Tối, Khoa chạy qua nhà An với tâm trạng phấn khởi chưa từng có, cậu mang theo toàn thức ăn bổ dưỡng cho An ăn tẩm bổ. Nghe tiếng Khoa gọi, An ra mở cửa với đôi mắt mệt mỏi nhưng nhìn thấy cái mặt tèm nhem như con mèo của cậu tự nhiên An bật cười vui vẻ. -Sáng giờ không chịu rửa mặt hay sao mà cái mặt tèm nhem thấy ghê vậy hả? Vừa nói cô vừa lấy khăn lau cho Khoa. -Thôi, rửa làm gì cho mệt, qua đây có gái đẹp lau cho tội gì không dơ. -Muốn được lau suốt đời không? -Muốn, muốn. -Vậy đưa đây đánh cho tàn phế hai cái tay rồi có người lau mặt cho mỗi ngày à. Khoa liếc An một cái, người gì nhìn cái mặt hiền hiền vậy mà ác khủng khiếp thế không biết. Thật ra lúc nãy là đứng chờ mua đồ ăn cho An mà người ta làm lâu quá, đợi không được Khoa lao xuống nướng phụ nên cái mặt mới dơ vậy đó. -An đúng là đồ đáng ghét. Ăn cái này đi, toàn món An thích thôi đấy. Bày một đống thức ăn ra, Khoa cứ liên tục gắp thức ăn cho An, người ta đang bị bệnh mà mua toàn mấy thứ dầu mỡ này làm sao có khẩu vị mà ăn chứ. -Không ăn đâu. -Đánh đòn cho bây giờ, muốn vừa khóc vừa ăn hả? Khoa hăm dọa, công trình người ta phải ghé nhiều chỗ mới mua được hết đống này, ở đó mà nói không ăn, hay là đang muốn ăn đòn nên chê đây không biết. -Hung dữ, Khoa ăn An mới ăn. -Ừm, ăn đi. An vừa ăn vừa hậm hực, nếu không phải thấy tội nghiệp vì Khoa lặn lội mua những món mình thích qua thì cô đã không ăn rồi. Nhưng mà phải công nhận Khoa tốt kinh khủng khiếp, cho dù bận đến thế nào đi chăng nữa cũng chẳng bao giờ bỏ rơi An một lần nào hết. -No quá, An không ăn nổi nữa, Khoa ráng mà lùa hết đống này đi nha. An xoa xoa bụng rồi chỉ vào đống thức ăn trước mặt. -Mới có chút xíu mà no gì? Đừng có mà lừa tình tôi nha. -Người ta bệnh mà, ăn nhiêu đây là nhiều lắm rồi đó, ăn thêm cũng sẽ bị nôn ra hết à. Không tin Khoa rờ thử xem vẫn còn sốt đó. Lấy tay Khoa đặt lên trán mình rồi giả vờ đưa bộ mặt đáng thương ra thê là Khoa động lòng ngay lập tức, gì chứ An giỏi mấy cái khâu này lắm. Ngồi nhìn Khoa ăn tự dưng An cảm thấy tâm tình vui vẻ, ăn thôi có cần phải xinh trai dữ vậy không biết. -Ăn cho hết nha, Khoa mà bỏ thừa là chết sẽ biến thành con gà chuyên đi tìm thức ăn thừa đó. Cảm thấy Khoa chuẩn bị buông đũa An vội hù dọa. Khoa lấy đũa gõ vào đầu An cái cốp. -Tào lao mía lao, tôi mà biến thành con gà thì cô cũng thành con giun đất cho tôi ăn thịt à. -Mơ đi cưng, chị ăn ở hiền lành kiếp sau sẽ là cô tiên xinh đẹp thích ăn thịt gà thôi. -Lần sau mà còn chị chị cưng cưng thế này là tôi cho một trận ra trò đấy. Ngồi đây Khoa có chuyện muốn nói. Khoa kéo An ngồi ngay bên cạnh cậu, không biết có chuyện gì mà mặt cậu trở nên nghiêm túc thế kia, hai đứa đang nói chuyện vui vẻ mà. Kéo An dựa vào người mình, Khoa nói với giọng cực kỳ ấm áp. -Hôm nay lại gặp Thùy An nữa sao? -Sao Khoa biết? -Chỉ có chị ta mới làm An khóc nhiều vậy thôi, Khoa nhìn là đoán ra ngay. Sau này đừng quan tâm đến những lời nói của Thùy An nữa, được không? Những giọt nước nơi khóe mắt lăn xuống, là vì cảm động bởi sự quan tâm của Khoa hay vì nỗi đau trong lòng lại âm ỉ nhói đau An cũng không biết, chỉ biết rằng ở Khoa, An cảm nhận được một tình yêu, sự chân thành mà không thể tìm thấy ở bất cứ ai khác. Khoa biết những điều mà An chưa nói ra, hiểu được nhưng suy nghĩ mà cô chừng kể, một người như cậu có lẽ sẽ là mơ ước của rất nhiều cô gái mà An may mắn có được trong cuộc đời. -Chị ấy nói An tranh giành anh Thái với chị nhưng An không có, An thật sự không có…. -Khoa biết, Khoa biết, An đừng đau lòng nữa. Khoa siết nhẹ An trong vòng tay mình để An có thể cảm nhận được con tim cảm thông của cậu, để An biết rằng ít nhất còn có một người quan tâm và yêu thương cô thật lòng. Đối với Khoa, may mắn lớn nhất là được quen biết và yêu An, bởi cậu biết ngoài cô ra chẳng ai có thể thay thế cô trong cuộc đời này. 3 năm, khoảng thời gian đủ dài để xây dựng một tình bạn tuyệt vời. 3 năm, đã từng gắn bó, sẻ chia tất cả những buồn vui trong cuộc sống. 3 năm, đủ để thấu hiểu nhau từ sở thích, thói quen, tật xấu và tất cả những thứ thuộc về nhau. 3 năm, trải qua tất cả các cung bậc cảm xúc bên nhau, vui vẻ, giận hờn, yêu thương, bực bội,… 3 năm, khoảng thời gian đủ dài để nhận ra không thể thiếu nhau trong cuộc sống. 3 năm, kết thúc tình bạn đẹp để bước vào một thứ tình cảm thiêng liêng và hạnh phúc. -Nè, mai mốt hai đứa mình học hai trường khác nhau, ngộ nhỡ có anh nào tán tỉnh An thì sao? -Vậy càng tốt chứ sao, gặp Khoa hoài chán rồi. -Đừng có mà mơ nha cục cưng, thằng nào bén mảng tới gần An Khoa sẽ cho nó tứ mã phanh thây luôn. -Đồ ác độc, mình chia tay đi. -Quên đi, đừng có mà nói chuyện không tưởng. -Khoa khìn đáng ghét nhất thế giới. -Vậy mà có một con heo yêu say đắm đó nha. -Đúng rồi, sống sao người không yêu chỉ có heo yêu, tội. -Còn nói nữa tôi cắn cho một cái bây giờ. -Đừng, An không muốn đi chích ngừa đâu nha. -… Bên cạnh Khoa, An dường như quên đi tất cả buồn phiền trong lòng, nỗi đau gia đình không còn dai dẳng nữa bởi Khoa mang đến cho An sự tươi mới và vui vẻ. Khoa lúc nào cũng xuất hiện khi An cần, an ủi khi An khóc và trò chuyện khi An vui vẻ. Tình yêu đơn giản chỉ có thế nhưng nó mang lại cho An sự ấm áp kỳ lạ, hóa ra khi yêu người ta có thể ở bên cạnh nhau bao lâu cũng không biết chán, hóa ra chỉ cần ngồi bên nhau thì cho dù thế giới ngoài kia có chông chênh thế nào đi chăng nữa thì lòng người vẫn rất bình an. … Từ ngày đính hôn với Thùy An, Thái suốt ngày chỉ biết đến rượu. Anh không muốn trở về nhà nên sau ca trực, điểm đến của anh luôn là quán rượu quen thuộc. Anh uống đến khi say khướt mới lảo đảo đi về. Cứ như vậy, ngoại trừ An ra không có người con gái nào khác chạm đến anh được, kể cả vợ anh. Có hôm không chịu nổi sự cô đơn, Thùy An ráng thức chờ Thái về nhưng khi về đến anh chỉ xem cô như người vô hình làm cô đau đớn. -Anh Thái, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, em là vợ anh cơ mà. -Đó là cô muốn, còn tôi một chút cũng không bao giờ muốn kết hôn với cô. Lời nói trong cơn say của Thái khiến cô đau nhói, nhưng biết làm gì khi trái tim anh hoàn toàn hướng về nơi khác? Cô chỉ muốn có con với anh, vì có lẽ chỉ có như vậy anh mới thôi hờ hững với cô mà thôi. -Em yêu anh là sai sao? Thùy An khóc lóc thảm thiết, ngay cả khi cô bằng lòng dâng hiến anh cũng chẳng cần để tâm đến, chẳng lẽ đối với anh cô không có chút giá trị nào hay sao. -Đúng, tôi không cần tình yêu của cô, cô hiểu không? Chính cô đã phá hủy cuộc đời của tôi, khiến tôi đau khổ như bây giờ cô còn chưa hài lòng sao? Không kiềm chế được lòng mình, Thái đau khổ bỏ đi, anh sợ nếu mình tiếp tục ở lại không biết sẽ gây ra hậu quả gì nữa. Anh đã quá mệt mỏi với những suy nghĩ rối rắm vây lấy đầu óc mình, vì thế anh tìm đến men say hi vọng nó sẽ giúp anh quên đi cảm giác đau buồn đó. Nhưng càng say lại càng đau, càng quên lại càng nhớ, rồi anh trở thành con ma men lúc nào không hay. Có hôm trở về nhà với mùi rượu nồng nàn, anh đem Thùy An ra hành hạ, những hành động thô bạo của anh khiến cô đau đớn nhưng cô vẫn chấp nhận, cô muốn có con với anh, cô muốn đứa bé sẽ giúp cô và anh xích lại gần nhau hơn