Chẳng biết tại sao, Dịch Vân lại nhớ đến khao khát của Lang Lang đối với Phách thạch Hỏa hệ, hắn vốn chỉ định lấy Phách thạch Hắc Ám hệ làm mồi nhử, không ngờ lại mang tới hiệu quả lớn đến như vậy. Toàn bộ những con nhện độc trước mặt đều lao vào điên cuồng tranh đoạt. Chúng nó cũng có nhân tính giống như việc con người tranh đoạt kỳ trân dị bảo vậy, kết quả quả còn tốt hơn là hắn dự kiến. Cánh tay khẽ khua, Dịch Vân lại lấy ra một mảnh Phách thạch Hắc Ám hệ. Dưới ánh sáng rực rỡ của Đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm, lực lượng nguyên tố nồng hậu tràn ngập khắp nơi, làm cho động tác của đám nhện độc chậm hẳn lại. Ánh mắt đen kịt của lũ nhện bùng cháy tham lam, thèm khát nhìn chằm chằm vào kẻ mà lúc nãy chúng còn định ăn tươi nuốt sống. Phách thạch Hắc Ám hệ trên tay hắn như phảng phất một sức hút ma quái, làm khơi gợi lên ngọn lửa ham muốn cực độ trong lòng chúng. Dịch Vân chậm chạp tiến về phía trước từng bước một, hàng ngàn con nhện độc tự động dạt ra hai bên thành một con đường, giống như chào đón hoàng đế đi tuần hay là vương giả của chúng xuất hiện vậy. Sơn cốc tự nhiên im lặng một cách lạ lùng, không hề có bất kỳ một con nhện nào đến công kích hắn. Biển ma thú đông nghịt nhất thời tránh ra tạo thành một con đường lớn, cuối cùng dẫn thẳng tới nơi sinh trưởng của đóa Kim Bồ Bạch Liên trắng toát như tuyết kia. Khóe miệng Dịch Vân khẽ nhếch lên, rút cục cũng nắm được thóp của các ngươi rồi, nếu ta không biết nắm lấy cơ hội này chẳng phải là rất ngu sao. Vừa cười thầm hắn lại vừa tiếp bước đi tới phía trước. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ở đằng xa, Mễ Mễ Lộ há to cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đầy kinh hãi nhìn vào tình cảnh quái dị trong sơn cốc mà không thể tin nào được. Có điều Cầu Cầu đang nằm ở trên vai nàng lại không ngừng nhảy uốn éo thân mình, trong mắt mắt nó tràn ngập mừng vui và kiêu ngạo. Đây mới xứng là chủ nhân của nó, người có thể nghịch chuyển thế cục một cách kỳ diệu, lấy yếu đánh mạnh, hóa hiểm thành an, khiến cho nó vô cùng tự hào. Đúng lúc này, một con nhện đen thui có vẻ ốm yếu đang đứng gần một đóa Kim Bồ Bạch Liên, như phát hiện ra mục đích của Dịch Vân, lập tức làm ra quyết định mà đồng loại của nó không thể giải thích được. Nó lấy cái chân sắc bén cắt đứt một đóa Kỳ hoa trắng như tuyết, giơ ngang ngực, đưa đến trước mặt Dịch Vân. Cảnh tượng đó thiếu chút nữa làm cho Mễ Mễ Lộ té nhào từ trên cây xuống. Ma thú mà còn biết ngắt hoa tặng cho người sao, đây không phải là biểu đạt ý nghĩa và cử chỉ yêu thương chứ? Cho dù nó là con cái, cũng sẽ không làm ra loại chuyện hoang đường này chứ, thật sự quá thần kỳ rồi! Dịch Vân nhận lấy đóa Kim Bồ Bạch Liên, thuận tay ném cho nó mảnh Phách thạch Hắc ám hệ… đồng thời chỉ vào cặp cẳng bén nhọn trên người con nhện, cười hì hì: "Ngươi thật thông minh đó, hiểu được ta muốn cái gì, thế thì cái này cho ngươi." Con nhện độc vô cùng hưng phấn nhận lấy mảnh Phách thạch so với bốn mảnh vừa rồi còn lớn hơn gấp đôi, mặc kệ ánh mắt soi mói tham lam của đồng loại, nhanh như chớp bỏ chạy về hang của mình, không chui ra nữa. Cứ như vậy, khiến những con nhện độc khác đỏ mắt, tim đập liên hồi, dường như chúng đã biết phải làm như thế nào. Lúc Mễ Mễ Lộ còn kinh hãi không giải thích được, thì đột nhiên lại thấy vô số ma thú lại náo động. Chúng không phải là hướng tới Dịch Vân công kích, mà là chạy đi như ong vỡ tổ tới những đóa hoa trắng như tuyết còn lại xung quanh sơn cốc, đánh nhau kịch liệt giống như tìm kiếm bạn đời vậy. Cuối cùng chỉ những con Hắc Xác Độc Chu nào to lớn hơn, màu sắc thân thể đen tối hơn mới đoạt được thắng lợi cuối cùng. Những con nhện độc đen như mực có thể đánh bại đồng loại, thuận lợi cướp được Kim Bồ Bạch Liên chí ít cũng đã đạt đến Tứ cấp Ma thú đỉnh phong. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có cơ hội tiến nhập lĩnh vực Ngũ giai. Ở trong cốc, những con Hắc Xác Độc Chu mạnh nhất đã gọn gàng hái lấy Kim Bồ Bạch Liên, chúng xếp thành một hàng rồi mang hoa đi tới tặng cho Dịch Vân. Khi lấy được từ tay hắn một mảnh Phách thạch Hắc ám hệ đều vô cùng hưng phấn chạy đi. Dĩ nhiên là tất cả chúng nó đều mau chóng trở về hang ổ riêng của mình. Thực lực của chúng tuy mạnh hơn những đồng loại khác, nhưng cũng không chịu nổi một đám đang điên cuồng đỏ mắt không cam lòng liên thủ cướp đoạt. Cái gọi là tiền tài thì không để lộ ra ngoài, đạo lý đơn sơ này ngay cả Ma thú cũng hiểu, nên sáu càng tám cẳng bỏ chạy nhanh như gió. Những mảnh Phách thạch nguyên tố có thuộc tính phù hợp với bản thân, là đại hấp dẫn đối với Ma thú. Cứ như trường hợp của Lang Lang đó, nó sẵn sàng bỏ qua tự tôn của Ma thú, cúi đầu trước nhân loại độc ác, liều mạng cũng phải đoạt được, tất cả đều là chí bảo a! Gió chiều nào thì theo chiều ấy, trước lợi ích to lớn, Ma thú và loài người dù không đội trời chung, cũng có thể ngồi xuống nói chuyện vui vẻ với nhau! Tiếng nói khác biệt à? Không sao cả, múa tay múa chân cũng quá tốt rồi, chỉ cần đạt lấy lợi ích là được. Dịch Vân từ hành động thực tế, đã chứng thực chân lý muôn đời không hề thay đổi này. Trong sơn cốc, Kim Bồ Bạch Liên đều bị hái sạch, số lượng Dịch Vân thu thập được đã lên đến một trăm mười hai đóa, hơn gấp đôi so với yêu cầu của A Khắc Tây. Càng khó tin hơn là hắn không hề tróc một mảnh da, Hắc Xác Độc Chu cũng không chết một con nào, mọi chuyện đều kết thúc tốt đẹp. Cuối cùng như hắn dự đoán, tất cả đều thuận buồm xuôi gió, đạt được thành quả to lớn mà chỉ hao tốn mười mấy mảnh Phách thạch Hắc ám hệ, đối với hắn chỉ như chín trâu mất một sợi lông, căn bản không tạo thành tổn thất. Trong Bảo địa tại sơn cốc, toàn bộ Kim Bồ Bạch Liên đều bị hắn thu thập. Để cho chúng ra hoa lần nữa, ít nhất cũng mất hơn trăm năm! Mục đích đã hoàn thành vô cùng thuận lợi, Dịch Vân vốn nên lập tức rời đi. Nhưng sau khi nhìn thấy vô số nhện độc hằm hè xung quanh, hắn có muốn đi cũng không được, không khỏi cảm thấy nhức đầu. Ma thú đơn thuần hơn con người nhiều, trải qua một phen "giao dịch" vừa nãy, song phương đều thu được lợi ích, là bạn chứ không phải địch. Dịch Vân biết những con nhện độc này sẽ không công kích hắn nữa, bọn chúng vây quanh chẳng qua là thèm muốn Phách thạch, không cam lòng cho hắn rời đi thôi. Dịch Vân cau mày, bất ngờ đầu óc lóe sáng, liền vẫy vẫy tay, ý bảo những ma thú ở chung quanh tránh ra cho hắn một mảnh đất trống. Bầy Hắc Xác Độc Chu xung quanh mặc dù không giải thích được dụng ý của hắn, nhưng cảm thấy tên người "tốt bụng" này không hề có ác ý, bèn rối rít làm theo lời Dịch Vân. Ở giữa sơn cốc, tất cả Ma thú đều lùi về xa xa bốn phía vách núi, Dịch Vân chạy một vòng quanh khu đất trống, làm như đang thăm dò địa hình. Sau đó, nện một quyền thật mạnh lên mặt đất, một tiếng "ầm ầm" thật lớn vang lên, hắn đã đào ra một cái hố rộng chừng ba thước, sâu năm thước. Dịch Vân nhảy xuống, lấy Ma binh từ trong Hồng Liên ra, múa may mấy cái, sau đó bắt đầu khắc lên một đồ án ma văn. Mấy ngàn con Hắc Xác Độc Chu tiến tới bên cạnh miệng hố, quan sát những cử động không thể giải thích của gã người này. Ma thú cảm ứng thiên địa nguyên tố đúng là so với loài người nhạy cảm hơn rất nhiều. Bọn chúng mặc dù không giải thích được mục đích của Dịch Vân, nhưng cũng có thể cảm nhận được một chút rung động Ma lực từ đồ án mà hắn vẽ ra. Rất hiển nhiên, đó là một cái Ma pháp trận. Vì sao phải khắc họa một Ma pháp trận truyền tống ra ngoài ở giữa sơn cốc, bọn chúng đều không hiểu được, Nhưng mà nãy giờ, gã người này rất tốt bụng, chắc chắn sẽ không hại chúng nó. Bởi một kích phá đất kia của Dịch Vân rõ ràng đã biểu lồ ra thực lực Thất tinh của loài người, lĩnh vực mà không một ai trong bọn chúng có thể ngăn cản. Nếu hắn thật sự có tính toán khác, thì đã có mấy ngàn con phải chết rồi, tuyệt đối sẽ không bình yên vô sự như bây giờ, không hề có con nào bị thương. Thế nên hết thảy đều yên lặng, không có một con ma thú nào dám lên tiếng quấy rầy, chỉ đưa mắt nhìn ngắm tò mò. Khắc họa ma trận dưới đáy hố chưa được một phần ba, cả người Dịch Vân toát đầy mồ hôi, Ma lực hao tổn hơn xa so với tưởng tượng của hắn. Dịch Vân đành phải tạm thời nghỉ ngơi, hắn lập tức nhảy ra khỏi miệng hố, hướng về Mễ Mễ Lộ đang chờ ở phía xa không dám tới gần, hô lên: "Tới đây đi, ta có việc này cần cô giúp đỡ!" Hắn vừa nói xong, thì vô số nhện độc ở xung quanh cũng tự động tránh ra một con đường hướng đến cửa sơn cốc. Mễ Mễ Lộ dù đi cùng Cầu Cầu vẫn cứ nơm nớp lo sợ. Phái nữ đối với những Ma thú nhền nhện có ngoại hình dữ tợn này, trời sinh đã có cảm giác bài xích. Nhận thấy Mễ Mễ Lộ đang sợ hãi run cầm cập, Dịch Vân cười lớn: "Không có việc gì đâu, ta chỉ định nhờ cô giúp một việc không khó chút nào, cô có khắc họa được Ma pháp trận Lục tinh được không?" Mễ Mễ Lộ ngẩn người gật đầu. "Nơi này là một sơn cốc bị phong bế, cửa ra duy nhất là địa phương chúng ta đang đứng, rộng tầm hai mươi thước, hai bên là vách núi. Nhờ cô vẽ một cái Ma Pháp che giấu Truyền tống trận cấp thấp thôi, nhớ kỹ, không nên tốn hao quá nhiều thời gian, chủ yếu vẽ sơ lược một nửa hình dáng Ma pháp trận là tốt rồi, còn chuyện còn lại cứ để ta lo." Dịch Vân vừa dứt lời, liền đưa ra một thanh Ma kiếm có màu xanh thẫm để cho nàng vẽ Ma pháp trận. Mễ Mễ Lộ đưa tay nhận lấy, định thần nhìn lại. Không ngờ là một thanh Ma binh Tam phẩm trung giai thuộc tính Thủy, là một cực phẩm Ma binh dựa theo tiêu chuẩn của đại lục hiện nay, là một thanh Thứ Thần khí không thể nghi ngờ. Trước thì có thuộc tính Hỏa, giờ lại lấy ra thuộc tính Thủy, toàn bộ đều là cực phẩm Ma binh mà tất cả những kẻ luyện võ trên đại lục này nằm mộng cùng thèm chảy dãi a! Mễ Mễ Lộ còn đang kinh ngạc muốn hỏi, thì Dịch Vân đã xoay người trở về nhảy xuống cái hố giữa sơn cốc, mới đó mà không thấy bong dáng đâu hết. Trong đầu nàng còn vô số nghi hoặc không lời giải đáp, hoàn toàn không thể hiểu rõ ý đồ của Dịch Vân. Bất đắc dĩ, đành làm theo điều Dịch Vân phân phó, yên lặng khắc họa Ma pháp trận ở lối ra sơn cốc. Lấy thực lực Mễ Mễ Lộ bây giờ, nếu muốn một mình hoàn thành Ma pháp trận to đến hai mươi thước như vậy, khẳng định ba ngày ba đêm khổ công kiệt lực cũng không thể làm xong. Nhưng vốn Dịch Vân yêu cầu cũng không cao, chỉ cần tạo được hình dáng của Ma pháp trận, những ma văn ma ấn gian nan nhất đều lược bỏ, khiến nàng thực hiện không mất bao nhiêu sức cả, mà Ma lực tiêu hao cũng cực ít. Cứ một kiếm vẽ một ấn, không tiêu hao nhiều tinh lực của nàng. Cầu Cầu thì ngoan ngoãn đợi trên vai Mễ Mễ Lộ theo như lời Dịch Vân yêu cầu trước đó, tò mò quan sát trận hình nàng vẽ. Có Cầu Cầu ở đây, đám nhện độc vẻn vẻn cấp bốn chắc chắn là không dám tới gần Mễ Mễ Lộ, điều này làm cho nàng hết sức yên tâm mà chuyên chú hoàn thành công việc của mình. Khi Mễ Mễ Lộ khắc họa xong hình dáng ma pháp trận, thì đã qua nửa ngày, mặt trời đang lặn dần về phương tây, ánh sáng hoàng hôn chiếu rọi khắp sơn cốc. Ba mặt vách đá cao ngất trời cùng đất đai sơn cốc đều nhuốm một màu vàng. Trời chiều đỏ như máu, thê lương lạnh lẽo mà rung động tuyệt vời, phảng phất như không gian và thời gian đang ngừng hẳn lại dưới ánh chiều tà. Dĩ nhiên, đối với nàng mà nói, nếu không có vô số nhền nhện lông lá đen thui đáng sợ trước mắt thì đây quả là một buổi hoàng hôn xinh đẹp vô ngần.