cả lên người. Dù nước tuyết tan ra lạnh buốt, nó cũng không hề nhúc nhích, một mực nằm yên. Nó đang mơ về một ngày, khi nó có thể một bước lên trời, gặp lại Dịch Vân. *** Tại lãnh địa Tư Đạt Đặc, vào nửa đêm, trời đổ tuyết lớn! Trước bình minh, nửa đêm về sáng bao giờ cũng Hắc ám nhất. Mà tuyết cũng cuồng bạo vô cùng. Từ bông tuyết lớn như nắm tay vùn vụt rơi xuống, mờ mịt đầy trời, phủ lên cây cối xung quanh một lớp áo tinh khôi mà giá lạnh. Đại địa một màu trắng toát. Vùng đất cao nhất trong toàn lãnh địa, trang viên cũ của gia tộc Tư Đạt Đặc trống huênh trống hoác, tường cổ rêu phong. Có một người áo đen như mực, mày kiếm mắt sao, tuổi trẻ thanh tú, nhưng đầy nét tang thương, đứng sừng sững như một pho tượng đá trước ba ngôi mộ phủ đầy băng tuyết! Bên cạnh hắn có một hũ rượu lớn bằng cả thân người, hắn đưa tay múc một chén rượu rưới lên một. Rượu ấm, tuyết lạnh, khiến một làn khói mỏng manh trắng bạch nhè nhè bốc lên, lãng đãng rồi tan vào sương tuyết giá buốt bốn bề! "Các người, có hận ta không?" Nam tử thì thầm: "Lúc trước, ta còn cho rằng số nhà Ái Đạt đã tận, một tộc Tư Đạt Đặc này đều đến lúc diệt vong, nên không có ra tay giúp đỡ con cháu các người! Các người có hận ta không? Có coi thường ta không?" Âm thanh vô cùng nhỏ bé, chẳng thể nghe ra ý vị thương tâm: "Khi đó ta chỉ cần một ý niệm thôi, toàn bộ đám hắc y kia đều chết sạch. Ái Đạt Trấn đều có thể tồn tại, các ngươi có thể sống, có thể vui mừng. Nhưng thế thì Cấm Huyết làm sao mà thức tỉnh. Cường giả đều phải từ trong máu thịt lăn lộn mà ra. Có thể che chở được gia tộc các người, khiến gia tộc vĩnh viễn hưng thịnh, tồn tại với đất trời, đều không phải là cường giả bình thường có thể làm được, mà phải là Tu La!" "Ta thực sự cảm tạ các người không hết! Tuy một đời tầm thường, nhưng lại có thể tìm được hắn, nuôi nấng hắn, bảo vệ hắn. Cuối cùng lấy chính máu của mình mà kích phát tiềm năng trong con người hắn. Thành tựu của hắn bây giờ, rèn đúc nên hắn bây giờ, công của các người không phải là không có. Các người cuối cùng cũng đã tạo nên một Hỏa Tu La không sợ trời không sợ đất rồi đó!" Toàn thân quấn trong áo choàng đen, đứng chơ vơ dưới trời đất phủ đầy tuyết trắng. Nam tử ngẩn đầu nhìn bầu trời mịt mù mưa tuyết, thiên địa cảnh vật nhạt nhòa. Rồi ánh mắt hắn xuyên qua màn đêm, hướng thẳng về Tổ thất truyền thừa vạn năm của gia tộc Tư Đạt Đặc, tràn ngập cuồng nhiệt! Ngón tay hắn búng thật mạnh, khiến cho rượu trong cái hũ cực lớn kia tung tóe đầy trời, bao phủ cả khuôn viên mười dặm vuông đầy tuyết trắng xung quanh. Ngay sau đó, vô số những mầm non mơn mởn phá tuyết chui lên, trong phút chốc, cả trang viện Tư Đạt Đặc sinh cơ bừng bừng, tựa như có một lực lượng vô hình nào đó ngăn chặn không cho tuyết rơi xuống nữa. Cây cối phát triển cực nhanh, xanh um tầm mắt, vô cùng đối lập với đầy trời mưa tuyết xung quanh. Tuyết trắng toát, đất trời vốn đang mùa đông giá lạnh, mà cây cối hoa lá lại ngùn ngụt sức sống như đang giữa ngày xuân. Gió lạnh thấu xương, lại mang theo hương hoa ngào ngạt. Khung cảnh cực kỳ quỉ dị mà tuyệt mỹ. Trang viện đổ nát phút chốc trở thành tiên cảnh chốn nhân gian! "Hôm nay hưng thịnh, ngày mai lụn bại. Gia tộc thịnh suy cũng là lẽ tuần hoàn của trời đất. Mà sở nguyện của bản tôn, là mặc kệ tất thảy. Mặc kệ gia tộc vĩnh viễn hưng thịnh, mặc kệ gia tộc suy đồi, chỉ một lòng cầu Tu La. Lý do các ngươi sống, cũng như lý do các ngươi sinh sôi, lý do bản tôn khổ sở đằng đẳng trăm triệu năm qua, cuối cùng cũng đã được quyết định...!" "Tổ thất của Tư Đạt Đặc, mở ra phong ấn từ thượng cổ, mở ra truyền thừa viễn cổ, Huyết mạch cấm kỵ, lấy lực lượng Thần Vực, mở ra trận pháp Thần Vực. Lại thêm Thần thú có uy năng thôn phệ tới trợ giúp, mới có thể phá vỡ được cánh cổng tới Già Nam, mới có thể trở về chốn cũ Già Nam. Tư Đạt Đặc tộc của ta, đời đời kiếp kiếp đã thừa mệnh, trải hơn ba vạn năm khổ đau, ba nghìn kiếp mộng ảo..." ... "Ta, cuối cùng cũng đã thấy ánh bình minh!" *** Sớm tinh mơ! Cuồng phong đã dừng, tuyết cũng ngừng rơi. Cả một vùng đất mênh mông trắng xóa một màu, duy chỉ có trang viện đổ nát Tư Đạt Đặc, cỏ xanh mơn mởn, cây lá um tùm, hương hoa ngào ngạt, tràn ngập trong không khí một hơi thở mùa xuân! HẾT