2h sáng giật mình thức giấc, chợt nhớ đến Khoa đang nằm ngoài kia, An rời khỏi phòng để kiểm tra xem Khoa có bị sốt hay không. Nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt Khoa, trong lòng An cảm thấy chút cảm động, có lẽ cậu ấy đang rất mệt mỏi. -Khoa khìn, lần sau nhớ lo cho mình trước rồi hẵng nghĩ tới người khác nhé. An lẩm bẩm trong miệng rồi đứng lên đi về phòng, nhưng mới vừa quay lưng một cái đã bị Khoa nắm chặt tay lại. -Người duy nhất khiến Khoa lo lắng mà không cần quan tâm đến bản thân chỉ có mình An thôi biết không? Câu nói của Khoa khiến An lặng người, nó có ý nghĩa gì tại sao lại khiến cô cảm thấy an tâm thế này. Cô là một người con gái bình thường, thậm chí còn xấu xa đến mức bị mẹ ghét bỏ vậy tại sao Khoa lại quan tâm cô như thế? An khóc, khóc vì nghĩ đến hoàn cảnh của mình, khóc vì sự tốt bụng của cậu bạn thân ba năm gắn bó. -Trời ạ, Khoa không biết bơi đâu, đừng có khóc ngập lụt rồi chìm chết người ta đi. Khoa bật dậy kéo An ngồi xuống ghế cạnh mình, tay choàng qua vai cô an ủi. -Tại sao lại tốt với An như vậy chứ? Không khí trở nên im bặt, giữa đêm khuya thanh vắng thế này mà tỏ tình luôn thì quá ư là tốt, vả lại bây giờ tâm trạng An đang xúc động, cơ hội thành công sẽ cao hơn một chút. Thế là lấy hết can đảm, Khoa quyết định nói hết những gì ấp ủ trong lòng bấy lâu nay. -Vì…vì…Khoa….y…ê…. -Á, đau quá. Chưa kịp nói hết câu thì giọng An la oai oái làm Khoa giật mình, không khí lãng mạn cũng bị cô phá tan tành, trời ạ, có ai vô duyên như con nhỏ này không cơ chứ. -Sao thế? -Hình như An bị chuột rút rồi, đau quá. Định làm mặt giận vì cái tội làm người ta mất hứng, nhưng thấy con nhỏ cũng tội nghiệp nên thôi tha cho một lần vậy. -Để Khoa xem. Sau một hồi nắn bóp, la ré inh ỏi cuối cùng thì chân An cũng hết bị đau. Mà con chuột này cũng ngộ thật, giờ nào không chịu rút lại lựa ngay lúc cao trào, giận ơi là giận. -Khoa giỏi ghê, biết trị chuột rút luôn, đúng là có bà con với họ nhà mèo. -Bà con với họ mèo? -Ừm, Khoa là con cọp cái, đẹp cái nè, dịu dàng nè, thùy mỵ nè, nết na nè, xinh xắn nè, tốt bụng nè, hiền lành nè….. -Thôi bỏ đi, tôi mà là cọp cái thì mấy con cọp đực cắn nhau giành giật nữa, tội tụi nó. -Nổ vừa thôi ba. -Ừm, nổ lắm nên đi vô trong phòng đi, ngồi đây coi chừng bị nổ banh xác đó. Khoa giả vờ giận dỗi, cái mặt cậu dễ thương đến mức làm An cứ muốn chọc ghẹo hoài thôi. -Vậy bạn An ngồi lỳ đây cho bạn Khoa đi tù vì tội giết người cho biết. -An đúng là lỳ hết thuốc. Khoa cũng bó tay với con nhỏ bạn mình luôn, từ trước đến giờ cho dù hai đứa có cãi nhau đến thế nào đi nữa thì Khoa cũng không thể giận An lâu được. Nhớ cái lần An cho Khoa leo cây ngay ngày sinh nhật làm cậu quyết định giận nguyên một ngày. Ấy thế mà khi cô đến nhà, mang quà tới năn nỉ vài câu là cậu xiêu lòng ngay, đó cũng là lần giận hờn lâu nhất của cậu trong suốt 3 năm qua. Mãi nghĩ ngợi lung tung, quay người qua đã thấy An ngủ gật từ khi nào rồi. Khẽ mỉm cười, Khoa đỡ người cô nằm xuống ghế, gối đầu lên chân mình rồi ngồi đó ngắm nhìn An ngủ. 3 năm, khoảng thời gian đủ dài để cả hai hiểu nhau từ tính cách, sở thích cho đến cả những thói quen nhỏ nhặt. Khoa nhớ cậu từng nói với An rằng mẫu người yêu sau này của Khoa trước hết phải là một cô gái bụ bẫm ôm cho thích, dịu dàng, ít nói và phải có chút gì đó yếu đuối để cậu có thể chứng tỏ độ đàn ông của mình, còn cỡ An người xì ke như vậy ôm cứ như ôm không khí là cậu loại ngay từ vòng giữ xe rồi. Lúc đó An chẳng thèm quan tâm chỉ buông một câu ngắn gọn “ghét của nào trời trao của”. Và quả thật đến bây giờ Khoa đang thích một người mà đi ngược lại hoàn toàn tiêu chuẩn mình đặt ra ban đầu, người chẳng tròn trịa, đã vậy còn hung dữ lại thích bắt nạt người khác nữa chứ. Khoa từng quan niệm rằng, một khi đã quá thân nhau thì khó lòng có được tình yêu vì hai người đã quá hiểu nhau rồi. Đối với cậu từ tình bạn tiến lên tình yêu dường như là việc hiếm lắm mới xuất hiện, ấy thế mà bây giờ chính cậu lại rơi vào trường hợp hiếm hoi đấy mới ghê. Cậu không biết mình bắt đầu yêu An từ khi nào, có thể là mới đây, cũng có thể từ những ngày đầu thân thiết nhưng cậu không hề nhận ra, vì lúc nào hai người cũng đi đôi với nhau. Cho đến khi Thái xuất hiện, sự quan tâm, tình cảm của Thái dành cho An khiến cậu lo sợ. Lúc ấy sau nhiều chuyện xảy ra cậu mới nhận ra tình cảm của mình dành cho An, đó không chỉ là tình bạn thông thường như mình vẫn nghĩ mà sâu xa hơn, nó chứa đựng cả một tình yêu to lớn mà không thể nào phai mờ theo thời gian được. Có lẽ nhờ có sự xuất hiện của Thái, cậu mới nhận ra An quan trọng với cậu thế nào, nếu như không có cô thì chắc chắn cậu sẽ chẳng thể nào có được cuộc sống vui vẻ như bây giờ. …. An ngủ một giấc ngon lành không biết trời trăng mây gió gì hết, đến khi tỉnh giấc mới giật mình phát hiện là tối giờ mình gối đầu trên đùi Khoa, báo hại cậu phải ngủ ngồi đáng thương thế kia. Mà công nhận trông Khoa lãng tử thật đấy, đàn ông con trai mà có cái lúm đồng tiền duyên thế bảo sao mấy đứa con gái không thích được chứ. Đang say sưa ngắm anh chàng đẹp trai thì anh ấy cựa quậy thức giấc, tay cứ xoa xoa cái cổ có vẻ rất mỏi. Sợ bị phát hiện ra mình mê trai nên An giả vờ nhắm mắt ngủ như không hay biết gì. -Đồ heo, chân tôi êm lắm hay sao mà ngủ ngon dữ vậy hả? Khoa vuốt mấy sợi tóc vương trên mặt An rồi đỡ cô nằm xuống gối, còn cậu lấy xe chạy đi đâu mất tiêu. An lầm bầm trong miệng một mình, đi về cũng phải nói cho người ta biết một tiếng chứ, ai đời lại thả người ta nằm một đống ở đây còn mình thì bỏ chạy mất tiêu. Nghĩ đến là thấy giận làm cô lười biếng nằm ì một chỗ không chịu thức dậy luôn. Khoa chạy đi khoảng 10 phút thì quay lại với túi đồ ăn sáng lỉnh kỉnh trên tay, thì ra An đã trách nhầm cậu bạn thân dễ thương rồi. -Dậy ăn sáng nè heo lười. Tưởng An còn ngủ, Khoa bước tới lay lay cô dậy. -Ư…không ăn đâu. Không nói không rằng, Khoa cúi người xuống vác An lên vai rồi đi thẳng vô nhà nhà vệ sinh, không ngờ tên này lại có lúc bạo lực như thế. Mặc kệ An la hét ầm đùng, Khoa cũng chỉ thẳng đường mà đi không chút lay động. -Vệ sinh cá nhân nhanh lên rồi ăn sáng, cái tội nói gì cũng không chịu nghe lời. An hậm hực làm theo, cô nhất định phải trả thù tên đáng ghét này cho biết, dạo này hiền quá cậu ta cứ làm tới không biết vai vế gì hết trơn à. Ngồi ăn chung mà An không thèm nhìn Khoa lấy một lần, Khoa đành phải xuống nước nài nỉ. -Giận hả? -Ừm. -Xin lỗi mà. -Không chấp nhận. -Cười đi rồi Khoa tặng cho An thêm một bé mê trai to hơn, đẹp hơn nữa chịu không? Nghe đến đây An hết giận liền, gì chứ không hiểu sao cô cuồng con thú bông này dễ sợ, Khoa nhìn cái mặt cô là hiểu ngay thôi. Thế là hòa bình lập lại, chỉ cần An không giận Khoa thì chuyện gì cậu cũng chấp nhận làm hết. -An nè, An có định học trường nào không? -Sư phạm, An thích làm cô giáo. -Haha… Không nhịn được, Khoa cười thành tiếng làm An quê dễ sợ, chỉ là cô giáo chứ có phải làm nghề gì ghê gớm lắm đâu mà cười sỉ nhục người khác vậy không biết. -An tha cho mấy đứa nhỏ đi An ơi, An mà dạy là tụi nó mất hết căn bản, hỏng cả một thế hệ đó. -Xí, Khoa cứ chống mắt lên mà xem nha chưa. -Ừm, Khoa sẽ chờ. À quên, hai đứa mình là người yêu rồi, phải hẹn hò chứ nhỉ. Đột nhiên nhớ lại chuyện yêu đương này Khoa vui kinh khủng, hôm nay phải gài An làm y chang một người bạn gái thứ thiệt của cậu mới được. An không thèm để ý đến vẻ phấn khích của Khoa mà ngang nhiên cự tuyệt. -Quên đi cưng. -Ai đời bạn trai nói mà không biết nghe lời hả? -Thì sao? Có vấn đề gì không? Tình hình này là không có tác dụng gì với con nhỏ này rồi, nói một câu cãi một câu thế này là thua chắc, chỉ còn tung tuyệt chiêu cuối là dụ dỗ nhỏ thôi. -Đi vườn trái cây không, hơi bị đã đó nha, có chôm chôm, sầu riêng, măng cụt, dâu đất, xoài, mận nữa. Mới nghe Khoa kể thôi An đã khoái chí muốn đi ngay lập tức rồi, nhỏ đến lớn có được thấy mấy cái cây thật đó bao giờ đâu. Thế là không kịp trả lời Khoa, An chạy vào trong tích tắc 30s thay xong bộ quần áo rồi chạy ra làm Khoa đang uống nước suýt nữa là sặc rồi. -Nhanh lên, đi thôi. -Tôi sợ cô nương lắm rồi đó, ham chơi thấy ớn. Khoa mắng yêu rồi cũng leo lên xe chở An đi, cứ cho rằng hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người đi, chắc sẽ vui lắm đây. …