Edit: Mimi Beta: Lam Yên ***** Nghi lễ nghênh kiếm trước sựtham dự của đông đảo nhân sĩ võ lâm từ khắp mọi nơi do Vệ Địch tổ chức đã kếtthúc tốt đẹp, việc còn lại chỉ là thiết yến chiêu đãi khách khứa. Trước khi yến tiệc bắtđầu, tất cả khách nhân hoặc theo đám người hầu đi thăm thú khắphoa uyển – ucốc(*) trong Đông Thịnh Thượng Phủ, hoặc thưởng trà chơi cờ, hoặc ngắm hoađối chữ, hoặc luận võ so chiêu, nhàn nhã tự do, ung dung vui vẻ. Là đại mônphái danh chấn một phương, Đông Thịnh Thượng Phủ chiếm cứ cả vùng khe núi KiểuNguyệt, phong cảnh tú lệ, mây núichập trùng(**), phải nói là như chốn tiên cảnhkhông vướng bụi trần, làm cho người ta vô cùng thư thái. (*) Hoa uyển – u cốc: hoaviên và những ngóc ngách trong phủ. (**) Chập trùng: Chập = nối tiếp; trùng = nhiều lớp, tầng tầng lớp lớp. Đương nhiên Đông Thịnh ThượngPhủ cũng không phải nơi ngoại nhân tùy tiện đi lại, mấy khu cấm địa trọng yếu tấtnhiên không cho phép người khác bước vào, tỷ như hậu trạch Nhiếp Bất Phàm cưtrú. Giữa hoa uyển, một kiếmkhách trẻ tuổi nói với người bên cạnh, “Nghe đồn Vệ minh chủ thích nuôi mèo, nhưng ta ở trong phủ cả ngày, vì sao đến một con mèo cũngkhông thấy. ” Người kia nói, “Cái này tacũng có chút nghi hoặc, hay là tất cả mèo đều nhốt ở hậu viện. ” “Thế thì thật đáng tiếc. ” Kiếm khách tiếc nuối nói, “Vốn tưởng có thể mở mang tầm mắt, xem thử đámmèo đa chủng loại mà Vệ minh chủ đi khắp nơi thu thập một chút, hiện nay có vẻ không cóđược may mắn này rồi. ” Đang nói, tầm mắt hắn độtnhiên lướt đến một thân ảnh linh hoạt thoắt ẩn thoắt hiện cách đó không xa. Nhìn kỹ lại, thế mà lại là một con gà trống lông vàng. Nó từ giữa bụi cây chuira, chạy thẳng về phía một cây đại thụ, một màn nảy sinh sau đó liền làm ngườita trợn mắt cứng họng. Con gà trống kia đạp lên thân cây một cái, giống như lấy đà mà bay vút lên chạc cây, tiếp đó lại nhẹ nhàng nhún mình, xoayngười băng qua bức tường, nhảy vào một khoảng sân khác. “Ngươi… thấy không. ” Kiếmkhách mơ mơ màng màng hỏi. “Ách, thấy. ” “Vừa rồi là gà. ” “Nếu không nhìn nhầm, thìđúng vậy. ” “Nó vừa mới trèo cây?. ” “Rõ rành rành. ” “… Chẳng lẽ thứ Vệ minh chủdưỡng không phải là mèo, mà là gà. ” “…Không rõ. ” Trong chòi nghỉ mát giữa hồ, vài võ lâm nhân sĩ tụm lại, vừa uống trà vừa cười nói vui vẻ. Một người chỉ vào giữa hồ, nói, “Xem, trong hồ có một đôi thiên nga đang đạp nước. ” Những người còn lại đềuquay đầu lại nhìn. “Đôi thiên nga này so ra cóphần không xứng đôi cho lắm, cái đầu con bên phải ước chừng to gấp đôi con bêntrái. ” Một đại thúc râu quai nón cười to nói. Một nam tử râu dài lại nói, “Ha ha, lão thiên còn có thể để cho một đại hán thô kệch như ngươi đây thú về thục nữ yểuđiệu, cớ gì lại không tán thành thiên nga tiểu thư xinh xắn nhà người ta tìm mộtvịt trời công tử to lớn oai hùng mà bầu bạn chứ. ” Tất cả mọi người xung quanhđều cười rộ lên. Lúc này, hai con thiên nga đangsát cánh trong hồ chầm chậm bơi tới gần. Một thư sinh mặt trắng kinhngạc nói, “Ân?Không đúng, trong hồ kia hình như không phải thiên nga. ” Mọi người lần nữa nhìn lại –con bên trái kia đúng là thiên nga, thế nhưng bên phải hình như lại là… một congà?Chỉ thấy con gà kia toànthân màu nâu, mào đỏ như lửa, vẻ mặt ‘bỉ ổi’ mà bơi qua bơi lại bên mình conthiên nga, lắc đầu rỉa lông, vô cùng vui vẻ!“Ách… kia kỳ thực là vịt trờiđúng không. ” “Có loại vịt nào trên đầucòn cắm mào gà. ” “…”“…”“…”“… Ha ha, Đông Thịnh ThưởngPhủ quả nhiên thâm sâu khó dò, thâm sâu khó dò. ” Trong sơn cốc, một đám bằnghữu giang hồ đang thí võ luận kiếm, chỉ thấy từng đạo thân ảnh liên tục đan xenvụt lướt qua nhau, kiếm quang lập lòe, hàn khí lẫm liệt. Người xem sôi nổi vỗ tay, bầu không khí vôcùng sôi động. Trong đó có một thanh y nam tửvõ nghệ cao minh hơn người một bậc, từ đầu tới cuối đều chiếm thế thượng phong. Nhưng là, ngaylúc sắp phân thắng bại, hắn lại lơ đễnh liếc thấy một con gà bay qua, không khỏisửng sốt. Giữa lúc còn đang triệt để ngây người, kiếm trên tay đã bị đối phươngđánh rớt, cư nhiên bại trận. “Lưu huynh, vì sao thất thần. ” Đối thủ của hắn kỳ quái hỏi. Thanh y nam tử chỉ về phíatrên. Mọi người đồng loạt nhìntheo, chỉ thấy một con gà rực rỡ sắc màu đang bay trên không trung chầm chầm đậulại trên vách tường, động tác tao nhã mà rỉa rỉa một thân kê mao lộng lẫy củamình. Ngay sau khi chú ý tới ánh mắt nhiệt tình như lửa của mọi người, nónhìn nhìn một chút, rồi lại đột nhiên tỏ vẻ xấu hổ mà kêu một tiếng, “Đáng ghét~. ” Tiếp theo lại nhanh chóngnhảy xuống bên kia bức tường mà biến mất vô tung, để lại một đám người ù ù cạccạc ngẩn ngơ như bị sét đánh. Bất tri bất giác, Đông ThịnhThượng phủ đã bị đám gà âm thầm lặng lẽ chiếm đóng, hình ảnh những con gàquỷ dị không chỗ nào không có. Trong đó, gặp tai ương nhấtchính là trù phòng. Người cần ăn mỗi ngày, gàcũng vậy, đặc biệt là đàn gà chiến được Nhiếp Bất Phàm nuôi dưỡng đến một thânbéo mập cường tráng này, mỗi ngày nhất định đều phải có cơm ăn. Chủng loài ăn cỏ thì khôngtính, bọn chúng đối với thức ăn chín đều không có hứng thú, nhưng loài ănthịt thì lại không có nhiều cố kị như thế. Chúng nó đầu tiên là dương đông kíchtây, thả toàn bộ gà vịt ngan ngỗng vỗn là thức ăn dự trữ của toàn phủ đang bị nhốttrong lồng ra, rồi nhân lúc mọi người bận rộn cùng cực đi bắt lại màlẻn vào trù phòng càn quét khắp nơi. Trù phòng trải qua một hồi công phá này củachúng nó, thật sự tan hoang tơi bời chẳng khác nào gặp phải đại dịch châu chấu. Đám kê tặc liên tục mổ, kéo, cào… nhân tiện còn ngay trên xoong nồi bát chậu mà lưu lại ấn ký quen thuộccủa giống loài. Đến khi mọi người lần nữatrở lại trù phòng, cảnh tượng đập vào mắt đã là một mảnh tang thương không gìsánh nổi. “Đây là ai làm. ” Đại trù sưrống giận. Hắn bất quá chỉ mời rời khỏi phòng bếp một lúc, tại sao cả phònglại thành ra thế này?Một nô bộc run rẩy đưa tớimột cọng lông gà, nhỏ giọng nói, “Hình như là gà. ” “Ta có thể không biết là gàsao?Trên bếp lò kia còn lưu lại mấy đống phân gà nóng hổi kìa!” Đại trù sư chỉvào bọn người dưới, tức giận mắng, “Các ngươi đều là người chết sao?Một cáiphòng bếp lớn như vậy, cư nhiên lại để cho mấy con gà làm thành cái dạng này!Yến tiệc kia phải làm thế nào?Các ngươi định để khách nhân ăn cái gì đây. ” Đám nô bộc nơm nớp lo sợ, cúi đầu nghe dạy dỗ. “Phòng bếp tổn thất chỉ làchuyện nhỏ, thể diện của Thượng Phủ mới là chuyện lớn, ta thật sự là chết chắcrồi!” Đại trù sư liều mạng đập nồi gõ xẻng, thống khổ tột cùng. “Hiện tại nói cái gì cũngmuộn rồi, vẫn là mau chóng tìm cách làm thêm đồ ăn đi. ” Một tiểu trù sư ở phíasau nhẹ giọng nhắc nhở. “Đúng đúng, làm thêm đồ ăn. ” Đại trù sư ra lệnh, “Ngươi, thu dọn phòng bếp một chút. Ngươi, ngươi, và ngươi, đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Hai người các ngươi, canh gác trù phòng, tuyệtđối không được để cho một con súc sinh nào đến quấy rối nữa. ” Phân phó xongxuôi, trù phòng khôi phục lại trật tự ban đầu, tiến vào giai đoạn lu bù công việc. Trên cây đại thụ bên ngoàiphòng bếp, hai con gà một bên chia nhau con lợn sữa quay, một bên đầy vẻ thưởngthức mà nhìn đám người đang tất tả ngược xuôi đến đầu bù tóc rối bên dưới. Ởphía trên đầu chúng nó, huynh đệ tỉ muội gà bày ra vây cá, thịt xiên nướng vàđủ loại đồ ăn lẻ tẻ khác. Bốn năm con gà đang hưởng thụ mỹ thực yêu thích củamình, thuận tiện còn ném mấy miếng thịt sang bên kia tường rào, chia cho mấyhuynh đệ khác. Chúng nó ăn uống tới longtrời lở đất, thế nhưng lại hại cho người trong trù phòng một phen hoảng hồn nhưvậy. Đồ ăn thức uống thịnh soạn vốn đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng lại bởi vì sự quấyrối của đám gà kia mà thiết hụt phân nửa. May là chất lượng thức ăn rất cao cấp, cho dù số lượng thiếu đi một chút, cũng không đến mức gọi người ra chất vấn. Những người dự tiệcđều tương đối chú trọng lễ nghi, rất ít người thuộc dạng không đếm xỉa đến hình tượngcủa bản thân mà ăn thùng uống vại. Nhưng Vệ Địch thân làm chủnhân yến tiệc cũng rất nhanh chóng nhận ra điểm bất thường. Thực đơn trước đólà do hắn địch thân phê duyệt, thiếu món thì vừa nhìn đã nhận ra ngay. Lá gan củađầu bếp có lớn cũng không thể ở ngay dưới mắt hắn mà cắt xén thực phẩm, xem ra đã xảyra biến cố ngoài dự liệu nào rồi. Hắn đầu tiên là nghĩ tớiNhiếp Bất Phàm. Tên này chẳng lẽ lại gây chuyện rồi?Nhưng là hắn không ngờ được, phủ đệ của chính mình cơ hồ đã hoàn toàn bị đàn gà chiếm đóng. Vệ Địch lạnh mặt, biểu tìnhnghiêm túc lãnh liệt, uy lực bỗng chốc tăng vùn vụt khiến cho tất cả những ngườicó mặt trong đại sảnh đều cảnh giác hẳn lên, âm thần kinh hãi trước khí thế củaminh chủ đại nhân. Ai mà biết được, giờ phútnày hắn chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng kết thúc bữa tiệc này để đi về tìmngười nào đó tâm sự một chút chuyện nhân sinh. Bóng đêm mông lung mờ mịt. Vào lúc yến tiệcđang sôi nổi, khi đang đi bộ trong viện tử để tiêu thực, Nhiếp Bất Phàm chợt nghe thấy một độngtĩnh rất nhỏ từ cửa sổ truyền đến. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnhlinh hoạt xuất hiện ngay ngước mặt hắn – chính là u linh Vương Thi Thiện. “Vương Ngũ!” Nhiếp Bất Phàmkhẽ hô một tiếng, nhanh chóng chạy tới dành cho người kia một cái ôm vô cùng thânthiết. Vương Thi Thiện mỉm cười, xoa xoa đầu hắn, hỏi, “Gầy đây có khỏe không. ” “Mọi thứ đều tốt, nhưng làrất nhớ các ngươi. ” Nhiếp Bất Phàm ở trong ngực Vương Thi Thiện cọ tới cọ lui. Vương Thi Thiện ánh mắt nhuhòa, cúi đầu xuống hôn thật sâu lên môi hắn, một lúc lâu sau mới buông ra, nhẹgiọng nói, “Chúng ta sẽ nhanh chóng đưa ngươi trở về. ” “Nhanh chóng là khi nào. ” Nhiếp Bất Phàm hai bắt bừng sáng. “Nội trong ba ngày. ” VươngThi Thiện trả lời, “Bọn Lý Dực trước tiên sẽ thương lượng với Vệ Địch. Nếukhông được, chúng ta liền trực tiếp trộm người. ” “Chỉ sợ không dễ dàng như vậy. ” Vương Thi Thiện gật đầu, “Đúnglà không dễ. Đông Thịnh Thượng Phủ canh phòng nghiêm mật, với kinh công của tatuy rằng không đáng ngại, nhưng lại không có cách nào mang theo ngươi. ” Nhiếp Bất Phàm suy nghĩ mộtchút, đột nhiên lấm lét cười như kẻ trộm, “Kỳ thực ta có một cách. ” “A?Nói xem. ” “Mấy hôm trước ta gặp mộtngười. Người này kỹ thuật bơi lội rất tốt, hắn có thể mang theo ta lặn xuống nước đi rakhỏi phủ. Trước đó đã thử một lần, nhưng lại vì đám mèo của Vệ Địch mà thất bại. Lần này có gà cản hậu, đám mèo kia liền không đáng lo rồi. ” Vương Thi Thiện nheo mắt lại, hỏi, “Vị kia sẽ không phải là nam nhân thông gian của người đi. ” “Ngươi cũng quá lấy bụng tiểunhân đo lòng ta rồi, ta nào có bác ái như vậy. ” Nhiếp Bất Phàm rất ấm ức. Vương Thi Thiện đối vớichuyện này thì miễn bình luận. Nhiếp Bất Phàm lại nói, “Hắnhiện tại đang ở ngay viện phía Nam, ngươi có biện pháp cứu hắn ra hay không. ” “Thân thủ của hắn như thếnào. ” “Vài chiêu mèo cào chắc làcó đi. ” Nhiếp Bất Phàm tràn đầy tự tin nói, “Chỉ cần ngươi mang hắn ra được tới hồ nước, những cái khác đều không còn là vấn đề nữa. ” Vương Thi Thiện gật đầu, suy tính một chút, nói, “Vậy không cần phải đàm phán cùng Vệ Địch nữa, trực tiếptheo kế hoạch này. ” “Thật tốt quá. ” Nhiếp BấtPhàm vẻ mặt hưng phấn, sờ sờ cằm nói, “Đêm mai chỉ sợ sẽ là thời cơ cuốicùng. Chờ sau khi Vệ Địch xong việc, ta sẽ rất khó thoát thân. ” “Vệ Địch đối với ngươikhông tốt sao. ” Vương Thi Thiện có phần nghi hoặc hỏi, “Ngươi cư nhiên vội vàngmuốn bỏ đi như vậy. ” “Cũng không phải không tốt. ” Nhiếp Bất Phàm sờ mũi, lúng túng nói, “Ta chính là không thích nơi này, muốn trởvề Kê Oa thôn. ” Vương Thi Thiện than nhẹ mộthơi, “Đúng vậy, danh gia vọng tộc, nhà cao cửa rộng quả thực rất gò bó ngươi. ” Hắn thích người này trướctrời cao biển rộng tự tiện phong mình là hoàng đế Kê Oa thôn, cũng thích ngườinày tự do tự tại không gì trói buộc. Người nọ, vốn dĩ là yêu tinhquỷ quái do trời đất dưỡng thành. Sau đó, Vương Thi Thiệntranh thủ thời gian cùng Nhiếp Bất Phàm bàn bạc chu toàn kế hoạch. Khi chuẩn bịly khai, hắn đột nhiên ghì chặt Nhiếp Bất Phàm lên trên tường, hung hăng hôn tới. “Chờ ta. ” Sau khi ghé sátvào tai người nọ lưu lại những lời này, Vương Thi Thiện liền nhẹ nhàng nhảy quacửa sổ thoát ra ngoài, nháy mắt tiêu thất vào bóng đêm. Tất cả, chỉ còn chờ đợingày mai. —Mi: Ai gu~~ Liệu có suôn sẻ hồi thôn không đây~~ :v