Cấm Huyết Hồng Liên
Chương 349
Lời này vừa được nói ra, tiếng hoan hô bên ngoài hoàng thành đã vang lên như sấm động, tiếng hoan hô vang lên từng đợt, đến nỗi toàn bộ mặt đất run rẩy như có động đất. Tình hình phong tước ở Kỳ Võ đại điện, chỉ cần có ma pháp ảnh tượng thì bất cứ nơi đâu cũng có thể quan sát được. Tất cả đều có thể thấy được người thiếu niên tóc đen làm rung động lòng người xuất hiện.
Tiếng hoan hô như sấm động, ngay cả trong đại điện cũng có thể nghe rõ ràng, Áo Nhĩ Ba cùng với các vị đại thần vô cùng kinh ngạc, không ngờ tới Dịch Vân lại có danh tiếng cao như thế, đợi hắn đi đến trước mặt, Áo Nhĩ Ba mỉm cười nói: "Đồng học Tát Nhĩ Đạt, là người chiến thắng cuối cùng trong ma đấu đại hội, bổn vương hiện giờ sắc phong ngươi làm tam đẳng bá tước, hi vọng ngày sau ngươi cố gắng luyện tập, tương lai sẽ dương oai và phát triển đế quốc ta hùng mạnh, ngươi có bằng lòng thề trung thành cả đời với Kỳ Võ đế quốc hay không?"
Những lời sắc phong trong nghi thức đều giống nhau, từng học viên được sắc phong đều bị Áo Nhĩ Ba hỏi như thế, Dịch Vân không đáp lời chỉ khẽ gật đầu, thần sắc nhẹ nhàng thoải mái, làm cho Áo Nhĩ Ba đại đế cùng các trọng thần đế quốc cảm thấy kinh ngạc. Quả không hổ danh là người xuất sắc nhất ma đấu đại hội trong vòng mười năm qua, là đệ nhất nhân trong số các học viên trong nước. Khí thế, thần thái biểu lộ ra ngoài khác hẳn với mọi người.
Dưới sự cái nhìn chăm chú của mọi người, Dịch Vân dựa vào lễ nghi do đế quốc quy định, thực hiện tất cả các nghi lễ, nhận tước vị phong thưởng. Đúng như sự phán đoán của mọi người, phần thưởng này cao hơn hẳn nhất giai so với binh thường - tam đẳng bá tước.
Mọi người im lặng nhìn nghi thức diễn ra, trong lòng đều vô cùng kích động. Thiếu niên tóc đen này lấy lực lượng cuồng mãnh, khí thế cuồng phong tảo lạc, hạ bệ tất cả đối thủ trong ma đấu đại hội, các đệ tử của các cường giả liên tiếp thất bại dưới tay hắn, khiến cho bọn họ như vừa trải qua một chuyến đi kỳ thú, một giấc mộng đẹp suốt đời khó quên.
Ngay từ đầu ai cũng nghĩ hắn là nhờ vận khí, sau này mới rõ nguyên nhân là do thực lực của hắn, do hắn che dấu thực lực của mình. Từ một người vô danh, từ một bình dân vô danh tiểu tốt trở thành bá tước đế quốc. Dù phong thưởng hậu hĩnh, nhưng đó là kết quả hắn xứng đáng nhận được, không ai xứng đáng hơn hắn!
Bất đồng với hoàng thành náo nhiệt, bên trong Kỳ Võ chính điện lại vô cùng im lặng, sự trang nghiêm của các nghi lễ đại thần luôn thường trực trong điện. Là tiêu điểm của mọi người, nhân vật chính của việc phong tước hôm nay, Dịch Vân thủy chung vẫn không nói lấy một câu, chỉ hiện ra biểu tình lạnh nhạt mà vô cùng điềm tĩnh.
Bầu không khí kỳ dị này dường như có một sự dụ hoặc khó nói nên lời, ở những nghi thức phong tước dĩ vãng lúc trước chưa bao giờ xuất hiện qua, nó làm ảnh hưởng tới những người theo dõi ở đại điện, không có trầm trồ khen ngợi, không có vỗ tay, không có tiếng động, càng tôn thêm sự trang nghiêm.
Trong bầu không khí quái dị ấy, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, đều hiện sự khó hiểu. Trong này, toàn bộ nhân sĩ cao nhất trong đế quốc đã gặp qua không ít sóng to gió lớn, nhưng chưa bao giờ trải qua tình cảnh như thế. Chỉ tùy ý đứng đó, chỉ vài động tác đơn giản đã khiến cho mọi người có bao cảm xúc khác nhau. Người thiếu niên này quả thực làm cho người ta kinh ngạc.
Cảm thụ được không khí khác thường, đứng giữa đại điện đông đúc, hai người Bá Nạp Đốn cùng Mặc Tây liếc mặt nhìn nhau, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Khác hẳn với các đệ tử trước, nghi thức phong tước thứ nhất của Dịch Vân vừa chấm dứt, thì lập tức tới nghi thức mà mọi người vô cùng coi trọng, là phần thưởng lớn nhất trong ma đấu đại hội, cũng là tiêu điểm trong các đại hội – nghi thức "Phong địa chi nghi" (Phong tặng lãnh địa).
Điển lễ có mục đích khác nhau nhưng quá trình cơ hồ lại giống nhau như đúc, điều không hề thay đổi còn có sự im lặng trong đại điện, không khí quỷ dị tràn ngập. Dịch Vân vẫn như cũ đứng ở trung tâm đại điện, trước Áo Nhĩ Ba đại đế, biểu tình bình thản, duy chỉ có thanh âm của đại thần tuyên triệu vang lên.
Thanh âm hiệu triệu chấm dứt, nghi thức kết thúc.
Lúc Áo Nhĩ Ba đại đế đứng dậy từ ngai vàng, đích thân đem hai văn kiện cao cấp nhất của đế quốc, hai quyển trục mạ vàng một lam một trắng giao vào tay Dịch Vân, trên Kỳ Võ điện mới vang lên thanh âm vỗ tay nồng nhiệt, hòa theo tiếng reo hò như sấm động bên ngoài, tượng trưng cho đại điển phong tước lần này chính thức chấm dứt, cũng đánh dấu sự kết thúc hoàn mỹ của ma đấu đại hội.
Đợi Dịch Vân tiếp nhận hai quyển trục đã có hiệu lực chính thức, Áo Nhĩ Ba thở dài nhẹ nhõm, vỗ vào bả vai Dịch Vân, mỉm cười nói: "Cuối cùng thì nghi thức đã kết thúc tốt đẹp, nói thực, không khí vừa rồi ở đại điển, bổn vương lần đầu mới nhìn thấy, sự trang nghiêm hòa cùng sự yên tĩnh không một tiếng động, càng tăng thêm tầm quan trọng cho nghi thức phong địa, không khí như thế tất cả đều do ngươi tạo nên, nhờ ngươi mà có…Ngươi lại một lần nữa làm cho bổn vương kinh ngạc!"
Đứng hai bên trái phải của Áo Nhĩ Ba là hai người Kiệt Mễ Trì và Bố Lỗ Thác, đều dùng ánh mắt để xác nhận những lời vừa rồi cho Dịch Vân, những lời vừa rồi của Áo Nhĩ Ba quả đúng với những suy nghĩ trong lòng họ, không kiêu ngạo mà cũng không siểm nịnh, biểu hiện vừa rồi của hắn quả thật làm cho người khác phải tán thưởng.
Áo Nhĩ Ba ngồi trở lại ngai vàng, khẽ phất tay, mọi người đều dừng lại để chúc mừng, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt ở đại điện rồi cũng dần im lặng, chỉ nghe giọng nói trầm thấp của đại đế vang lên: "Ở ma đấu đại hội lần trước, bổn vương vẫn cho rằng, người chiến thắng cuối cùng, đạt được lãnh địa hơn trăm dặm hẳn cũng là người trong tứ đại thế gia, cho dù có ngựa ô (người lội ngược dòng) xuất hiện thì chắc cũng là đệ tử của các thế gia khác."
"Những người này đều được đánh giá rất cao nhưng không ai ngờ được Tát Nhĩ Đạt ngươi lại giành được giải nhất."
Dừng lại một chút, Áo Nhĩ Ba lại nói: "Sau lưng ngươi không có gia tộc ủng hộ, hẳn không có khả năng trùng kiến khối lãnh địa này trở nên giàu có, nếu để cho khối lãnh địa hơn trăm dặm này thành phế thổ hoặc vì việc này mà ảnh hưởng tới việc tu luyện của ngươi thì chẳng đáng tiếc lắm sao? Đồng học ngươi đã nghĩ ra phương pháp giải quyết chưa, có cần hay không để bổn vương thay mặt ngươi bàn bạc với các thế gia có thể hợp tác, thay ngươi làm tất cả sự vụ trên lãnh địa?"
Tất cả tộc trưởng thế gia trên đại điện nghe thế đều gật đầu, tình cảnh của thiếu niên hiện giờ vô cùng rõ ràng, hắn tuyệt đối không có cách nào sử dụng lực lượng của một người mà phát triển lãnh địa, nếu không thì lãnh địa chỉ nước biến thành khối đất hoang mà thôi, nên nhất định phải tìm được đúng đối tượng đáng tin cậy mà hợp tác, bọn họ đều là những người quyền cao chức trọng nên càng không thể xem nhẹ việc này, nếu không bỏ lỡ mĩ sự này thì thật đáng tiếc.
Khai khẩn lãnh địa ban đầu thì vô cùng tốn kém, ít nhất cũng trải qua hơn hai mươi năm không ngừng khai phá mới có thể thu được kết quả, nhưng bù lại, ngày sau nếu trùng kiến lãnh địa tốt sẽ thu được hồi báo rất hậu, chỉ cần có đông dân cư tới sinh sống, khuyến khích bọn họ phát triển dân số, mở rộng việc kinh doanh thì sẽ thu được rất nhiều lợi nhuận.
Đương nhiên, người là bọn hắn thuê, tiền là bọn hắn chi, Dịch Vân cũng không thể ngồi mát ăn bát vàng như vậy.
Tất cả đối tượng hợp tác đều phải ký kết một khế ước vĩnh cửu, về các thứ như quyền khai phá, quyền ngôn luận, chủ quyền,…toàn bộ thiếu một thứ cũng không được. Làm cho quyền lực của gia tộc mình ảnh hưởng tới lãnh địa, vĩnh viễn chia sẻ lợi nhuận trên lãnh địa, hơn nữa đó là xây dựng một cứ điểm mới của gia tộc trên lãnh địa đó, tuy rằng đầu tư mất nhiều thời gian, nhưng đây là một vụ làm ăn khá ổn với lợi nhuận không hề tệ tý nào.
Lãnh địa sau khi thụ phong thì vương thất đế quốc đã không còn quyền quản lí trong đó nữa, nhưng lãnh địa càng phát triển thì tiền thuế thu được hàng năm sẽ càng nhiều, đây mới là nguyên nhân chính khi Kỳ Võ vương thất đem Ái Đạt trấn thành phần thưởng cho ma đấu đại hội. Cho nên, cũng không thể để mặc khối lãnh địa hơn trăm dặm này hoang phế được.
Chủ động cung cấp cho hắn một phương pháp giải quyết, tất cả đều lợi đôi đường, tình lý đủ cả, hẳn Dịch Vân không có lí do gì cự tuyệt mới phải.
Nhưng bất ngờ là, Dịch Vân lại uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của Áo Nhĩ Ba, mở miệng nói: "Đa tạ bệ hạ quan tâm nhưng tại hạ đã tìm ra phương pháp giải quyết, không cần khiến bệ hạ nhọc lòng lo lắng."
Áo Nhĩ Ba rõ ràng hơi bất ngờ, cười hỏi: "Tát Nhĩ Đạt đồng học đã tìm được đối tượng hợp tác rồi sao? Làm việc thực mau lẹ, tính tỉ mỹ như thế khó mà có được, là thế gia nào vậy, có thể tiết lộ không?"
"Có thể bệ hạ đã hiểu lầm, Dịch Vân nói là đã tìm được phương pháp giải quyết vấn đề về lãnh địa, chứ không phải nói tìm được đối tượng hợp tác thích hợp." Dịch Vân nói xong, dưới sự nghi hoặc khó hiểu của mọi người, quay đầu khẽ gật với nam tử đứng bên Mễ Nặc, mở miệng nói: "Cát Âu tộc trưởng, các đồ vật đã chuẩn bị tốt rồi sao?"
Cát Âu sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đến giờ phút này khi nghe Dịch Vân gọi tên mình thì trái tim cũng không tránh khỏi đập mạnh hẳn lên, dưới sự nghi hoặc càng lúc càng nhiều của mọi người trên điện, dựa vào lễ nghi thần tử, hướng Áo Nhĩ Ba đại đế hành lễ, rồi sau đó cánh tay run run lấy trục cuốn nạm vàng trong lòng ra, đưa cho Dịch Vân.
Dịch Vân cầm lấy quyển trục, cũng không thèm nhìn tới, cung kính bẩm báo với Áo Nhĩ Ba, nói: "Bệ hạ, đây là quyết định của Dịch Vân!"
Áo Nhĩ Ba đã bị hành động bí ẩn của hai người làm cho hồ đồ, ngay cả hai người bên cạnh là Kiệt Mễ Đạt và Bố Lỗ Thác cũng toát ra vẻ mặt hoài nghi, trục cuốn nạm vàng trên tay vẫn chưa mở ra, chợt nghe thanh âm lạnh nhạt của thiếu niên truyền đến: "Đây là độ thư chuyển nhượng lãnh địa, từ nay về sau, ta nguyện đem lãnh địa mà bệ hạ ban thưởng – trăm dặm xung quanh Ái Đạt trấn, toàn bộ chuyển cho Kiệt Nặc Tư gia tộc, gia nhập vào danh nghĩa của Kiệt Nặc Tư gia tộc, từ nay về sau khối lãnh địa đó với ta không còn liên hệ gì cả."
Toàn trường ồ lên một trận.
"Cái gì?" Áo Nhĩ Ba đại đế nghe vậy ngây ngốc cả người, vội vã đứng lên, cả kinh hỏi: "Rốt cuộc là sao đây, ngươi có biết mình đã nói cái gì không?"
Dịch Vân thản nhiên nói: "Như lời bệ hạ vừa nói, một mình tại hạ tuyệt không có năng lực phát triển khối lãnh địa này, hơn nữa, chí hướng của ta cũng không ở chỗ này, không muốn vì tục sự này làm ta phân tâm nên dứt khoát tặng cho người khác, đây là phương thức giải quyết tốt nhất mà ta có khả năng nghĩ ra."
Thanh âm độc thoại của thiếu niên vang vọng khắp đại điện, chuyện kinh thiên động địa như thế, tất cả mọi người đều ngây dại ra, sau đó đều im lặng trầm mặc.
Cái gì gọi là "Tục sự này?" Cái gì lại bảo "Dứt khoát tặng cho người khác?"
Đây là một khối lãnh địa lớn đến trăm dặm, là miếng thịt cực phẩm trong mắt các gia tộc, hắn lại chẳng mảy may để ý, tựa như mời ăn cơm uống rượu dễ dàng tặng cho người khác…. Đầu của hắn là đầu heo sao? Hay là do tu luyện ma khí làm ảnh hưởng đến trí óc, bằng không sao lại đưa ra quyết định thái quá như thế chứ?
Truyện khác cùng thể loại
435 chương
31 chương
262 chương
111 chương
221 chương
144 chương
205 chương
29 chương
18 chương